Ngay khi giọng nói lớn của vị trọng tài vang lên thì tên tráng hán cao to đối diện hai người Dương Long cũng lập tức bắt đầu hành động. Khuôn mặt lãnh khốc của hắn hiện lên một nụ cười trông có vẻ dữ tợn, hắn nhìn sang Tiểu Ngọc giống như nhìn một người đã chết. Hiển nhiên, trong trận đấu này, hắn cũng sẽ không xem trọng những cái luật lệ do đấu trường này đặt ra. Nào là không đánh chết người, nào là không đánh tàn phế…. Trên khuôn mặt của hắn lúc này như là hiện thân của hai chữ Tử Thần. Lúc này, đôi mắt của hắn hơi nhắm lại, cây ngọc tiêu nhỏ trên tay của hắn nhẹ nhàng áp vào miệng, một tiếng tiêu trong trẻo nhưng ma mị vang lên, nó cứ như một khúc nhạc du dương muốn ru ngủ tất cả những người nghe được khúc tiêu này. Khi tiếng tiêu vừa cất lên, ngay lập tức con Thái Cực Thần Khuyển bên cạnh hắn cũng bắt đầu hành động, hai mắt của nó chớp động, nhắm ngay phía hai người Dương Long, mà mục tiêu của nó chính là Tiểu Ngọc, đang đứng phía trước hắn. Hai chân của nó hơi chùn xuống, dáng vẻ giống như bản năng của loài sói thông thường đang rình bắt con mồi. Con mắt bạch sắc của nó sáng lên, một luồng khí lạnh như từ tu la địa ngục bao phủ lấy Tiểu Ngọc cùng Dương Long. Ngay lập tức, Dương Long cảm thấy huyết nhục trong người đều như muốn vỡ ra, cái lạnh này không giống như hàn khí, mà nó lại giống như mang theo sát khí bên trong, dễ dàng nghiền nát mọi đối thủ.
Dương Long gào lên một tiếng, hai chân trước của hắn đưa ra, vẽ thành một vòng tròn, ngay lập tức một đóa liên hoa tử sắc được hình thành, chắn trước mặt hắn, cùng lúc đó, Tiểu Ngọc tay đưa ra vị trí đan điền, hai tay nàng chụm lại tạo thành một ấn kí hình cánh chim, tức thì một quang ảnh Hồ Điệp màu hồng cự đại hiện lên trên đỉnh đầu của nàng ta, một lực lượng uy áp theo hai cánh của con hồ điệp kia tỏa ra đẩy ngược sát khí cùng hàn khí do con sói kia phát ra lui lại phía sau.
Cảm nhận được sức mạnh của con Thái Cực Thần Khuyển đã bị một chiêu của Tiểu Ngọc đẩy lùi, Dương Long lập tức làm ra hành động, hai chân sau của hắn chùn xuống rồi nhảy mạnh lên, đồng thời, đóa tử liên đang xoay tròn trước mặt của hắn cũng theo hành động của hắn mà chuyển động. Nó bắt đầu xoay tròn liên tục, một vòi rồng gió lốc theo đó nhanh chóng được hình thành bao phủ toàn bộ sàn đấu lại. Nhìn thấy cảnh này, khán giả bên dưới cũng kinh hô một tiếng, trên mặt rõ lộ ra sự kích động cùng thích thú. Nhưng cũng có nhiều kẻ vì tu vi kém nên đang la hét chửi bới vì cái vòi rồng kia đã hoàn toàn che đi tầm mắt của bọn hắn.
Ở trên sàn đấu, ngay khi Dương Long mang theo đóa tử liên nhảy lên cao, thì ngay lập tức tại vị trí của hắn vừa đứng, một tàn ảnh hắc bạch kéo dài từ vị trí của gã trán hán kia đến vị trí của Dương Long. Con Thái Cực Thần Khuyển vừa mới một hơi thở trước còn ở vị trí kế bên tên to xác kia, bây giờ đã đứng ngay vị trí mà Dương Long vừa mới ở đó. Mà lúc này, vị trí bàn chân nó đập xuống đã hoàn toàn bị sụp đổ, một cái hố lớn, rộng hơn một thước, sâu hơn mưới thước hoàn toàn chỉ bị một trảo không ai thấy được của con Thần Khuyển kia hình thành. Đứng trên đóa tử liên nhìn xuống, Dương Long cũng hoảng hồn kêu may mắn, sở dĩ hắn có thể đoán được hướng đi của Thái Cực Thần Khuyển cũng chính là nhờ tinh thần lực cường đại của hắn. Nếu không e rằng một trảo kia không phải chỉ nát mỗi nền của sàn đấu kia a. Mà lúc này, Tiểu Ngọc cũng đã biến mất khỏi vị trí trước đó nàng đứng, Dương Long ngước nhìn lên cao hơn một chút, Tiểu Ngọc lúc này đang ngồi ở trên quang ảnh hồ điệp kia, nàng ta “hừ hừ” nhìn sang Dương Long với ánh mắt oán giận, hiển nhiên vừa rồi việc Dương Long chạy trốn một mình đã khiến nàng ta ghi hận.
Dương Long lắc đầu một cái chế giễu:
“ Không phải ngươi cũng bình an vô sự sao, nhìn ta làm gì?”
Vừa nói, Dương Long vừa đưa mắt quan sát sàn đấu hiện giờ. Lúc này tên tráng hán kia đôi mắt vẫn nhắm nghiền, trên miệng thì vẫn mím lấy ống tiêu không ngừng đưa nội khí cùng với tinh thần lực vào bên trong để điều khiển con Thú Nô của hắn thông qua tiếng tiêu. Như nghĩ đến điều gì đó, Dương Long quay lên hướng Tiểu Ngọc truyền âm.
“ Ngươi ngăn cản lão to xác kia, cố gắng làm hắn phân tâm không cho hắn ta thổi cây tiêu kia nữa. Ta sẽ thu phục con Tử Thần Vương này làm thú cưỡi.”
Vừa nói, trên mặt Dương Long hiện lên một nụ cười gian xảo.
Thấy vẻ mặt đó của Dương Long, Tiểu Ngọc không nói gì, chỉ hừ một tiếng, nhưng cũng ngay lập tức hành động, “vèo” một cái nàng ta đã tung ra một chưởng đánh về phía tên to xác. Đồng thời, quang ảnh hồ điệp cũng mang nàng ta phi thân tiếp cận đến vị trí của lão ta.
Thấy Tiểu Ngọc phối hợp, Dương Long mỉm cười trong lòng một cái, ngay lập tức, hắn như một đạo thiểm điện xuất hiện trước mặt của con Thái Cực Thần Khuyển. Một trảo của hắn không chút do dự quật thẳng vào mặt của con đại khuyển này. Nhưng “đùng” một tiếng, một tàn ảnh máu vàng lóe lên một cái rồi đập thẳng vào bức tường phòng hộ trên đấu tràng, Dương Long ho ra một tiếng, một ngụm máu tươi phun ra. Hắn thở dốc một hơi, khiếp sợ nhìn về phía con đại khuyển cách đó không xa. “Man lực thật khủng khiếp”. Miệng Dương Long lẩm bẩm, nhưng ánh mắt của hắn càng thêm kiên định.
“ Thú cưỡi này, ta muốn.”
Lắc người đứng dậy, hai tay của Dương Long lại đưa lên, lúc này, trên tay hắn xuất hiện một cung tên, cùng lúc đó, tay còn lại của hắn đã hình thành một mũi tên màu tím. Đầu mũi tên giống như một cái búp sen tạo thành, không hề có ngạnh sắc nhưng nếu ai đứng gần đều có một cảm giác như cái chết đang cận kề.
Ở trên khán đài của khán giả, tuy lúc này cả sàn đấu vẫn bị bao phủ trong cuồng phong lốc xoáy do đóa tử liên của Dương Long tạo thành, nhưng những người ngồi đây vẫn mơ hồ thấy được một con yêu thú màu vàng kim đang đứng thẳng bằng hai chân sau. Hai chân trước của nó lại cầm một bộ cung màu tím, mà xung quanh mũi tên kia lại không ngừng xoay chuyển những cái gì đó giống như kí hiệu thiên địa. Một tiếng “phốc” bắn ra, mũi tên phá không lao thẳng đến vị trí của con đại khuyển. Lúc này, con đại khuyển hú lên một tiếng, con mắt màu đen của nó ánh lên. Ngay lập tức, không khí xung quanh nó như hoàn toàn bị đông đặc lại, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể thấy không khí lúc này không phải đông đặc mà lại đang vặn vẹo, hơi nước ở nơi đó cũng nhanh chóng bốc hơi. Cái sàn của đấu tràng này được làm bằng tinh thiết nhưng lúc này cũng bắt đầu vô thanh vô tức biến mất, giống như nó hoàn toàn bị hòa tan vào không khí.
Còn ở cuộc chiến của Tiểu Ngọc, lúc này nàng ta đang giằng co với tên tráng hán kia. Tuy hắn cao lớn là vậy, nhưng sở dĩ hai người được xếp chung trận với nhau bởi tu vi của hắn cũng chỉ có ngang tầm với nàng. Mà Tiểu Ngọc là ai chứ, tuy không phải là đại tiểu thư của Hạ gia, nhưng với tư cách là người thân tín nhất của vị tiểu thư một đại gia tộc có tiếng tăm trong Thần Cảnh Đại Lục thì nàng làm sao có thể dễ dàng chịu thua một người có tu vi ngang nàng được. Hàng loạt các công pháp võ kỹ được nàng liên tục xuất ra, khiến cho tên tráng hán này bắt đầu hơi luống cuống, dần dần rơi xuống hạ phong.
Đúng lúc này, đùng một tiếng, một vụ nổ lớn bên phía đại thú nổ ra. Một cái nấm khói đen theo đó bốc lên nghi ngút, hoàn toàn che kín toàn bộ đấu tràng. Mà cùng lúc này, đóa tử liên trước đó vẫn xoay tròn trên không trung ở giữa sàn đấu lập tức thu nhỏ lại, trong suốt dần, rồi hóa thành một đạo ánh sáng chỉ một cái chớp mắt đã xuyên thủng vào mi tâm của tên tráng hán kia. Lúc này, trên miệng của hắn vẫn thổi lên một tiếng tiêu cuối cùng, còn tay của hắn vẫn giữ nguyên tư thế tung chưởng đánh về phía Tiểu Ngọc. “Đùng” một tiếng, khói bụi bốc lên, hắn ngã xuống tại vị trí đó, đôi mắt vẫn mở lớn, cho đến chết hắn vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mà lúc này, tên trọng tài đang dùng bảo cụ phi hành bay phía trên mới hoàn hồn lại, hắn lập tức phất tay hóa giải đám bụi mù trong sàn đấu đi. Đập trước mặt mọi người là một màng không ai tin nổi. Một tên to con lớn xác đang nằm gục dưới đất, hai mắt hắn mở lớn, trên mặt thì bám một lớp bụi mù. Gần đó là một thiếu nữ xinh đẹp, đặc biệt là cái dáng vẻ quyến rũ mê người của nàng khiến không biết bao nhiêu khán giả bên dưới phải đứng ngồi không yên. Nàng ta đứng yên đó, trên khuôn mặt vẫn còn mang vẻ mở mịt khó hiểu, ánh mắt của nàng hướng về một phía.
Nhìn theo hướng ánh mắt của nàng ta, lúc này lại là một tràng cảnh khó tưởng hơn. Một con vật trông giống như sư tử nhưng bốn chân của nó lại có lân giáp giống như vảy rồng. Mà khiến mọi người giật mình hơn chính là, lúc này con sư tử kì lạ kia lại đang ngồi trên lưng của một con đại khuyển bị cháy hết một mảng lông lớn. Trên đôi mắt của con đại khuyển lúc này tuy không tỏ ra sung sướng gì nhưng nó không lạnh lùng, sát khí lượn lờ như lúc trước, mà lúc này, ánh mắt của nó chớp động linh hoạt. Dường như một đứa trẻ vừa sinh ra đời đang nhìn ngắm thế giới xung quanh. Nhìn qua thì mọi người cũng đoán được con đại khuyển kia chính là Thái Cực Thần Khuyển. Đến lúc này, khán giả mới ồ lên một tiếng, theo đó, như một báo động khiến tất cả mọi người trở nên phấn kích, không ngừng la hét, cổ vũ. Những tiếng vỗ tay lớn vang vọng cả đấu tràng. Một số kẻ còn kích động đến mức cởi cả áo ra chạy nhảy khắp nơi. Hiển nhiên những kẻ này chắc chắn đã trúng cược lớn trong trận chiến này của hai người Dương Long.
Lời tác giả: Thái Cực Thần Khuyển có lúc tác giả gọi là Khuyển, có lúc lại gọi là Sói. Bởi hình ảnh tác giả họa ra cho nó là mang đặc tính của cả hai loài trên, Khuyển là đã được thuần dưỡng, Sói là hoang dã, vì vậy tùy vào biểu cảm của nó trong đoạn nào mà tác giả sẽ gọi là sói hay khuyển các đạo hữu nhé.