Hắn bây giờ thật sự không hiểu nổi, chỉ vừa cách đây không lâu, hắn vẫn còn bình an vô sự.
Nhưng đùng một cái, hắn đã hiện ra ở một thế giới khác.
Ngay cả thân xác của hắn lúc này cũng không biết đang nằm đâu.
“Hồn lìa khỏi xác ư? Đây là cái khái niệm gì chứ? Ta vẫn còn rất trẻ để lão Diêm La triệu hồi a. “
Hắn trôi nổi lơ lửng, vừa tự lẩm bẩm nói với chính mình.
Dẫu vậy, ánh mắt của hắn lúc này vẫn không vì sợ hãi mà chùn xuống.
Hắn mở 2 mắt thật lớn, nhìn thẳng về phía trước.
Xuyên qua hắc ám, nhìn thẳng đến vị trí của vần sáng tím huyền ảo kia.
“ Nếu là người ta không thể khuấy đảo phong vân, vậy thì làm ma ta phải lật tung địa phủ.
Lão Thiên không cho ta truy tìm thần vị, vậy hãy để ta để ta thượng vị Diêm La Vương“.
Đôi mắt của hắn sáng lên như tìm được mục tiêu mới để tiếp tục tồn tại.
Người xưa có câu: “ Ông trời không tuyệt đường ai. “ Vì lẽ đó, hắn không tin hắn không thể tồn tại tiếp ở địa phủ âm u này.
Hắn tiếp tục đi tới, đi thật lâu, thật lâu. Nhưng cái ánh sáng tím kia vẫn còn ở xa tít tắp giống như hắn vẫn đứng yên tại vị trí ban đầu
Phải nói một điều, vì là linh hồn thể nên cơ bản không có cảm giác đói bụng.
Thậm chí qua một khoản thời gian hắn còn cảm nhận được một luồng năng lượng ấm áp không biết từ đâu truyền thẳng đến tẩm bổ tinh thần của hắn.
Dẫu vậy di chuyển quá lâu hắn vẫn có cảm giác mệt mỏi.
Ngồi hồi phục trên một đỉnh núi cao, hắn nhìn đến vị trí phía xa kia.
Ánh sáng tím lúc này đã gấn hơn, lúc này lờ mờ hắn có thể thấy được bên trong luống sáng này ẩn giấu một sức mạnh kinh khủng nào đó.
Nhưng kì lạ là nó chẳng những không bài xích mà còn hấp dẫn hắn.
Giống như có một thứ gì đó trong tiềm thức mời gọi hắn nhanh chóng đến đó.
Kể từ khi hắn bị triệu hồi đến vùng đất thần bí này thì cũng đã qua hơn 2 tháng, lúc này hắn thật sự rất nhớ mọi người ở Thần Cảnh Đại Lục.
“ Có lẽ phát hiện ra ta mất đi thần hồn, Minh thúc và và cả Thiên Nhi phải lo lắng lắm.
Không biết Thiên Nhi ra sao rồi?
Nếu không có gì ngoài ý muốn thì có lẽ ta và Thiên Nhi hiện tại cũng đã trở thành môn đệ của Hồn Tông rồi a... “
Thở dài một hơi, hắn tự lẩm bẩm trò chuyện với chính bản thân mình.
Hơn 2 tháng qua, hắn đã đi qua không biết bao nhiêu cái rộng lớn bình địa cùng vượt qua bao nhiêu địa vực, sông lớn.
Nhưng khiến hắn giật mình hơn là hắn không gặp qua bất kì một hồn thể nào khác.
Đây thật sự chính xác là một cái tử địa. Ngoài hắn ra thì cũng chỉ có ánh sáng tím kia là khác biệt nhất ở trong vùng tử địa này.
Tiếp tục hướng thẳng một hướng mà bay đến, hắn phiêu dật trên không trung, xuyên thẳng qua các dãy núi.
Các dãy núi ở đây chỉ toàn là đất, đá, không hề tồn tại bất kì một thảm thực vật.
Ngay cả những cự thạch này cũng là hắc thạch. Một màu đen bao trùm cả phiến không gian, thật sự làm người ta có cảm giác muốn phát điên.
Nhưng cũng chính vì điều này, Dương Long phát hiện ra thần hồn của hắn trải qua chịu đựng sự nhàm chán này lại càng thêm ngưng thực.
Nếu lúc trước thần hồn của hắn là trong suốt thì hiện tại nó đã mờ đục hơn rất nhiều.
“Chẳng lẽ nói, nơi này khống chế tâm tình càng tốt thì tinh thần lực cùng thần hồn càng cường đại sao? “
Dừng lại trên một phiến đá, hắn tự đặt câu hỏi cho bản thân.
Lúc này trải qua hơn 4 tháng, Dương Long cơ bản đã có thể sử dụng được tinh thần lực.
Việc này cũng khá giống với việc hắn điều khiển nội khí lúc trước.
Còn hiện tại hắn chỉ có thể sử dụng tinh thần lực để dò xét 50m xung quanh nhưng lại không thể dùng Khai Dương Quyết để vận chuyển tinh thần đi rèn luyện thần hồn a.
Hắn tự cười vì suy nghĩ ngu ngốc của bản thân:
“Khai Dương Quyết, công pháp tu luyện nội khí ta lại muốn mang đi để tu bổ tinh thần lực.
Nếu để người khác biết được suy nghĩ của ta, chắc phải cười đến rụng răng mất.
Nếu bây giờ ta có một công pháp tu luyện tinh thần thì bây giờ cũng chẳng khốn đốn như này.
Công pháp thần hồn ở bên ngoài ta đến 2 bộ, nhưng cũng chưa bao giờ xem qua a.
Dù gì có ai nghĩ một Nhân Lực cảnh lại cần phải trọng tu tinh thần lực chứ... “.
Gạc bỏ những suy nghĩ viển vông. Hắn bây giờ chỉ có một khác vọng là đi đến được vị trí của luồng sáng tím kia.
Nếu may mắn thì hắn có thể tìm được thông đạo để rời khỏi tử địa quỷ quái này.
Thậm chí nếu đạt được cơ duyên trọng sinh thì đó lại càng là điều hắn mong muốn.
Lại qua thêm 2 tháng, cuối cùng Dương Long cũng đến được vị trí của luồng sáng tím thần bí kia.
Lúc này, hắn cách vị trí của nguồn sáng tím khoàn hơn 100m, ở khoản cánh này, hắn chân chính cảm nhận được sự cuồng loạn mà nó mang lại.
Thần hồn của hắn lúc này đã trở thành gần như là thực thể.
Chỉ còn một vài vị trí vẫn còn trong suốt ẩn hiện như thủy tinh.
Bên dưới luồng sáng tím là một hồ tử sắc ( hồ nước tím).
Nguồn sáng kia cũng chính là hơi nước bốc lên từ trong hồ này.
Lúc này, cảm nhận được sự áp bách đến từ tử sắc kia, khuôn mặt của Dương Long lại đại biến.
Hắn cảm nhận được khí tức tử vong hiện hữu ở xung quanh.
“ Ta đã chết một lần a, lần này mà chết nữa thì coi như ngay cả làm ma ta cũng còn chưa đủ tư cách. “
Tự cười khổ một tiếng, lúc này hắn lại lui về phía sau thêm 50m nữa mới có thể hạn chế đến mức thấp nhất cái cảm giác cận kề cái chết kia.
“ Luồng tử sắc kia là gì? Tại sao lại làm linh hồn ta cảm giác rung động thu hút, nhưng khi đến gần lại mang theo cỗ nguy hiểm của tử vong?
Nơi này là cái nơi quỉ quái gì vậy? Ông trời chẳng phải muốn nói ngay cả làm cô hồn, dạ quỷ cũng không thể tác thành cho ta sao? “
Lúc này trong đầu Dương Long cũng hoàn toàn không thể hiểu được rốt cuộc chuyện này nên giải quyết như thế nào.
Nếu lần này không thể tìm được đường ra thì hắn vĩnh viễn hoặc phải nằm lại trong hắc ám không gian, hoặc bị chôn vùi, thần hồn câu diệt trong cái tử sắc hồ kia.
“ Không thể nào có nơi có đóng mà không có mở được, sinh phải đi cùng với tử.
Đó là đạo của thiên địa, dù lão Thiên trên trời cũng không thể nào làm trái “.
Tự nói với chính mình, hít sâu một hơi, ánh mắt của Dương Long lúc này lại sáng lên.
Hắn lúc này hình như tìm được một cơ hội cho bản thân.
“ Một vài điển tịch có nói qua, vạn vật đều vì đạo mà thành.
Đại đạo cũng vì vạn vật mà sinh. Nếu ở đây có tử hồ thì chắc chắn ở đây cũng có mang theo kí hiệu của đại đạo.
Nếu ta có thể lĩnh ngộ được những kí hiệu này, chẳng phải bản thân có thể đi qua, thậm chí xâm nhập vào bên trong tử hồ kia hay sao “.
Nghĩ đến đây, trên mặt của Dương Long thoáng hiện lên nụ cười.
Đã gần một năm kể từ khi hắn bị truyền tống đến tử địa này, tâm tình của hắn làm sao có thể bị những khó khăn trước mắt mà từ bỏ đi chân lí tìm sinh trong tử chứ.
Điều chỉnh lại tâm tình, Dương Long lại tiến về khu vực 100m gần hồ.
Lúc này lực áp bách lại truyến đến làm thần hồn của hắn như bị tạn chảy, run rẩy một hồi.
Cố nén lại sỡ hãi trong lòng, Dương Long chép miệng: “ Ta không tin bản thân ta lại xui xẻo đến mức ngay cả làm ma cũng không được. “
Lúc này Dương Long đã hạ quyết tâm phải tìm hiểu được Thiên Đạo cấu thành cái tử hồ này mới rời đi.
Lúc này, hắn cố tập trung tất cả thị lực, tập trung quan sát những tử khí đang bốc lên kia.
Tử khí này không những mang theo lực áp bách mà còn có tính ăn mòn cực cao.
Dương Long chỉ vô tình dò xét bằng tinh thần lực mà đã bị tử khí cuốn một tia tinh thần của hắn vào trong, làm hắn phải rên lên một tiếng đau đớn đến chết đi sống lại.
Nhưng cũng nhờ qua lần này, Dương Long lại giật mình thốt lên.
“ Trời ạ, cái khỉ gì thế này, là nó, chính xác là nó.
Cả một cái hồ lớn chứa đấy tử khí này lại được cấu thành từ tử vong qui tắc a.
Cái này có phải là quá trùng hợp không, chẳng lẽ nào lúc trước ta bị viên bảo đan hắc sắc thần bí kia dìm chết rồi bị hút cả vào trong phiến không gian này? “
Ngay khi phát hiện được bên trong tử khí kia có sự hiện hữu của tử vong qui tắc, Dương Long đã nghĩ ngay đến viên hắc đan ở trong đầu hắn.
Ngay cả hắn cũng không biết viên hắc đan đó có từ khi nào.
Nhưng rất lâu trước đó, khi hắn chỉ mới 5-6 tuổi thì mẹ hắn đã căn dặn, hắn tuyệt đối không nên giao đấu với người khác.
Đặc biệt bản thân hắn không thể nổi lên sát khí với bất kì ai, dù là nhân, ma, hay yêu tộc.
Lúc đó Dương Long chỉ đơn giản nghĩ rằng vì mẹ hắn quá nhân từ, không muốn hắn đi theo còn đường sát sanh.
Lúc đó hắn còn nghĩ mẹ hắn vốn có trái tim bồ tát chuyển thế a.
Chỉ có bồ tát từ thượng cổ mới xem sinh linh tam giới là một thể.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, chắc chắn mẹ hắn đã biết trong cơ thể hắn tồn tại viên hắc đan này.
Thậm chí còn biết rõ nếu hắn động sát khí thì viên hắc đan kia sẽ xuất hiện biến đổi gì đó gây bất lợi với hắn.
Hiểu ra một vài điều, nhưng lúc này Dương Long lại dở khóc dở cười, lẩm bẩm.
“ Hắc đan a hắc đan, rõ ràng khi trước ta không hề động sát khí, dù chỉ là một cái cây, ngọn cỏ.
Chẳng nhẽ vì hôm đó ta muốn nướng gà cho Thiên Nhi mà ngươi cướp cả sinh mạng của ta.”
Càng nghĩ, Dương Long càng cảm thấy đau đầu về vấn đề của viên hắc đan này.
Quay lại nhìn về phía hồ nước, hắn lại bắt đầu tập trung quam sát những kí hiệu đại đạo của tử vong qui tắc đang trôi nổi, huyền phù trong mảng sương mù màu tím kia.
Hơn nửa năm sau, hắn lần nữa chớp mắt. Phù ra một hơi, hắn mới nhăn mặt đăm chiêu.
“ Chẳng lẻ trên đời không có ai có thể nắm vững được tử vong chi đạo sao?
Hơn nửa năm tầm đạo, nhưng bản thân ta ngay cả một tia tử vong qui tắc cũng không nắm được.
Chẳng lẽ nói tử vong chi đạo đã vượt khỏi phạm trù có thể lĩnh ngộ?”
" Chuyện này không thể nào xảy ra, đã từng có truyền thuyết về một cường giả Nhân tộc khuấy đảo thiên địa đương thời, vô địch thiên hạ vì nắm giữ được Tử Vong qui tắc.
Người khác làm được thì ta vì cái gì không thành công?
Nửa năm bất thành thì ta dùng mười năm để lĩnh ngộ, ta không tin ông Trời lại bất công với ta như vậy, ngay cả sinh lộ cũng không cho ta tìm. "
Tự vấn bản thân một hồi, hắn lại lâm vào trầm tư, mà một lúc trầm tư này lại kéo dài đến hơn 2 năm.