Thần Biển Nhỏ

Chương 12: 12 Cả Đời


Trên đường về nhà, Lục Tiêu Dã liên tục bám lấy Phù Tinh Triều hỏi đi hỏi lại hơn cả trăm lần rằng cậu có thật sự thích hắn không, hay do không muốn hắn mất mặt nên mới tùy tiện nhận lời.

Nhận được đáp án mình mong muốn, hắn lại tiếp tục truy hỏi cậu bắt đầu thích hắn từ khi nào.
Phù Tinh Triều trả lời là khi hắn phát hiện thân phận thần biển của cậu.

Hắn sờ mũi tỏ vẻ không tin, cậu lại nói khi đưa tiền cưới vợ cho hắn, chốc lát sau lại đổi là lúc nắm tay hắn trên máy bay...
Haiz, Lục Tiêu Dã thở dài trong lòng.

Bé ngốc này mới vừa thông minh được chút đã trở nên hồ đồ rồi.
Hết cách rồi, dù sao cái hắn thích cũng là dáng vẻ ngây ngô này của cậu.

Hắn bật cười, không thể kiềm lòng mà hôn lên môi cậu.
Phù Tinh Triều quá ngọt, hôn bao nhiêu cũng không đủ.

Hắn ôm người dựa vào gốc cây keo trong nhà, thầm nghĩ.
Buổi tối, sau khi lên giường, Lục Tiêu Dã ôm người yêu vào lòng, hai cái đầu chụm lại thủ thỉ cho nhau nghe những bí mật nhỏ chỉ có họ mới hiểu.
Phù Tinh Triều chớp đôi mắt sáng, có chút thẹn thùng nói: "Lúc ở trường em vẫn chưa nói, thật ra thần biển tụi em đã thích ai là sẽ thích cả đời."
"Ồ." Lục Tiêu Dã ra vẻ ngạc nhiên, "Chỉ một đời thôi à? Anh còn nghĩ nếu có hai đời, ba đời đều sẽ thích em đó."
"..."
Sau đó, hai người bắt đầu cãi cọ xem ai thích ai nhiều hơn...!Phù Tinh Triều không nói lại hắn, môi bĩu ra, nhưng trong lòng lại ngọt ngào.
Hai người không cãi nữa mà chuyển chiến trường sang răng môi quấn quýt.

Nụ hôn dài dây dưa không dứt khiến hắn dần mất khống chế, đến khi sắp không nhịn nổi nữa mới chợt nhớ ra hôm nay vừa tỏ tình với cậu, không thể dọa cậu sợ được.
Hắn âm thầm hít sâu mười mấy lần mới có thể dập tắt ngọn lửa trong người, tiếp đó nắm lấy tay cậu mười ngón đan xen, "Ở phía bắc này sau khi xác định quan hệ phải đổi cách xưng hô.

Em phải gọi anh là chồng, anh sẽ gọi em là vợ.

Vì em nhỏ hơn anh nên anh cũng có thể gọi em là cục cưng."
Phù Tinh Triều vẫn còn chìm trong cơn say sau nụ hôn, nghe hắn nói xong không nghĩ ngợi gì mà lập tức đồng ý.
"Vậy chúng ta thử chút, cục cưng phải gọi anh là gì?"
"Chồng ơi."
"Ùm, vợ ngoan."

Qua hai ngày, tiệm nước dừa ở cổng trường cũng được trang trí xong, Phù Tinh Triều vừa phấn khích vừa có chút lo lắng trước việc đi làm.
Trước khi đi làm, Lục Tiêu Dã giống như mẹ già tận tình khuyên bảo căn dặn cậu, "Trong thành phố có nhiều người xấu lắm, đừng nghĩ sinh viên ai cũng tốt, người xấu không phân biệt được đâu.

Ngoại trừ việc phục vụ ra thì em không thể tùy tiện đến gần người khác, không được tùy tiện cho người ta sờ đầu sờ tay, không được đưa tiền cho người khác mượn...!Người trong tiệm đều là nhân viên cửa hàng, gặp chuyện không thể xử lý thì phải gọi điện cho chồng.

Cục cưng nhớ rõ chưa?"
"Rồi ạ." Phù Tinh Triều ra sức gật đầu, "Có thể đi chưa ạ? Em...!Em sắp muộn rồi."
Quản lý Phù bắt đầu chuỗi ngày chăm chỉ và tận tụy làm việc tại cửa tiệm.

Ngày ngày Lục Tiêu Dã đều nhớ cậu đến da diết, lúc ngồi học trên lớp sẽ thỉnh thoảng nhân lúc nghỉ giải lao giữa các tiết mà lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho "vợ".
Tuy nhiên mỗi ngày cậu đều rất bận, tin nhắn gửi đi thường phải một hồi lâu mới trả lời, gọi điện thoại cũng thường xuyên không có ai bắt máy.

Rõ ràng đã thuê hai nhân viên có kinh nghiệm đến phục vụ, sao cậu lại bận đến thế chứ?
Lục Tiêu Dã nhớ tới dáng vẻ nghiêm túc khi còn làm nhân viên cứu hộ của cậu, hắn biết khi cậu làm việc đều sẽ như vậy nên chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

Hắn hối hận lúc trước vì nhất thời xúc động mà lừa cậu, khiến cậu hiện tại vì công việc mà bán mạng đến thế.
Hôm nay, cuối cùng hắn cũng nhận được điện thoại, song lại là cuộc gọi đến từ nhân viên trong tiệm.
Ban đầu, hắn ngỡ Phù Tinh Triều xảy ra chuyện nên vội vàng hỏi, nghe bên kia đầu dây nói cả buổi mới phát hiện hóa ra là nhân viên gọi tới vạch tội.
"Ông chủ, quản lý Phù lại tự tiện thêm nước cho khách.

Người ta rõ ràng đến uống ké uống chực, tôi đã nói rồi nhưng cậu ta không tin.

Nếu cứ để cậu ta làm thế, cửa tiệm của chúng ta sẽ lỗ vốn mất.

Còn nữa, quản lý...!Quản lý chỉ mới học đến trung học, lúc trước cũng không có kinh nghiệm làm việc, làm quản lý có phải..."
Lắng nghe một hồi, Lục Tiêu Dã đã hiểu rõ mọi chuyện.

Hóa ra là nhân viên trong cửa tiệm lén nói chuyện riêng với Phù Tinh Triều, hỏi cậu là người ở đâu, ngày trước từng làm gì, cậu đều thành thật trả lời.

Hỏi xong chuyện cá nhân thì đến lương bổng, hai người kia biết được mức lương mà cậu nhận lập tức ghen tị đến đỏ mắt, lén lút báo cáo tội trạng của cậu cho hắn, muốn hắn sa thải cậu rồi đưa mình lên vị trí quản lý.
Hắn hắng giọng, nói: "Tiểu Trương, không bằng cậu nghỉ đi."
Nhân viên cửa tiệm sửng sốt, hỏi lại hắn có ý gì.

"Nói thật với cậu vậy." Hắn nói, "Tôi mở cửa tiệm này là để cho quản lý Phù của cậu vui vẻ đó, nếu cậu không hài lòng thì cậu nghỉ đi."
".."
Sau đó, Lục Tiêu Dã đuổi hai người nhân viên cũ đó, thuê hai người mới thành thật kiên định không gây sự, tiền lương cũng nâng lên không ít.
Hắn không quan tâm đến lợi nhuận, Phù Tinh Triều muốn cho thêm hay giảm bớt đều được, chỉ cần cậu vui là được.

Nào ngờ, chính việc miễn phí này lại trở thành điểm đặc sắc của tiệm, càng ngày càng có nhiều người ghé thăm, việc buôn bán rất là náo nhiệt.
Đúng là người ngốc có phúc của người phúc.

Buổi tối, Lục Tiêu Dã nằm ôm tâm can bảo bối của hắn nghĩ.
Mỗi ngày đều có rất đông khách đến tiệm, tuy vất vả nhưng Phù Tinh Triều lại rất vui, bởi vì mọi người đều thích thức uống trong tiệm của cậu, nhất là nước dừa.
Chỉ là không ngờ, hôm nay lại có người đến tiệm gây sự.
Lữ Diên dẫn theo hai người đến, vừa vào cửa đã ồn ảo bảo đồ uống trong tiệm không bảo đảm vệ sinh, uống vào gây tiêu chảy.
Tiếp đó, cậu ta chỉ vào Phù Tinh Triều đang đứng sau quầy pha chế, nói: "Mày cho rằng cậu ta thích mày nên mới quen à? Hừ, tao nói cho mày biết, tao là người hiểu cậu ta nhất, quen mày chẳng qua là muốn khiến tao tức giận thôi.

Người đến học cũng chẳng đến đâu như mày sao cậu ta có thể thích được! Bây giờ cậu ta còn giận tao, đợi đến khi hết giận sẽ ném mày đi rồi về với tao thôi."
Lữ Diên càng nói càng khó nghe, nhưng dù cậu ta có làm gì thì Phù Tinh Triều vẫn không mở miệng, cúi đầu đứng sau quầy bận rộn việc gì đó.
Nhân viên cửa hàng và khách quen đều không chịu nổi mấy lời nhục mạ mỗi lúc một khó nghe kia, lúc đang nghĩ cách đuổi người đi lại thấy Phù Tinh Triều đột nhiên ngẩng đầu, đối với người đứng sau Lữ Diên gọi tiếng "Chồng ơi" ngọt ngào.
Mọi người sửng sốt, đồng loạt nhìn về hướng cửa.
Trước cửa, thân hình cao lớn và gương mặt ưa nhìn của hotboy trường đập thẳng vào mắt mọi người.

Khuôn mặt ấy lúc đầu u ám, nghe Phù Tinh Triều gọi một tiếng đã đổi sang vẻ tưoi cười.

Hắn bước vài bước vào tiệm, không nói lời nào vung tay đấm thẳng vào mặt Lữ Diên.
"Cút." Hắn thấp giọng nói.
Lữu Diên ôm gò má sưng đỏ, mãi vẫn không thể nói nên lời, "Tiêu Dã, em..."
"Không muốn nghe lời khó nghe hơn thì biến ngay lập tức, từ nay về sau đừng để tôi thấy mặt cậu nữa."
Đêm đó, Phù Tinh Triều vừa bước vào cửa nhà đã bị Lục Tiêu Dã xé quần áo, bế người lên phòng ngủ chính ở trên lầu, đặt lên giường hôn khắp người.

Ngày hôm nay dường như hắn rất vui, mở miệng nói câu muốn thưởng cho cậu xong đã không nhịn được mà đè cậu xuống làm ít chuyện không thể miêu tả.
Phù Tinh Triều vừa chặt vừa nóng, hại hắn thiếu chút nữa đã không kiểm soát nổi mình.


Hắn thật sự nghi ngờ bé yêu tinh này làm từ nước, mỗi một động tác, mỗi một lời nói đều làm hắn sung sướng sắp chết rồi.
Chất giọng của cậu rất êm tai, vừa khéo khiến cho cảm xúc dâng trào.

Hắn thích nghe cậu nói, thích nghe âm thanh của cậu, luôn muốn cậu cất cao giọng nói của mình.

Hắn nằm trên giường, thầm cảm ơn quyết định chính xác lúc đầu đã thuê căn biệt thự này chứ không phải cao ốc chật chội đông người.
...
Mấy tiếng sau, Phù Tinh Triều thở hổn hển nằm rúc trong lòng Lục Tiêu Dã, khàn giọng hỏi: "Tại sao hôm nay lại thưởng cho em vậy?"
Hắn hôn lên khóe mắt sáng và lấp lánh nước của cậu, đáp: "Vì hôm nay cục cưng gặp chuyện biết gọi điện báo cho chồng đó.

Sau này gặp việc tương tự cũng phải như vậy nghe chưa."
Chốc sau, giọng hắn nhỏ lại, "...!Trước khi anh đến tiệm, có phải cậu ta đã nói mấy lời khó nghe không? Anh xin lỗi..."
"Em không để ý." Cậu chớp mắt, "Lúc đó em chỉ muốn nhanh chóng gửi tin nhắn cho chồng thôi."
Bé yêu tinh này! Lục Tiêu Dã liếm môi dưới, một lần nữa đè cậu xuống giường lăn qua lộn lại...
Tối hôm đó, hắn mệt đến mức chỉ còn chút sức để hôn cậu.

Thật ra, việc hôn nhau mỗi tối đều có, có lúc sẽ hôn tầm bốn, năm cái, lúc lại hôn nhiều đến không thể đếm xuể.
Từ lần đó về sau, Phù Tinh Triều mỗi lúc một dính hắn, đối với chuyện hôn môi cũng trở nên nghiện, bình thường không có việc gì đều bám lấy hắn đòi hôn.
Cậu vẫn nghịch như cũ, buổi tối tắm rửa xong rất thích gác chân lên cơ bụng rắn chắc của hắn, dùng chất giọng phổ thông của người phương nam hơi nâng cao âm cuối làm nũng, "Chồng ơi, em đứng suốt một ngày trong tiệm nên chân đau quá."
Lục Tiêu Dã vừa khuyên cậu bớt làm việc lại, vừa đau lòng giúp cậu xoa bóp đôi chân thon dài.
Hai người ở bên nhau rất hạnh phúc, mỗi ngày trôi qua Phù Tinh Triều đều cảm thấy vui vẻ, giống như mãi mãi cũng sẽ không tức giận vậy.

Song, có một lần, khi Lục Tiêu Dã muốn làm chuyện xấu, cậu bĩu môi ra vẻ tức giận: "Anh...!Đừng có xé quần áo em nữa! Em sắp hết đồ mặc rồi, đồ bày bán bên ngoài mắc lắm..."
Phù Tinh Triều quá đáng yêu, hắn không muốn lừa cậu nữa.

Thế là, hắn quyết định đưa cậu đi mua quần áo, nhân lúc trả tiền thẳng thắn nói rõ gia cảnh thật sự của mình và cho cậu xem số dư trong thẻ ngân hàng.

Cậu cẩn thận đếm số, đếm xong thì kinh hoảng nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, đôi mắt trừng to như một chú cá vàng.
Vào ngày của Mẹ, Lục Tiêu Dã dẫn bé vợ nhỏ của hắn về nhà – một căn biệt thự thậm chí còn lớn và hoành tráng hơn cả biệt thự to mà hai người đang ở.

Phù Tinh Triều rất thích mấy món mà mẹ Lục nấu, mấy đĩa mực trên bàn đều được cậu vét sạch.
Sau khi ăn, cậu theo ba Lục ra vườn hoa tản bộ, Lục Tiêu Dã thì bị mẹ Lục gọi vào phòng sách.
"Tiểu Dã, lần này con...!Là tìm đại một người quen à?" Mẹ Lục nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm túc.
"Chú con đã kể mẹ nghe rồi.

Tiểu Phù cứu con một mạng, nếu con muốn báo ơn thì có thể dẫn cậu ấy đến chữa bệnh, nhận cậu ấy làm em trai...!Mẹ sẽ không can thiệp vào chuyện của con, nhưng khoảng cách của hai đứa quá lớn...!Bây giờ con còn trẻ, biết đâu chỉ vì chút mới mẻ xa lạ mà chọn sai người.


Tương lai có thể con sẽ gặp được người tốt hơn, khi đó con sẽ không cần cậu ấy nữa, con đã nghĩ đến lúc đó chưa?"
"Mẹ..." Lục Tiêu Dã kiên định nói, "Con sẽ không gặp được người nào tốt hơn nữa đâu."
Mẹ Lục khó hiểu, "Tại sao? Thế giới này biết bao là người, dù là xuất thân, bằng cấp hay gia cảnh đều có rất nhiều người hơn cậu ấy mà? Hơn nữa, với điều kiện của con, với điều kiện của nhà chúng ta, con muốn tìm ai mà chẳng được? Vì sao...!Vì sao phải là cậu ấy?"
Hắn khẽ cười, dịu dàng trả lời: "Mẹ, anh hùng không hỏi xuất thân.

Bằng cấp có thể từ từ lấy, gia cảnh có thể cố gắng cải thiện, nhưng tính cách và phẩm chất là bẩm sinh, dù có dùng bao nhiêu tiền cũng không thể mua được.

Con thích Phù Tinh Triều, thích tất cả mọi thứ của em ấy..."
"Em ấy xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất, con muốn ở bên em ấy cả đời."
Mẹ Lục thở dài, vỗ vai con trai, "Được rồi, con thấy ổn là được, nếu đã thích người ta thì cứ ở bên nhau đi.

Nếu có cái gì mẹ có thể giúp thì cứ nói, lần trước cho con hai trăm ngàn còn đủ xài không? Có bạn trai nhỏ rồi, đừng có bạc đãi người ta đó.

Mẹ nghe nói bệnh của cậu ấy phải kiên trì uống thuốc, từ từ mới có thể tốt được..."
"Mẹ..." Hắn ôm bà, "Con cảm ơn mẹ."
Cảm ơn mẹ đã hiểu cho chúng con.
Sau khi về nhà, một ngày nào đó Phù Tinh Triều chợt phát hiện bức ảnh treo tường trong phòng ngủ đã bị Lục Tiêu Dã đổi thành hình hai người từ lúc nào.

Đó là khoảnh khắc khi hai người tựa vào nhau ở bờ biển trong chuyến về làng chài nhỏ, nụ cười ngọt ngào.
Mùa đông mỗi năm hai người đều sẽ quay về làng chài một lần và lần này, khi trở về thành phố còn có ba mẹ của Phù Tinh Triều.

Hai người lớn được sắp xếp ở căn biệt thự nhỏ mà cậu và hắn từng ở, còn họ thì chuyển sang một căn khác cách đó không xa, cũng gần trường trung cấp nghề mà Phù Tinh Triều đang theo học hơn.
Một lần nữa quay về làng chài đã là khi Lục Tiêu Dã tốt nghiệp đại học, bắt đầu bước vào công ty của gia đình làm việc.
Giữa màn đêm yên tĩnh, hai người ngồi trên chiếc thuyền đánh cá quen thuộc rời bến.

Có điều, bọn họ không bắt mực như xưa nữa vì đã bận một chuyện khác.
Chiếc thuyền đánh cá lắc lư dữ dội, mặt biển khuấy động nổi lên những cơn sóng trắng nhỏ dập dìu đập vào mạn thuyền, đuôi thuyền và đầu thuyền.
Giữa cơn say tình, Lục Tiêu Dã ranh mãnh nhân lúc sóng tình dâng cao nhất mà ngỏ lời cầu hôn, đeo chiếc nhẫn sáng bóng lên ngón áp út bên trái của cậu.
Phù Tinh Triều đã không còn đủ tỉnh táo, run giọng đồng ý tất cả mọi chuyện.
Thuyền đánh cá lênh đênh trên mặt biển dập dềnh, hắn nhớ lại vài năm trước cậu thiếu niên trong lòng tự nhận mình là thần biển...
Chính hắn đã dùng "công nghệ cao" để chứng minh cậu không phải thần biển...
Mà là...!Thần tình yêu.
Cũng là tình yêu của hắn.
Và, thứ hắn rơi vào ngày đó, không phải biển mặn...
Là bể tình.
KẾT THÚC.