Tiếng chuông thông báo tan học vang lên, Tia lập tức thu dọn rời đi. Thứ nhất nàng không muốn dây dưa cùng với mấy nữ sinh kia, thứ hai vẫn nên tránh đi mấy chuyện khiến người ta không thoải mái.
Đi trên hàng lang hoa lệ, nàng thả chậm cước bộ, lo lắng có nên đến ký túc xá năm nhất hỏi thăm chút chuyện không. Bỗng nhiên ngẩng đầu.
Sebastian từ một lối khác đi đến.
Bước chân hắn nhẹ nhàng mà nhanh nhẹn, áo đuôi tôm màu đen bao phủ thân hình thon dài, trên trán lọn tóc mềm mại rủ xuống, lộ ra ánh mắt hẹp dài, khiến người ta có cảm giác tao nhã, cao ngạo lại không mất vẻ thân thiện.
Tia theo bản năng hạ mi mắt.
Nàng vẫn không ngừng bước, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, ba bước, hai bước, một bước... Cuối cùng lướt qua nhau.
Tia tiếp tục đi tiếp, lát sau mới dừng lại, xoay người nhìn bóng lưng Sebastian đã xa. Tâm tình lúc này của nàng khá phức tạp, thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại cảm thấy có chút mất mát.
"Là hắn ư? Vị quản gia của nữ bá tước kia?" Một giọng nói có phần quen tai vang lên.
Tia quay đầu nhìn lại, mỹ thiếu niên gặp vào đêm vũ hội Halloween đang dựa trên hành lang. Hắn nhìn hướng Sebastian rời đi, đôi môi hồng nhạt hơi nhếch lên, lộ ra vẻ đứa nhỏ vô tà, dưới lớp quần áo màu lam là làn da trắng nõn trơn bóng, đứng trong bóng của tòa thành lại tăng thêm vài phần động lòng người.
"Đúng vậy, là hắn."
Người trả lời là một thiếu niên thoạt nhìn lớn tuổi hơn, tuy rằng hắn không có vẻ ngoài kinh diễm, nhưng cũng anh tuấn, tóc nâu quăn, mắt lam, là một quý tộc Anh quốc dễ nhìn.
"Vậy sao? Thực đáng tiếc, đến bây giờ tôi cũng chưa từng gặp vị nữ bá tước kia, có một vị quản gia xuất sắc như vậy, nhất định cô ấy cũng rất hấp dẫn!" Ian Mir Phillip tiếc nuối, biểu tình trên mặt làm cho người ta nghĩ đến đứa trẻ không có được đồ chơi.
"Không sao, nói thế nào thì cũng sẽ không hấp dẫn hơn cậu." Joel Schilde không cho là đúng an ủi.
"Sao cậu chắc chắn như vậy!"
Tuy ngoài miệng phản bác, Ian vẫn không nhịn được nở nụ cười vui vẻ, khuôn mặt xinh đẹp kia càng khiến người ta khó thở.
Nhìn thấy hắn cười, Joel cũng thấy thoải mái. Đáng tiếc tâm tình tốt như vậy cũng không được bao lâu, hắn chú ý tới một cô gái xấu xí ngơ ngác nhìn bọn họ, hắn nhướn mày, trong mắt có tia chán ghét.
"Được rồi, chúng ta cũng nên đi thôi."
Ian gật đầu, cùng Joel rời khỏi, từ đầu đến cuối không hề chú ý đến sự tồn tại của Tia.
Tia tiếp tục bước, trong đầu vẫn nghĩ đến hai thiếu niên kia. Không biết có phải bị ảnh hưởng bởi tiểu thuyết đam mỹ từ kiếp trước hay không mà khi nhìn thấy hai thiếu niên vẻ ngoài hấp dẫn, khiến cho nàng nhịn không được suy nghĩ theo hướng kia. Thật ra nàng cũng mong hai người là một đôi, dù sao thế giới mà nàng xuyên đến cũng có chút yếu tố tình yêu cấm kỵ, ngay cả một đôi đồng tính cũng không thấy đâu, thật sự là rất buồn bực. Dù gì thì trước mắt mỹ thiếu niên, các cô gái đều không tránh được lòng tự ti, vì sự hạnh phúc của phái nữ, vẫn nên để cho hai nam sinh với nhau đi.
Suy nghĩ miên man, Tia đã quên đi cảm giác mất mát khi quản gia nhà mình không nhận ra.
Ngoan ngoãn trở lại phòng ngủ của Hilia, đơn giản sửa sang phòng một chút, nhìn xem có chuyện gì nàng đã quên. Sau đó nàng nhớ tới bài tập về nhà, không thể không dùng vẻ mặt đau khổ đi làm bài. Hilia mười sáu tuổi, chương trình học đã khó khăn, mà nàng đã quên hết kiến thức không thể không mở sách giáo khóa ôn lại. Vắt hết óc làm xong bài tập, thậm chí nàng đã bắt đầu hối hận, có lẽ trở về làm Tia Phantomhive mới là thượng sách.
Làm xong bài, Tia nằm trên giường, tâm tình bĩnh tĩnh, lúc này vấn đề nàng cần lo lắng đơn giản là bài tập đã làm chưa, ngày mai có thể gặp lại hai nữ sinh lấy chuyện bắt nạt nàng làm thú vui không. Nàng vừa lòng, cuộc sống như vậy mới là thứ nàng thật sự muốn.
Hôm sau, Tia cố ý một hai phút trước khi vào lớp, nàng mới vào phòng học. Nàng vừa ngồi xuống, giáo sư bước vào.
Một mái tóc vàng như ánh mặt trời, hai mắt màu hổ phách, ngũ quan gần như hoàn mỹ, bên miệng là nụ cười thân thiết ôn hòa như gió xuân -- giáo sư Luciaster, giáo sư được toàn giáo công nhận, chào đón nhất, Tia từng trên hành lang liếc hắn một lần. Đến đây một thời gian, "Tam mỹ nhân" nàng đều đã gặp, khiến Tia không khỏi cảm khái nàng thật may mắn.
"Chào buổi sáng, mọi người. Trước khi vào bài học, các em hãy nộp luận văn của bài trước. Tôi tin các em đều đã hoàn thành." Luciaster mỉm cười.
Trong lòng Tia "lộp bộp", nàng cũng không nghĩ Hilia quyết định tự sát sẽ có tâm tình viết văn.
Luciaster xuống bục giảng, nhận lấy bài làm của từng người, đến lượt Tia, nàng chỉ có thể xấu hổ nói một tiếng "Em xin lỗi". Luciaster nhìn nàng, cũng không nói gì, đi tiếp.
Hắn đi quanh một vòng lớp, trở lại bục giảng, để bài tập sang một bên.
"Tôi sẽ nhanh chóng xem xét bài tập của các em, mong rằng các em sẽ có thể cho tôi không ít kinh ngạc. Tiếp tục phần giảng hôm trước."
Giọng nói nhu hòa êm tai của Luciaster như thôi miên học viên đang nhìn vài bức ảnh về mấy ngàn năm trước thời cổ đại mà hắn cho mọi người xem. Tất cả đều chăm chú lắng nghe, không ai nói chuyện hay mất tập trung.
"...Được rồi, bài học đến đây là kết thúc. Tiểu thư Damien, phiền em ở lại lớp sau giờ học một chút. Hẹn gặp lại các em."
Tuy rằng đã tan học, nhưng rất nhiều người không rời đi ngay, mà đứng xung quanh Luciaster hỏi đủ vấn đề, Luciaster kiên nhẫn giải đáp. Tia đành phải chờ một bên, một lúc lâu sau, học viên mới lưu luyến không rời về ký túc xá, Luciaster mới thoát thân.
"Xin lỗi, để em chờ lâu rồi."
"Không sao. Về chuyện bài tập..."
Luciaster mỉm cười ngắt lời Tia. "Chuyện đó, tôi tin tiểu thư Damien không cố ý không làm bài tập của tôi, không phải sao?"
Tia không tự chủ gật đầu, đối với nụ cười ấm áp như thế, nàng chắc chắn không ai sẽ trả lời "Không".
"Như vậy không sao rồi, mỗi người đều có lúc quên." Nụ cười của Luciaster mang theo vài phần giảo hoạt. "Tôi cũng không thể cam đoan thầy của tôi sẽ quên kiểm tra bài tập."
Tia hiểu ý cười. "Em sẽ nhanh chóng nộp bài."
"Vậy được. Thật ra tôi muốn nói chuyện khác với em." Vẻ mặt Luciaster trở nên nghiêm túc. "Tiểu thư Damien, về biểu hiện gần đây của em, khiến cho tôi lo lắng."
Tia hạ mi mắt. "Em không hiểu ý thầy."
Luciaster trầm trọng thở dài. "Em xem trên đời này có rất nhiều chuyện chúng ta có thể quyết định, xuất thân gia đình của chúng ta, hoặc là cái nhìn của người khác. Cho dù oán hận, bất mãn thế nào, cũng không thể thay đổi, vậy vì sao cứ phải lãng khí sức lực của mình chứ? Tôi biết bây giờ em đang gặp phải những việc đáng buồn, tôi không thể nói gì. Nhưng tôi có thể cam đoan, những gì em trải qua không phải là vô dụng, có lẽ sẽ có một ngày em nhớ lại quá khứ này, trong lòng chỉ có bình tĩnh, thậm chí là cảm kích. Chúa yêu thương ai đó đều sẽ cho khảo nghiệm đặc biệt."
Tia ngẩng đầu, nhìn hắn: "Em hiểu."
Luciaster lại cười tươi. "Tốt lắm. Tôi cũng không yêu cầu em phải chấp nhận ý kiến của tôi, tôi chỉ mong những lời này ngẫu nhiên được em nhớ lại. Ngoài ra, nếu cần sự trợ giúp, có thể tới tìm tôi, chẳng sợ phải nghe càu nhàu oán giận, em sẽ phát hiện tôi là một người lắng nghe rất tốt."
"Em sẽ làm thế, rất cảm ơn thầy, giáo sư."
"Vậy, tôi cũng không chiếm thời gian của em nữa. À, về chuyện bài tập, trước giờ nghỉ nộp cho tôi, ừm, nếu không ảnh hưởng ngày nghỉ của em, nộp sau cũng không phải không thể."
"Em biết rồi. Gặp sau, giáo sư."
Tia cúi chào, ra ngoài phòng học.
Nàng vừa đi vừa nghĩ lại cuộc hội thoại vừa rồi, không khỏi cảm thán, trách không được Luciaster lại trở thành giáo sư được hoan nghênh nhất, không chỉ vì học thức của hắn. Đáng tiếc là cuộc nói chuyện này đến quá muộn, nếu Hilia có thể nghe được những lời cổ vũ này sớm vài ngày thôi, có lẽ cô sẽ thận trọng quyết định vấn đề sống chết của mình.
Bỗng nhiên Tia nhìn thấy Maia và Kala đứng trên hành lang lầu hai, nhìn qua như đang đợi nàng. Hiển nhiên tuy rằng tránh được thời gian gặp nhau ở khóa trước, cũng không ngăn được họ đến tìm nàng ở khóa sau. Nếu trốn không được, đơn giản là đón nhận thôi.
"Giáo sư Luciaster bảo cậu ở lại làm gì?" Maia không đợi được, trực tiếp hỏi.
"Không có gì, chỉ là chuyện bài tập." Đương nhiên Tia sẽ không ngốc nghếch ăn ngay nói thật.
"Chỉ có thế thôi?"
Tia hỏi lại: "Không thì cậu nghĩ còn chuyện gì?"
Maia nghẹn lời.
Kala chậm rãi mở miệng: "Chúng ta đều biết giáo sư Luciaster ôn hòa thân thiện, rất quan tâm học viên, nhưng đều vì tính cách thiện lương của thầy. Đáng tiếc có vài người từ đó lại ảo tưởng, thậm chí có suy nghĩ không tốt, cứ tưởng giáo sư đối xử với mình khác với người khác. Tôi phải nói rằng cái ý nghĩ ấy thật ngu xuẩn, tôi chắc chắn đối với chó mèo đáng thương, giáo sư cũng sẽ vươn tay. Đương nhiên, người xuất sắc như giáo sư, sinh ra tình cảm quý mến cũng không tránh khỏi. Nhưng cũng nên nhìn lại bản thân, nếu không có quyền thế, bộ dạng lại không xinh đẹp, vẫn là nên vứt cái ý tưởng phi thực tế ấy đi. Đối với giáo sư, bị người như vậy yêu quý cũng là một loại sỉ nhục. Cậu hiểu không?"
Nói nhiều như vậy, đơn giản chính là cảnh cáo nàng đừng tiếp cận giáo sư Luciaster. Xem ra giáo sư đúng là rất được hoan nghênh. Một học viên nói chuyện với giáo sư, còn có người đến cảnh cáo.
Tia nhịn xuống cảm giác muốn trợn mắt, bình thản đáp: "Với giáo sư Luciaster, tôi chỉ có tôn trọng và cảm kích."
Kala và Maia liếc nhau, cũng không thấy vẻ vừa lòng trong mắt đối phương. Tia khuất phục rõ ràng ngoài dự đoán của hai người, lại làm cho họ thấy mất hứng. Trong suy nghĩ của hai cô, ít nhất Tia cũng phải phản kháng một chút, dù sao đối tượng cũng là giáo sư Luciaster. Mà hai cô có thể mượn cơ hội trào phúng, khiến Tia khuất phục, cũng có cảm giác thắng lợi.
Tia thấy hai cô đã đạt được mục đích, hẳn không còn lý do ngăn nàng lại, đang muốn nói hai cô nhường đường, lại nghe tiếng Maia quát.
"Chờ đã, bọn tôi còn chưa nói cậu có thể đi."
Tia đành bất đắc dĩ dừng lại.
"Còn chuyện gì sao?"
"Cậu quên hành lễ với bọn tôi." Maia đắc ý nói.
Tia hơi sửng sốt, không nói thì đúng là nàng quên thật, dù sao lúc trước đều là người khác chủ động hành lễ với nàng.
Gia tộc Phantomhive giữ nguyên truyền thống, ở mặt lễ nghi nghiêm khắc hơn một chút so với các gia đình quý tộc khác. Từ nhỏ Tia Phantomhive đã được huấn luyện, sớm đã thành phản ứng có điều kiện, sau để phòng ngừa lộ dấu vết, mặc dù là cơ thể khác, thói quen cũng không thay đổi bao nhiêu.
Động tác hành lễ hoàn mỹ đúng tiêu chuẩn khiến Maia và Kala cảm thấy sai sai, dù là hai người cũng không dám cam đoan có thể làm đến trình độ như thế. Nếu đối phương là một quý tộc, có thể khiến các cô cảm thấy tán thưởng, nhưng người hành lễ là một thường dân, như một gáo nước lạnh hất vào hai người.
"Tôi phải thừa nhận ở chuyện lễ nghi, cậu thật khá." Maia phẫn nộ nói.
Lời nói không thật lòng của cô khiến Tia không khỏi cảm thấy buồn cười.
Lúc trước khiến Maia nhìn không thuận mắt, khóe miệng lộ ý cười của Tia lại như thêm dầu vào lửa, theo bản năng cô cho rằng Tia đang chê cười mình, ý nghĩ này khiến cô như mèo bị dẫm đuôi.
"Cậu cười cái gì? Cậu khinh thường bọn tôi?"
Tia cạn lời, đây rõ ràng là cố tình gây sự!
"Tôi tin nội quy nhà trường cũng không có quy định không được cười. Về lý do tôi cười, xin lỗi, không liên quan đến các cậu." Nàng có chút không vui nói.
Maia không ngờ Tia sẽ trả lời cô như thế, tức giận đến đỏ mặt.
"Tên thường dân chết tiệt nhà cậu, sao dám nói chuyện như thế với tôi!"
Tia trầm mặt. Tuy không muốn dây dưa cùng hai cô gái này, nhưng nàng cũng không để mặc người bắt nạt.
"Tôi cho rằng lời của tôi không có gì không ổn, nhưng cậu, làm một tiểu thư quý tộc, cậu không biết những lời cậu đang nói thật thất lễ sao?"
"Cậu..."
"Nếu không có chuyện gì quan trọng, tôi đi trước."
Nhìn thấy Tia chuẩn bị xoay người rời đi, Maia nổi giận đùng đùng không chút suy nghĩ liền giữ chặt tay nàng.
Lúc này, Tia đã khá phản cảm với vị đại tiểu thư kia, thấy cô định nắm lấy tay mình, theo bản năng lui về sau. Nhưng nàng lại quên lúc này nàng đang đứng trên cầu thang, phía sau là bậc thang. Một bước lùi lại, cả người ngã xuống.
Đầu óc Tia trống rỗng, lúc phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện được người đỡ.
Sebastian cúi đầu nhìn nàng.
Thân thể Tia cứng đờ. Một lúc lâu sau, nàng mới nhận ra mình còn đang dựa vào lòng Sebastian, không khỏi đỏ mặt, cuống quýt đứng thẳng.
"Không liên quan đến bọn tôi, do cậu ta không cẩn thận ngã xuống." Maia vội vàng biện giải, hiển nhiên cô không nhận lỗi.
Kala chau mày, trong lòng lại nhẹ nhàng thở phào. Tuy trong học viện, cấp bậc rõ ràng, đối với loại chuyện học viên ỷ vào thân phận hơn người khi dễ người khác cũng chỉ mở một mắt nhắm một mắt cho qua, nhưng nghiêm cấm thương tổn thân thể. Dù sao học viên cấp bậc thấp nhất từ bên ngoài cũng tồn tại. Nếu Tia có chuyện gì ngoài ý muốn, hai cô cũng chẳng yên ổn.
"Đúng vậy, làm chúng tôi sợ hết hồn, may mắn không gặp chuyện gì." Cô nói.
Tia hoàn toàn không chú ý hai người kia nói gì, trong lòng nàng vừa kinh ngạc, vừa nghi ngờ. Nàng tuyệt đối không tin Sebastian sẽ ra tay cứu một người xa lạ. Không quan trọng bây giờ hắn có vẻ ôn hòa vô hại thế nào, lại nghe lời thế nào, nàng cũng chưa từng quên bản chất của hắn -- giảo hoạt, ích kỉ, ác ma thích lấy lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ nhân loại ấy mà cứu người? Đừng đùa! Như vậy nguyên nhân hắn cứu nàng... Chẳng lẽ hắn đã phát hiện thân phận thật của nàng?!
Trong lòng Tia chấn động, giương mắt lên nhìn Sebastian, phát hiện người kia cũng đang nhìn nàng, cặp mắt màu đen như có thể đâm thẳng vào linh hồn, nhìn thấy bản chất của nàng. Tia vội vàng thu lại tầm mắt.
"Cô không sao chứ?"
"Không có, cảm ơn." Tia chột dạ thấp giọng nói, người khác nhìn vào giống như đang thẹn thùng.
"Chỉ là việc nhỏ thôi, không bị thương thì tốt rồi. Ba vị tiểu thư, tạm biệt."
Sebastian nói xong, đi lên lầu hai, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt.
Ánh mắt phức tạp của Kala dừng trên người Tia, kéo Maia không cam lòng rời đi.
Tia không yên đứng đó một lúc mới chắc chắn Sebastian đã đi thật. Điều này khiến cho nàng thêm không xác định được suy đoán lúc trước. Nếu Sebastian biết trong thân thể này là linh hồn của Tia, vì sao không hỏi gì mà đi? Việc này không phải tác phong của hắn. Nếu hắn biết, vì sao lại cứu một cô gái bình thường?
Càng nghĩ, Tia càng khó lý giải, nàng thở dài một tiếng trong lòng: Tâm tư ác ma đúng là rất khó đoán!