Khi mặt trời bắt đầu xuất hiện ở đường chân trời, cuộc chiến trong lâu đài cũng chấm dứt.
Charlos và vài tên thủ hạ có ý đồ muốn chạy trốn, nhưng cuối cùng vẫn bị Sebastian bắt. Xuất phát từ lo lắng an toàn..hoặc là nguyên nhân khác, bị đánh gãy tứ chi, đưa đến trước mặt Tia.
Tia lạnh lùng nhìn nhìn người đàn ông ngồi phịch như chó, trong đầu có rất nhiều suy nghĩ chạy qua, tuy rằng phần lớn đều không liên quan đến chuyện xảy ra. Cuối cùng nàng nhẹ nhàng thở dài.
"Sebastian, ngươi hẳn là am hiểu tra tấn?"
"Là một quản gia vĩ đại, không có gì là ta không am hiểu." Sebastian kiêu ngạo đáp như Jack.
"Vậy, người này liền giao cho ngươi. Ta muốn biết còn ai liên quan đến chuyện tối hôm qua và chuyện bị tập kích." Giọng nói của Tia trở nên lạnh lẽo. "Người của Phantomhive tuyệt không mềm lòng!"
"Tuân mệnh, tiểu thư của ta!" Sebastian hạ thấp người.
"Đợi chút! Nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi là người nào!" Charlos quỳ rạp trên mặt đất đột nhiên quát.
Khuôn mặt hắn đỏ bừng, trong mắt đầy hận ý nhìn chằm chằm Sebastian. Chính là người đàn ông này, đột nhiên xuất hiện, người đàn ông hắn hoàn toàn không biết gì, lần lượt phá hủy hành động của bọn họ. Không có người đàn ông này, bây giờ chắc chắn hắn đang cầm chiến lợi phẩm về, mà không ngồi như chó mặc người chém giết!
"Các ngươi muốn chém muốn giết cũng không sao, nhưng ít nhất nói cho ta biết rốt cuộc là ta thua trên tay người nào!"
Sebastian nhún vai, làm động tác không thể nề hà.
"Tiểu thư thân ái, vẫn là để ngài nói thôi, miễn cho hắn lại cho rằng ta dối gạt hắn."
Tia liếc Sebastian một cái, rồi lại nhìn Charlos. Nàng cúi đầu nhìn hắn, giọng nói rõ ràng.
"Sebastian, quản gia mới của ta."
Charlos sửng sốt một chút, lập tức phẫn nộ gầm rú: "Không thể nào, ngươi gạt ta! Sao ta có thể thua trên tay của một quản gia."
Tia khẽ nhíu mày, một đêm nàng không ngủ, bây giờ đã mệt chết, giọng nói khàn khàn của Charlos lại làm cho nàng đau đầu.
Sebastian tiến lên, động tác rất nhẹ khiến Charlos hét không ra tiếng.
"Chắc ngài mệt rồi, chuyện còn lại cứ giao cho ta xử lý."
Tia gật đầu. Nàng đi vào trong lâu đài, dọc theo đường đi, bộc dịch của nàng đều dùng ánh mắt kính sợ và cảm kích nhìn nàng, bọn họ đều nghe nói nữ chủ nhân trẻ tuổi này một mình mạo hiểm thế nào, vì bọn họ tranh thủ thời gian quý giá, nghịch chuyển thế cục.
"Tiểu thư, nước đã ấm. Ngài không cần ta giúp sao?" Wendy chờ đợi hỏi.
"Không cần, Wendy, trải qua một đêm như vậy, chắc ngươi cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi!" Tia thấp giọng nói.
Tuy rằng tuổi của Wendy lớn hơn, nhưng giờ phút này nàng lại giống tiểu bối, trong mắt tràn đầy sùng kính nhìn Tia.
"Được rồi. A, còn có, lúc ngài ở nhà ăn, nói những lời đó, ta...ta thật sự cảm tạ ngài đã tín nhiệm, ta rất vui!" Wendy lắp bắp nhưng chân thành nói.
Tia im lặng, kỳ thật lúc nàng nghi ngờ Souren và Wendy, ai mới là người phản bội cũng không chắc chắn như vậy, nhưng dưới tình huống kia không thể không làm.
Trầm mặc trong chốc lát, nàng mở miệng: "Wendy, ngươi có muốn trở lại dòng họ Phantomhive không? Dù sao chuyện này cũng không công bằng với ngươi."
Wendy nhẹ nhàng mà kiên định lắc đầu: "Cảm ơn ý tốt của ngài, tiểu thư, nhưng ta không muốn. Mẹ ta từng nói họ Phantomhive không chỉ vinh quang mà còn có một loại trách nhiệm, một loại...một loại bất hạnh. Trước đây ta không rõ, nhưng trải qua chuyện tối hôm qua, ta nghĩ lời mẹ nói đúng. Ta biết nói như vậy rất ích kỷ, rất...rất không có trách nhiệm, nhưng ta biết rõ mình không có loại năng lực này, nếu là ta gặp chuyện như hôm qua, nói không chừng...sẽ liên lụy người khác, khiến họ mất mạng. Hơn nữa ta cũng rất vừa lòng với cuộc sống hiện tại, thật sự, tự do tự tại, nếu ta phải học nhiều quy củ như ngài, nhất định ta sẽ điên mất!"
Tia suy nghĩ, hiểu được lời của Wendy nói không sai, thực ra ngay cả chính nàng cũng không muốn làm cái gọi là tiểu thư quý tộc.
"Ta hiểu ý ngươi, nếu ngươi cần phải hiểu rõ, bỏ lần này, sau này sẽ không có cơ hội trở lại dòng họ Phantomhive."
"Ta đã hiểu rõ, tiểu thư, đời này tên của ta là Wendy Osiecki." Wendy cười trả lời.
Tia gật đầu, nếu đối phương không muốn, nàng cũng không ép buộc.
Sau khi Wendy rời đi, nàng kéo thân thể mệt mọi vào phòng tắm xa hoa, cởi áo ngủ, cúi đầu vừa thấy, lập tức hét.
"Sebastian, sắc lang chết tiệt, luyến đồng!"
Sau thống kê lại, nguyên bản là ba mươi lăm cảnh vệ, sống sót chỉ có chín người, trong đó ba người bị trọng thương, những người còn lại cũng bị thương. Bộc dịch bị giết có bảy người. Trong lâu đài cũng có chỗ bị tổn hại, nghiêm trọng nhất là nhà ăn, không thể không sửa chữa toàn bộ.
Về phương diện khác, đêm đó trừ số ít mấy người đã thoát được, phần lớn bị giữ lại, hoặc bị bắt, hoặc bị đánh chết. Thủ lĩnh Charlos bị bắt giữ. Rất nhanh đã khai ra tên Lacotter hợp tác (Đối với tính thẳng thắn của hắn, Sebastian cảm thấy thất vọng nho nhỏ).
Leopold tự sát trong văn phòng. Scotland Yard rất khiếp sợ, phẫn nộ và xấu hổ, nếu không có nhân viên cảnh vụ Leopold, nhiều vụ án sẽ không thể dễ dàng giải quyết như vậy, ít nhất sẽ không thương vong lớn như vậy. Chuyện này thậm chí còn kinh động nữ vương bệ hạ, nàng hạ lệnh tra rõ, xử lý nghiêm khắc, chắc chắn Scotland Yard và xã hội đen đã có một vài ngày bất an. Đương nhiên bên Tia không có vấn đề gì.
Charlos không đợi đến chính thức thẩm phán, sau hôm Leopold tự sát, hắn được phát hiện là chết một cách thần bí trong tù. Tuy ngoài miệng, cảnh sát không nói, nhưng vẫn nhận định là sát thủ của gia tộc Phantomhive giết chết.
Arclund được thả, quả bom kia cũng chứng minh được là do Leopold thừa dịp những người khác không chú ý lén lún đặt vào, mục đích là để tìm một cái cớ đem Arclund đi khỏi lâu đài, để thủ hạ của Charlos làm việc.
Souren ở trước mặt mọi người thừa nhận mình sát hại nữ bộc Hannah, cái chết của nàng có thể coi như là thiên đạo trừng phạt.
"Chính là nơi này sao?" Tia nhìn phố đối diện, nhìn cửa hàng quan tài phai màu nghiêm trọng, có chút bất đắc dĩ hỏi.
"Đúng vậy, tuy rằng đã trôi qua một thời gian, bất quá thói quen của bọn họ vẫn không thay đổi nhiều." Sebastian khoái trá trả lời.
Chỗ hai người đang đứng hiển nhiên không thuộc Luân Đôn sa hoa, đường xá chật chội, nhựa đường lâu năm không tu sửa cứ thế rạn nứt, tuy trong phố có mấy cửa hàng như thoạt nhìn đều treo 'Đóng cửa'.
Tia đi xuống xe, biết được bọn họ đã trở thành tiêu điểm được chú ý. Tuy bọn họ đã tận lực để xuất hành đơn giản, nhưng dung mạo, khí chất trời tinh vẫn khiến người bình thường hiểu nhầm bọn họ là người nước ngoài, không hợp hoàn cảnh.
"Bên này."
Sebastian không trực tiếp đi vào cửa hàng quan tài, mà dẫn Tia đi xuyên qua một ngõ nhỏ.
Bọn họ đi qua cửa nhỏ đi vào bên trong, đi xuống một cầu thang hẹp, cuối cùng phát hiện quan tài dưới tầng hầm.
Tầng hầm ngầm đầy hương vị vật liệt gỗ và sơn, ngọn đèn thỉnh thoảng lay động như quan tài có cất giấu cái gì đó.
Tia nhìn quanh một vòng, trừ hai người bọn họ, nhìn không thấy người khác. Mặc dù nàng không hoàn toàn tin Sebasitan, nhưng nàng tin hắn sẽ để nàng ở trong một tầng hầm không người ở, chỉ vì trêu đùa nàng.
"Có người không?" Nàng hỏi một câu.
Vài giây sau, nàng nghe thấy tiếng như vật liễu gỗ ma sát, một lúc nàng mới biết đó là tiếng quan tài di động. Cách bọn họ khoảng ba bốn mét, có một quan tài khổng lồ, lúc này quan đài chậm rãi được đẩy ra, theo khe hở, vươn ra một bàn tay trắng bệch.
Tia không kêu ra tiếng, tuyệt đối vì nàng đã bị dọa đến choáng váng.
Nắp quan tài bị lệch sang một bên, người trong quan tài ngồi, một màn kinh tủng khủng bố bởi vì người nọ có cái ô bẩn và cái quần bò mà suy giảm.
"Thật xin lỗi, nhất định là ta...đang ngủ, không nghe thấy tiếng các ngươi vào." Người trong quan tài than thở nói, giọng nói của hắn giống người Luân Đôn.
Mái tóc dài lộn xộn, không biết bao lâu không sửa sang mà che khuất hơn nửa khuôn mặt. Tóc trên mắt đẩy sang hai bên như rèm cửa, lộ ra khuôn mặt trẻ tuổi nhưng tái nhợt khiến người ta giật mình. Hắn nhanh chóng đi ra quan tài, bước xuống đất suýt nữa ngã sấp xuống. Sau đó lấy từ trong quan tài ra một bộ kính đen đeo lên, nhìn kỹ Tia, ánh mắt sáng ngời.
"Aha, ta biết rồi, đúng vậy, nữ bá tước Tia Phantomhive. Khách quý a, trách không được hôm nay cảm thấy ngọn đèn cũng sáng hơn rất nhiều!"
Hắn vừa nói khen tặng, vừa liếc qua Sebastian ở bên cạnh, trong mắt lộ ra một chút khiếp sợ. Tuy hắn che dấu vô cùng tốt, nhưng vẫn bị Sebastian phát hiện. Nhưng Sebastian bất động thanh sắc, làm bộ như không chú ý tới.
"Vậy hai vị có chuyện cần làm sao? Không phải là đến đặt quan tài chứ? Tuy không phải ta khoe khang, nhưng quan tài chỗ của ta chất lượng nhất, tìm khắp England cũng tìm không thấy nơi chế tạo quan tài hơn nơi này!"
Tia không thể không đánh gãy lời lải nhải khoe khoang của người đàn ông. "Ta nghĩ ngài hẳn là ông chủ của 'Cửa hàng quan tài'?"
Nàng nhấn mạnh hai chữ 'ông chủ'.
Người đàn ông làm động tác chào cảm ơn rất khoa trương, thiếu chút nữa là mắt kinh xuống dưới mũi.
"Đúng vậy, mọi người gọi ta như vậy."
Tia gật đầu với Sebastian, hắn lấy ra một mô hình quan tài tinh xảo, tuy chỉ bằng nửa bàn tay, như chế tác giống như đúc, ngay cả chi tiết ít nhất cũng được cho vào. Thậm chí có thể mở ra quan tài, bên trong có một hình xác bọc lại, cánh tay hướng lên trời, như cố gắng đẩy cái nắp quan tài, muốn đi ra.
Món đồ chơi khiến cho người ta không thoải mái đó là cái gọi là 'tín vật'. Sebastian nói ra, Mey-Rin cũng tìm trong lâu đài món đồ chơi. Theo nàng nhớ thì đó là lễ vật của cha Tia đưa cho nàng trong ngày sinh nhật mười tuổi của nàng. Nó không thỏa đáng và rất quái dị nên nữ bộc bên người Mey-Rin của bá tước phu nhân có ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
Ông chủ trẻ tuổi sáng mắt, lập tức đi qua, như đứa nhỏ nhặt được đồ chơi yêu thích không muốn buông tay.
"Trời ạ, thứ này tinh xảo cỡ nào a! Hoa văn này, còn đường cong này! Trời ạ, thật sự là xảo đoạt thiên công, không gì sánh kịp, đứng đầu thế giới!"
Tia ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở đối phương có thể dừng lại tràng khen ngợi lộn xộn của hắn.
Ông chủ miễn cưỡng rời ánh mắt khỏi quan tài mê người trong tay.
"Thật xin lỗi. Ta nghĩ chúng ta không thể không nói chuyện, mời ngài ngồi."
Tia phản xạ nhìn trái phải, trong tầng hầm trừ quan tài, không tìm thấy cái gì khác có thể gọi là...ách, là ghế ngồi gì đó.
Sebastian lấy ra khăn tay trải trên một cái quan tài, Tia rụt rè ngồi xuống. Ông chủ ngồi xuống một cái quan tài khác. Quản gia đứng ở một bên.
"Bây giờ có thể nói yêu cầu và vấn đề của ngài."
Tia nói : "Ta nghĩ ngài cũng biết, đại khái sự việc xảy ra mấy ngày trước trong lâu đài Phantomhive. Tuy mọi chuyện có vẻ đã rất rõ ràng, nhưng ta vẫn không tõ, Charlos cũng thôi đi, còn Leopold vì sao không tiếc lấy tính mạng của mình làm tiền đặt cược để tham gia chuyện này?"
"Chắc ngài chưa biết rõ về thế lực của xã hội đen. Lấy một ví dụ, một vị tiểu thư có thân phận nhất thời xúc động viết một phong thư có nội dung ngu ngốc, phong thư lại rơi vào tay một tên không thích đáng. Nàng nên làm thế nào để thu lại thư đây? Nàng không thể nhờ cảnh sát giúp đỡ, chuyện này không thể để lộ dù chỉ một chút. Nàng không biết nên tìm ai hỗ trợ, gấp đến hoang mang lo sợ, thậm chí ngay cả ý muốn chết đều có. Nhưng giao cho chúng ta, có lẽ chỉ cần vài cú điện thoại là có thể giải quyết, không mất danh dự, mọi người đều vui mừng. Còn có rất nhiều ví dụ khác, người càng có quyền thế địa vị, tác dụng của chúng ta càng lớn. Về phần Leopold, theo ta nghe được, không thể nghi ngờ, hắn là người có dã tâm bừng bừng, bây giờ chưa đủ đối với hắn, với chúng ta, chẳng sợ chỉ truyền một hai câu, với sự nghiệp của hắn cũng là trợ lực rất lớn. Trên thực tế, ông cố của ngài sẽ không chỉ một lần đi đến chỗ chúng ta lấy tình báo để hắn giải quyết một ít chuyện ngoài thế lực của hắn.
"Ta nghe nói gia tộc Phantomhive từng giúp nữ vương xử lý một ít thần tử đi để ý chuyện khác, là thế này sao?"
Ông chủ hạ kính, nói: "Ha ha, đúng vậy. Người có quyền thế luôn luôn muốn làm màu để người khác biết đến, người trong hoàng tộc Anh quốc cũng không ngoại lệ. Tóm lại, chuyện gì sinh ra nguy hại với vương thất, mặc kệ là người hay việc, đều để gia tộc Phantomhive xử lý, đương nhiên, bất kể thủ đoạn, cũng vì chuyện này là bị người khác gọi là 'Tay sai của Nữ vương'. Vương thất thế nào, đại khái không ai hiểu rõ hơn người của gia tộc Phantomhive."
Sắc mặt Tia hơi đổi.
"Vấn đề cuối cùng." Vẻ mặt nàng trở nên lạnh lùng. "Ta muốn biết sao tin tức có thể bị lộ? Đồ vật kia trên tay gia tộc Phantomhive bảo tồn gần một thế kỷ đều bình an vô sự, sao đột nhiên lại tới tai Charlos? Rốt cuộc là ai để lộ?"
Ông chủ đẩy đẩy kính.
"Không phải ngài đã sớm đoán được đáp án rồi sao?" Hắn mỉm cười.
"Vị nào đó ở điện Buckingham sao?" Tia lẩm bẩm. "Thật sự là thủ đoạn, không cần đại giới, có thể hoàn toàn trừ bỏ gia tộc Phantomhive."
Ông chủ nhẹ đưa ngón trỏ: 'Không, theo ý ta lần này như một khảo nghiệm. Tổ tiên ngài nhiều hoặc ít đều giúp vị kia, nhưng đến thế hệ của ngài, tình huống trở nên xấu hổ. Dưới tình hình như vậy, một thí nghiệm nho nhỏ cũng rất cần thiết. Nếu ngài có thể thông qua khảo nghiệm, chứng minh ngài và gia tộc Phantomhive còn giá trị lợi dụng, ít nhất có thể đặt một bên."
Tia nói: "Đương nhiên, nếu không qua được, với vị nào cũng không tổn thất, đúng không? Trừ ta ra, gia tộc Phantomhive sẽ do hắn thừa kế, nếu ta chết, tước vị và đất phong đều bị thu hồi, vị nào nghĩ đến là thu vào quốc khố một phần nhỏ."
"Không sai, lý giải của ngài phi thường chính xác."
Tia thẳng lưng, vẻ mặt hờ hững, dưới bóng đèn có hạn, đôi mắt đen lục của nàng càng thêm thâm trầm đen tối.
Ông chủ hưng trí đánh giá nàng. Sau khi biết đáp án, bá tước tiểu thư trẻ tuổi sẽ làm thế nào đây? Chuyện xảy ra đêm hôn đó ở lâu đài Phantomhive, hắn còn hiểu tường tận hơn những người ở đây, đương nhiên cũng rõ ràng thời khắc sinh mệnh nguy hiểm, biểu hiện của nàng trấn định và dũng cảm thế nào, hoàn toàn là tác phong của quý tộc chân chính.
Ánh mắt hắn hơi chếch lên, bỗng nhiên ý thức được, lúc hắn đang quan sát Tia, đồng thời, vị quản gia thần bí tuấn mỹ kia cũng đang quan sát hắn. Hắn không khỏi âm thầm cười khổ, sao hắn có thể quên còn có một vị đáng sợ như vậy tồn tại! Kết cục toàn diệt của gia tộc Phantomhive đều bị người này nghịch chuyển.
Tia lấy lại tinh thần, thay đổi cảm xúc của mình.
"Xin lỗi, ta vừa thất thần. Rất cảm tạ ngài đã tiếp đãi và giải thích, ta không còn chuyện gì muốn quầy rầy ngài nữa."
Ông chủ vẻ mặt thất vọng: "Ngài phải đi, không thể ngồi thêm chốc lát? Được rồi, thật không rõ vì sao người nào đến đây đều không lâu!"
Chỉ cần là người bình thường, chỉ sợ là không có ai nguyện ý ở lại nơi này lâu!
"Được rồi. Bất quá nếu có một ngày ngài cần 'Cửa hàng quan tài' giúp đỡ, ngài có thể tìm ta."
Ông chủ nói xong, làm tư thế khoa trương, kính 'lạch cạch' rơi xuống.
Tia thi lễ, theo Sebastian đi lên cầu thang cũ kĩ rời đi.
Ông chủ nhìn bọn họ rời đi, vẻ mặt buồn cười trên mặt biến mất không thấy.
Hắn như tự nói: "Quản gia ác ma? Người của gia tộc Phantomhive thật giống nhau, bất quá đó cũng không phải người bình thường có thể dưỡng!"
Từ gian phòng âm u dưới tầng hầm trở về cảm giác trên mặt đất, quả thực có một loại cảm giác trở về nhân gian. Ta nhịn không được nói: "Trước hết không cần về lâu đài gấp, đi một vòng trong thành đi!"
Bởi vì mục đích đặc biệt, bọn họ không mang người lái xe, Sebastian tự lái.
"Vâng, tiểu thư."
Sông Thames, Điện Buckingham... cảnh quan kiến trúc Tia quen thuộc bao nhiêu xẹt qua mắt nàng. Nàng cúi đầu nhìn hai tay mình. Ngón tay dài nhỏ, móng tay được dưỡng vô cùng tốt. Đây là đôi tay của một tiểu thư quý tộc chân chính, từ khi ra đời đã không cần làm gì nặng. Nàng nghĩ con người thật sự là loại sinh vật thật kỳ diệu. Nàng còn nhớ một tháng trước, lần đầu tiên thấy đôi tay này, khiếp sợ và sợ hãi, mà bây giờ nàng đã có thói quen sử dụng hai tay này, thói quen nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp lại khuyết thiếu tức giận, thói quen kí tên Tia Phantomhive.
Thói quen...
Nếu nói nhân sinh là một tuồng kịch, mỗi người đều diễn một nhân vật, bây giờ mặc dù không thể nói là hoàn toàn, nhưng ít nhất 90% đã dung nhập sắm vai này.
Vậy, có phải nàng nên vì tương lai, vì cuộc sống về sau làm một ít chuyện thay đổi không?