Thân Ái Đối Phương Biện Hữu

Chương 8: Sư tỷ, em muốn gặp chị

Biên tập: Bột


Trình Yểu không nhớ rõ về đêm hôm đó nhưng Trần Mịch Ngôn lại có ấn tượng sâu sắc.

Lúc đó có cuộc thi biện luận giữa các trường phía Bắc và phía Nam. Ở vòng 4, Trình Yểu và Trần Mịch Ngôn sẽ lần lượt biện luận ở vị trí số 2 và số 3, thế nên đội biện luận phải họp thêm giờ. Mỗi ngày họ đều thảo luận tới đêm khuya, nhưng 10 rưỡi tòa nhà Văn Duệ đóng cửa nên chỉ có thể chuyển đến phòng dưới hầm ở phía Tây. Việc thảo luận thường kết thúc trước 12 giờ,  hôm đó trong phần biện luận công kích có điểm mấu chốt, vì thế mọi người đã về rồi nhưng Trình Yểu và Trần Mịch Ngôn vẫn tiếp tục ở lại với vấn đề biện luận.

Không ngờ khi họ bàn luận xong thì đã là rạng sáng, phòng dưới hầm bị người bên ngoài không biết khóa lại. Bết bát hơn là bên trong không có chút tín hiệu nào, họ không thể cầu cứu ai.

Vì thế hai người buộc phải ở lại đó một đêm.

Nếu kể lại thì việc này có vẻ không có gì quá lãng mạn, nhưng trong những năm Trình Yểu rời đi kia, Trần Mịch Ngôn thường xuyên nhớ tới buổi tối hôm đó. Từ nửa đêm tới 6 rưỡi sáng, năm tiếng rưỡi đó chỉ có anh và Trình Yểu.

Khi đó đối với Trần Mịch Ngôn mà nói, không có điều gì lãng mạn bằng việc đó.

Nhớ tới chuyện cũ, con ngươi Trần Mịch Ngôn hiện tia ấm áp, anh cười khẽ, nói: “Ngày đó vậy mà sư tỷ vẫn ngủ được.”

“Hôm đó tôi mệt quá đấy.” Trình Yểu cũng cười, nhớ mang máng phòng dưới tầng hầm trong đêm đó lạnh vô cùng, Trần Mịch Ngôn cởi áo khoác cho cô, anh chỉ mặc một chiếc sơ mi chịu đựng qua cả đêm.

Hai người sóng vai đi cạnh nhau, như những người bạn cũ nhắc tới chuyện xưa, bầu không khí hòa hợp tới lạ thường.

Cứ đi cứ đi rồi họ bất tri bất giác tới sân thể dục nhỏ, trước kia vào mỗi tối thứ 6, học sinh dân tộc Tạng sẽ học nhảy ở nơi này. Năm nhất đại học Trình Yểu cũng tham gia vào đội, nhưng càng về sau càng bận nên không tiếp tục gieo họa cho đồng bào dân tộc Tạng người ta nữa. Bây giờ nhìn thấy nơi này, cô lại nhớ tới bản thân từng sống tự do tự tại đến thế. So sánh với bây giờ lại thấy trong lòng nổi lên tư vị khó nói.

Bọn họ ngồi trong sân thể dục nhỏ rất lâu, tới khi có mấy cặp đôi đi từ phòng tự học ra sân thể dục nhỏ tình chàng ý thiếp, hai người dần thấy lúng túng. Trình Yểu nói “trở về thôi.”, Trần Mịch Ngôn đồng ý, vì vậy hai người liền rời đi.

Một tuần mới, Trình Yểu bận không ngóc đầu lên được, dự án liên tiếp giao xuống, Lâm Tụng Thanh còn thúc giục cô trở về Hồng Kông một chuyến. Cô bảo trợ lý Trương Nguyệt đặt máy bay vào thứ Năm.

Sau khi kết thúc buổi họp vào thứ Năm, Trình Yểu trở về chung cư thu thập hành lý, trên đường ra sân bay thì gọi điện cho Du Mỹ Anh báo hành trình của mình, sau đó đi máy bay mất 1 tiếng rưỡi.

____

Khoảng gần 6 giờ, Trần Mịch Ngôn nhận được điện thoại của Thiệu Nhạc. Anh hỏi thẳng vào vấn đề: “Tìm được rồi?”

Thiệu Nhạc đầu bên kia ho khan một tiếng, nói: “Người anh em, tôi lắm mồm hỏi một câu, cô Trình đó có quan hệ thế nào với cậu? Bạn gái?”

Trần Mịch Ngôn ngừng một lát, giọng không lớn, chỉ nhàn nhạt nói: “Không phải.”

Thiệu Nhạc thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt…”

“Cậu tra được gì rồi?” Trần Mịch Ngôn nghe được lời khác thường từ đầu bên kia, giọng trầm xuống.

“Chuyện của cô ấy hơi phức tạp…” Thiệu Nhạc cầm một tập hồ sơ trong tay, chậc chậc hai tiếng rồi nói: “Người cậu nói là em trai cô ấy, Chung Hãn.”

“Em trai?”

“Đúng vậy, em trai cùng cha khác mẹ.” Thiệu Nhạc dùng thái độ làm việc nghiêm túc giải thích cho Trần Mịch Ngôn: “Bố Trình Yểu là Chung Vân Sơn, rất có danh tiếng ở quê cô ấy – thành phố Dung. Đúng rồi, công ty Á Tín ở thành phố Dung cũng do Chung Vân Sơn gây dựng, mười năm trước ông ấy còn mở công ty tạp chí, coi như tay trắng lập nghiệp. Có điều mấy năm nay thân thể không khỏe nên chỉ nghỉ ngơi, tổng giám đốc của Á Tín bây giờ là Chung Hãn. Phải rồi, bố mẹ Trình Yểu chưa ly hôn, thế nên Chung Hãn thật ra là con riêng của Chung Vân Sơn…”

Không nghe thấy Trần Mịch Ngôn tiếp lời, Thiệu Nhạc lại tiếp tục nói qua về Chung Hãn, cuối cùng chuyển chủ đề, hỏi: “Cậu có biết Trình Yểu từng bảo lưu việc học không?”

Trần Mịch Ngôn không biết.

Anh cau mày, hỏi: “Khi nào?”

“Khoảng 5 năm trước, cô ấy chỉ học nửa năm ở Edinburgh rồi bảo lưu, một năm sau mới quay lại học tiếp.”

“Vì sao?”

“Vì vấn đề thân thể, trúng độc hóa học.” Thiệu Nhạc ngừng một chút rồi nói: “Do mẹ cô ấy gây ra.”

Đầu điện thoại bên kia không còn âm thanh nào khác.

Thiệu Nhạc thở dài, tiếp tục nói hết lời: “Mẹ cô ấy là Trình Thanh, giáo sư hóa học của đại học Khoa Học Công Nghệ tại thành phố Dung. Năm năm trước đã đốt than tự sát sau khi Trình Yểu xảy ra chuyện. Có rất nhiều lời giải thích cho ẩn tình bên trong, có người nói vì Chung Vân Sơn ngoại tình, Trình Thanh dùng con gái trả thù Chung Vân Sơn. Cũng có người nói Trình Thanh sống không còn gì luyến tiếc nên đưa con gái cùng chết. Tôi không đưa ra được kết luận, chuyện năm đó truyền đi sục sôi nhưng chỉ mấy ngày đã chìm xuống, chắc chắn Chung Vân Sơn tốn không ít công sức.”

Nói tới đây, Thiệu Nhạc lắc đầu, hướng về phía điện thoại, hỏi: “Còn muốn tôi nói thêm không?”

Trần Mịch Ngôn từ từ siết chặt điện thoại di động, thấp giọng hỏi: “Còn gì nữa? Cứ nói hết đi.”

Thiệu Nhạc đem tin tức tra được nói hết cho anh: “Còn việc Trình Yểu trúng độc nữa. Năm đó cô ấy hôn mê ở bệnh viện một tháng, sau khi tỉnh lại bị mất thị giác và thính giác, trí nhớ tổn thương nghiêm trọng. Điều trị nửa năm mới thấy được mọi thứ, thính giác cũng khôi phục nhưng nghe nói vẫn có di chứng khác, tới giờ chưa chữa khỏi hoàn toàn. Những năm này Chung Vân Sơn vẫn luôn tìm bác sĩ cho cô ấy, nhưng Trình Yểu đoạn tuyệt quan hệ với ông ta, tới giờ vẫn chưa về lại nơi đó. Tôi còn tra được sau khi quay lại Anh tiếp tục việc học, cô ấy bị trầm cảm nặng, nghiện rượu, làm người khác bị thương, tự hủy hoại bản thân, ầm ĩ tới suýt chút nữa nghỉ học…”

Thiệu Nhạc vẫn còn nói nhưng Trần Mịch Ngôn không nghe được gì nữa, trong đầu anh như có những tiếng ong ong. Từng lời Thiệu Nhạc nói đều khiến tim anh như bị bóp nghẹt tới phát đau.

…Trúng độc… Mất thị giác, mất thính giác… Chứng trầm cảm… Tự hủy hoại bản thân…

Những từ ngữ đáng sợ này đều rơi trên người Trình Yểu.

Năm đó lúc cô rời khỏi đại học C, anh cho là cô sẽ rất hạnh phúc. Kết thúc việc yêu xa, kết hôn với người mình yêu, sau đó học chuyên sâu ở Anh…

Vì vậy khi đó anh cực kỳ ngã lòng, luôn đắm chìm trong bãi lầy yêu đơn phương, cưỡng bách bản thân phải quên, cắt đứt cả liên lạc với cô. Dù có thế nào anh cũng không bao giờ nghĩ mấy năm nay cô phải trải qua những chuyện như vậy.

Trần Mịch Ngôn không nói được lời nào nữa.

Mấy phút sau, chuông điện thoại của Trình Yểu vang lên. Nhưng cô đang ăn cơm với Lâm Tụng Thanh, điện thoại để lại trong phòng. Buổi tối cô về mới phát hiện điện thoại có ba cuộc gọi nhỡ, hai tin nhắn chưa đọc.

“Chị ở đâu?”

“Sư tỷ, em muốn gặp chị.”

Trình Yểu sửng sốt, nhìn thời gian thì thấy tin nhắn được gửi cách đây hai tiếng. Cô gọi lại, chuông mới vang một tiếng, đầu bên kia đã bắt máy.

“Trần Mịch Ngôn?”

“Sư tỷ…” Âm thanh trầm thấp của Trần Mịch Ngôn truyền tới, không biết có phải ảo giác hay không, Trình Yểu mơ hồ cảm thấy tâm trạng anh không tốt lắm.

“Lúc nãy tôi không mang điện thoại theo, vừa xem thấy cậu tìm tôi, có chuyện gì thế?” Trình Yểu hỏi.

“Chị… không ở nhà?” Âm thanh của người đàn ông bên kia hơi cứng lại: “Chị ở đâu? Em…”

Trình Yểu nói: “Tôi ở Hồng Kông.”

Trần Mịch Ngôn đứng bất động dưới ánh đèn đường, bỗng nhiên không nói được lời nào.

Không nghe thấy anh nói chuyện, Trình Yểu nghi ngờ: “Trần Mịch Ngôn, cậu có việc gấp?”

“… Không.” Anh mở miệng tối nghĩa, im lặng một lát lại nói: “Chị còn trở lại không?”

“Đương nhiên, thứ Hai tôi sẽ quay lại.”

“Được.”

“…”

Được? Được cái gì? Thế nên anh gọi cho cô rốt cuộc là có chuyện gì?

Trình Yểu còn đang mơ hồ nhưng Trần Mịch Ngôn ở đầu bên kia đã cúp điện thoại.

____

Ở trụ sở chính của Bác Mĩ vài ngày, ăn với Lâm Tụng Thanh mấy bữa cơm, hành trình lần này của cô đã kết thúc. Mới hửng sáng, Trình Yểu kéo vali đi, Lâm Tụng Thanh dậy từ sớm tự đưa cô ra sân bay.

Ba tiếng sau, Trình Yểu về tới thành phố C.

Điều cô không nghĩ tới là vừa ra khỏi sân bay đã thấy Trần Mịch Ngôn.

Thấy Trình Yểu, anh sải bước đi tới, đưa tay cầm vali trong tay cô. Trình Yểu vẫn đang sững sờ, tới khi trong tay trống không mới nhớ ra hỏi anh: “Sao cậu lại tới đây?”

Trần Mịch Ngôn nhìn cô thật sâu, sau đó tỉnh bơ dời mắt, nhàn nhạt nói: “Không phải nói hôm nay trở lại à?”

“Thế nên cậu…” Trình Yểu giật mình: “Tới đón tôi?”

Trần Mịch Ngôn ‘ừ’ một tiếng, hỏi: “Về nhà hay tới công ty?”

“Về nhà.” Trình Yểu cau mày, mặt hơi dại ra, cô luôn cảm thấy có điểm nào không đúng nhưng lại không nói rõ được.

Trần Mịch Ngôn lái xe đưa Trình Yểu về nhà. Lúc đến dưới lầu, Trần Mịch Ngôn nhìn vali, nói với Trình Yểu: “Em đưa chị lên.”

Thấy Trình Yểu ngẩn ra, anh cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Thật ra em hơi khát, sư tỷ mời em cốc nước được không?”

Trình Yểu há miệng nhưng chỉ nói được một câu: “Được chứ…”

Sau khi lên lầu, Trình Yểu tìm chìa khóa mở cửa vào phòng, cô lấy một đôi dép ra từ tủ giày.

Trần Mịch Ngôn nhìn đôi dép màu xám tro dành cho đàn ông ở trước mặt, dù rất mới nhưng rõ ràng không phải mới gỡ bao bì, chắc chắn có người thường xuyên sử dụng.

Lòng anh hơi buồn bực nhưng không nói gì, biểu cảm bình thường cởi giày, thay dép. Anh nhìn bốn phía thì phát hiện đồ trong nhà khá ít và đơn giản, tất cả những đồ dùng trong nhà đều có màu xám tro, không thể nhìn ra đây là nhà của một cô gái.

Trình Yểu mở tủ lạnh ra, ngoài cà phê chỉ có hai bình nước vận động Du Mỹ Anh đã chuẩn bị trước đó. Cô tự cầm một lon cà phê, sau đó đưa chai đồ uống kia cho Trần Mịch Ngôn: “Chỉ có cà phê và thứ này thôi, cậu uống trước, tôi đi đun nước sôi.”

Nói xong cô xoay người đi vào phòng bếp, nhưng cổ tay lại bị Trần Mịch Ngôn bắt lại.

“Nghỉ một lát trước đã.” Trần Mịch Ngôn kéo Trình Yểu tới ngồi ở ghế salon, mở lon cà phê lạnh trong tay cô rồi trả lại.

Trình Yểu cũng hơi khát, nhận lấy uống mấy ngụm liền. Sau đó cô nghiêng đầu thấy Trần Mịch Ngôn đang nhìn mình.

“Sao thế?” Cô vô thức chớp mắt, lông mi dài rung rung, Trần Mịch Ngôn vểnh môi, ánh mắt mềm mại như nước.

“Không có gì.” Anh dời tầm mắt, mở chai đồ uống trên bàn, uống một ngụm.

Trình Yểu càng phát hiện điểm không giải thích được, nhớ tới cuộc gọi đêm hôm đó của anh, liền hỏi: “Hôm đó cậu có chuyện gì?”

Trần Mịch Ngôn siết chặt chai nước, quay đầu cười với cô: “Không có chuyện gì to tát, hôm đó Nhạc Lăng giới thiệu nhà hàng mới, em đi ăn xong nghĩ chị sẽ thích nên muốn đưa chị đi.”

Trình Yểu nghe xong thì sửng sốt, cô từng nghe Du Mỹ Anh nói cô của trước kia rất tham ăn. Nơi nào có cửa hàng mới khai trương, cô nhất định sẽ tới nếm thử. Xem ra, Trần Mịch Ngôn có ấn tượng sâu sắc với thói quen này. Nếu nói như vậy, trước đó cô và Trần Mịch Ngôn rất thân thiết sao? Có lẽ không chỉ đi ăn chung ở tiệm bánh bao cửa Tây, nói không chừng đã quét sạch các phố đồ ăn ngon ở thành phố C rồi.

Cô cong khóe miệng, hiếm khi thoải mái đùa giỡn: “Trần Mịch Ngôn, trong lòng cậu tôi là đồ tham ăn hả?”

Trần Mịch Ngôn sửng sốt.

“Nếu không sao cậu lại cuống cuồng vì một nhà hàng mới như thế?” Trình Yểu cười lên, đôi mắt đen nhánh mà trong suốt.

Trần Mịch Ngôn nhìn cô, cảm nhận được trái tim ê ẩm, sưng đau tới khó chịu. Anh hết sức nhẫn nại, kiềm chế đôi tay muốn đưa tới ôm cô.

Anh không để ý tới câu trả lời, nhanh chóng đứng lên nói: “Em đi đun nước.”

Hết chương 8.