Chiều Chủ nhật, Lạc Chỉ được mời tham gia buổi carnival dành cho phụ huynh do trường quốc tế mà Jake và Tiffany học tổ chức, đến xem hai đứa trẻ biểu diễn. Tiết mục được chọn là “Alice ở xứ sở thần tiên”, Tiffany diễn vai chú thỏ, còn Jake... diễn gốc cây.
Lạc Chỉ ăn cơm tối xong, hơn tám giờ mới về đến trường. Trung tâm hội nghị gần cổng Bắc vẫn sáng đèn, từ cánh cửa rộng mở thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười và tiếng vỗ tay. Trong bóng tối, cô nghiêng đầu, đọc kỹ dòng chữ viết trên tấm biển màu đỏ treo trước cửa.
Hóa ra là vòng bán kết của cuộc thi hùng biện, khoa Sinh học đấu với khoa Luật. Chủ đề biện luận khá bạo dạn: Trường học có nên phát miễn phí bao cao su cho học sinh trung học hay không?
Lạc Chỉ ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn vào ánh đèn sáng rọi ở tầng hai. Trong đội hùng biện của khoa Sinh học chắc chắn có Thịnh Hoài Nam.
Nhưng cô chợt phát hiện, bản thân mình không hề muốn tới đó xem. Tất nhiên cũng một phần là vì tránh né, ngượng ngùng và tự ái, nhưng phần lớn là bởi, cô gần như có thể dễ dàng hình dung ra dáng vẻ, biểu cảm, động tác, ngôn ngữ của người đó khi đứng trên sân khấu, sống động như đang ở ngay trước mắt. Cô biết rõ về anh như thế, giống như đã nắm được bản chất, dù là bất kỳ khung cảnh và đối tượng nào, cô cũng có thể áp người này vào đó mà hình dung, vô cùng ăn khớp, không một chút kẽ hở.
Có lẽ vì thế mà mặc dù họ rất ít khi gặp nhau, nhưng cô cũng chưa từng cảm thấy nhớ anh.
Vì anh vẫn luôn ở đây.
Trên đường về, Lạc Chỉ gặp mấy sinh viên nam đang nghiêng ngả đi tới, chặn gần hết con đường nhỏ. Cô cúi đầu nghiêng người sang bên trái để tránh đi, bỗng nhiên bị gõ lên trán một cái.
“Ơ, là cậu à?”
Lạc Chỉ ngẩng đầu, “Ơ, là cậu hả?”
“Có đi xem hội thi hùng biện không? Bọn mình vừa mới cơm nước xong, giờ đi cổ vũ cho Thịnh Hoài Nam này.”
“Thôi đi, cậu mà cổ vũ cho cậu Bốn cái gì, có mà đi nhìn cái cô ở khoa Luật...” Cậu trai mập ở bên cạnh còn chưa nói dứt lời đã bị Trương Minh Thụy bóp cổ.
Lạc Chỉ nhìn kỹ thì phát hiện, khi Trương Minh Thụy làm hành động này, biểu cảm của anh không phải là ngại ngùng, mà là lúng túng. Cô nhớ lại câu chuyện mà anh từng nói đến lúc họ đi ăn kem, bỗng nhiên hiểu tất cả. Có lẽ người hiểu Trương Minh Thụy nhất bây giờ không phải là những người anh em đang ồn ào vui vẻ, vẫn ở chung mỗi ngày này, mà là một người xa lạ như cô đây.
Nỗi thương cảm vừa nhen lên trong Lạc Chỉ thì bỗng có một chàng trai chú ý đến cô. Anh mập kia kêu lên như vừa phát hiện một châu lục mới, “Ơ, là cậu đấy à? Người ở Hoan Lạc Cốc hôm đó?”
Hai chàng trai khác cũng tiến đến gần, “Đúng rồi, đúng rồi. Cậu Bốn nhà bọn này còn chuồn đi cùng cậu và lũ trẻ. Ê, nói đi, hai người có quan hệ gì?”
Lạc Chỉ âm thầm nuốt xuống lời tố cáo đầy hàm ý này. Cô ngẩng đầu, nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của Trương Minh Thụy, biểu cảm của anh khiến cô không tài nào hiểu được. Chắc là do đêm quá tối. “Mình không thân với cậu ấy, chỉ là tiện thì giúp mà thôi. Cậu ấy cảm thấy đi theo mọi người chẳng khác gì cái bóng đèn. Với lại lúc các cậu đi thì cậu ấy cũng đi luôn, có chơi cùng bọn mình đâu.” Cô cười giải thích, “Chúng mình mới gặp nhau có vài lần, vào giờ học môn Luật. Mình với Trương Minh Thụy cũng quen nhau ở đó.”
Có lẽ là ngữ điệu quá đỗi bình tĩnh của Lạc Chỉ đã khiến mấy chàng trai không có hứng để tiếp tục nhiều chuyện. Vì vậy sự chú ý lại chuyển sang Trương Minh Thụy. Mọi người đều hỏi mục đích anh đi học môn Luật, trọng tâm câu chuyện một lần nữa chuyển về cô gái ở khoa Luật.
Bỗng nhiên Trương Minh Thụy kêu lên, “Lạc Chỉ, cậu không đi xem Thịnh Hoài Nam thi thật đấy à?”
Một ngọn lửa chợt bùng lên trong lồng ngực Lạc Chỉ.
Cô quay lại, nhẹ nhàng nói, “Đúng rồi, lúc mọi người sang đường nhớ để ý Trương Minh Thụy, đừng để cậu ấy bị xe đụng.”
“Tại sao?” Cậu trai mập tỏ vẻ hoang mang.
“Trời tối quá, mình sợ lái xe không nhìn thấy cậu ấy.”
Cô tiếp tục đi về phía trước. Mặt của Trương Minh Thụy biến mất trong bóng đêm, tiếng cười ầm ĩ của mấy chàng trai cũng bị bỏ lại sau lưng.
Buổi học Pháp luật đại cương thứ tư, Lạc Chỉ ngồi ở góc phòng học quen thuộc của mình, cảm thấy hơi lạ vì Trương Minh Thụy không ở bên cạnh. Hai tuần trước anh đều ngồi ở hàng cuối từ trước, bắt chuyện với cô, bảo rằng mình đến sớm để giữ chỗ. Nhưng thực ra chỗ này trước giờ vẫn không cần phải giữ.
Cô ngồi xuống nhìn xung quanh, thấy Thịnh Hoài Nam đã đến, nhưng anh ngồi cùng Trương Minh Thụy ở tít hàng ghế thứ ba. Đúng lúc này, di động của cô rung, trên màn hình hiển thị tên Thịnh Hoài Nam.
“Đến muộn quá nên cứ luôn phải ngồi ở góc đó? Sau này mình giữ chỗ phía trên cho cậu nhé?”
Cô sửng sốt. Nhưng nỗi ngạc nhiên đó chỉ vụt qua trong một thoáng ngắn ngủi.
Anh biến mất suốt ba tuần, bây giờ lại dùng một câu nói đơn giản như vậy để hòa hoãn mối quan hệ khiến Lạc Chỉ thoáng ngẩn người. Cô thích anh, nhưng chắc chắn là anh không thích cô. Điều này là thật, không phải do cô tự coi thường mình. Sau khi nắm tay thì biến mất suốt ba tuần, rồi nối lại quan hệ một cách đơn giản như thế, nghĩ sao cũng không thấy có biểu hiện gì là rung động. Nếu vậy thì hãy bỏ qua đi, nhất định phải bỏ qua, đừng mãi canh cánh về cái nắm tay đó nữa.
Lạc Chỉ nhẩm đi nhẩm lại ý nghĩ này ba lần, hệt như đang đọc thuộc giáo trình môn Triết học.
“Cậu có thích hoạt hình gì không? Ngắn thôi cũng được, tầm mười ba tập gì đó. Chẳng có thời gian mà theo dõi phim hoạt hình dài tập. Mình đang muốn xem phim quá.” Anh hỏi.
Cô trả lời một cách nghiêm túc, “Phim cũ thôi, tên là “Only Yesterday*“. Có thời gian thì cậu xem đi.”
Anh có vẻ kỳ lạ, “Cậu bảo “Only Yesterday” ấy hả?” Lạc Chỉ cất điện thoại vào túi, không muốn nói thêm gì nữa.
(*Only Yesterday là một phim hoạt hình công chiếu năm 1991. Bộ phim được đạo diễn bởi Isao Takahata, dựa trên manga cùng tên của Okamoto Hotaru và Tone Yuko. Toshio Suzuki sản xuất bộ phim và Studio Ghibli thực hiện.)
Trương Minh Thụy quay đầu lại nhìn, đúng lúc Lạc Chỉ mới bước vào từ cửa sau. Cô mặc áo sơ mi màu xanh xám, buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, trên mặt không có cảm xúc gì, cũng chẳng thèm xem phía trước còn chỗ trống nào không mà ngồi luôn vào góc trong của hàng cuối cùng.
Anh phát hiện Thịnh Hoài Nam cũng đang quay lại nhìn.
Sau khi ngồi xuống, Lạc Chỉ có nhìn quanh lớp học một lượt, ánh mắt lướt qua họ nhưng không hề dừng lại, giống như nhìn người xa lạ vậy.
Trương Minh Thụy bỗng thấy lòng mình hơi khó chịu.
Anh đã quen ngồi cùng cô ở góc trong giờ Pháp luật, dù là cô không nói gì. Chẳng qua bây giờ bên cạnh họ có một đàn anh cũng chọn ngành Luật làm văn bằng hai, là người quen ở đội bóng rổ, sáng nay gặp đúng lúc đang vào lớp. Đàn anh giữ chỗ giúp anh, sau đó bảo ngồi cùng. Trương Minh Thụy từ chối khéo, nói rằng chỗ ngồi quá gần bục giảng, nhưng đàn anh đó lại cười vang mà đáp, “Anh tập thể dục buổi sáng rồi tới sớm, tranh thủ giữ chỗ thôi. Không có gì đâu, khỏi cần cảm ơn.”
Cảm ơn cái con khỉ. Anh chẳng còn cách nào, chỉ biết cười rồi ngồi xuống.
Trong giờ học thấy Thịnh Hoài Nam liên tục quay lại phía sau nhìn, khóe miệng Trương Minh Thụy kéo ra một nụ cười.
Lúc hết tiết, anh vừa cất sách vào cặp, vừa hỏi Thịnh Hoài Nam.
“Đi tìm Lạc Chỉ không?”
“Cái gì?” Thịnh Hoài Nam có vẻ không kịp phản ứng.
“Tôi hỏi, có muốn đi tìm Lạc Chỉ không. Tôi cảm thấy quan hệ của hai người khá tốt, trong giờ học cậu cứ quay lại nhìn suốt. Có muốn thử phát triển không?”
Vẻ tươi cười trên mặt Trương Minh Thụy không khác gì ngày thường, mãi cho đến khi nghe Thịnh Hoài Nam nói, “Gì chứ? Có mà cậu không nhịn nổi nữa, cứ nhấp nhổm muốn tới đó ngồi thì có.”
“Tôi chỉ không thích ngồi với đàn anh thôi.” Anh nhìn mặt bàn phủ đầy giấy nháp mà đàn anh đó bỏ lại, “Do tôi ngồi cạnh anh ấy nên cậu không ngửi thấy mùi mồ hôi đó.”
“Thế à?”
“Với lại, tôi có nghe mấy ông anh nhắc đến, nhưng tại cậu bận quá nên cứ quên hỏi. Các cậu cùng đi khu vui chơi đấy à?”
Hơn nữa còn là trốn bọn họ mà đi chơi riêng với người ta. Trương Minh Thụy vừa định nói, nhưng rồi lại nuốt vế sau vào trong bụng. Anh không có ý xấu, nhưng câu này nói kiểu gì cũng thấy có mùi ghen tuông.
Lần trước sau khi đi ăn kem về, Thịnh Hoài Nam cười hỏi anh tình hình ra sao. Anh đã trả lời nghiêm túc, “Cậu đừng nghĩ lung tung, tôi chỉ muốn chuộc lỗi mà thôi, không hề có ý muốn theo đuổi cô ấy.”
Trương Minh Thụy cảm thấy mình chẳng có gì đáng để hổ thẹn. Nghĩ vậy, anh chuyển tầm mắt, nhìn Lạc Chỉ đang thu dọn túi xách ở phía xa.
“Tình cờ gặp thôi.” Thịnh Hoài Nam thờ ơ nói.
“Đồ khỉ, cậu có thể đàn ông hơn được không hả? Cả phòng chỉ có mình cậu như thế, có ý đồ mà còn dám nói dối bọn này.” Trương Minh Thụy cười.
“Tôi có ý đồ gì?”
Trương Minh Thụy chợt cảm thấy lửa giận bốc lên đầu. Nhưng chỉ trong một thoáng ngắn ngủi, anh sợ ánh mắt mình để lộ điều gì đó, nên lập tức xoay đầu, lấy lại vẻ bình tĩnh.
“Tới luôn đi. Để người anh em này giúp cậu.” Trương Minh Thụy quay người, lớn tiếng gọi , “Lạc Chỉ, ăn cơm cùng bọn mình đi!”
Thấy Lạc Chỉ nghiêng đầu tỏ vẻ nghi ngờ, anh bỗng có cảm giác muốn bật cười lớn.
Khi Trương Minh Thụy bước tới thì nhận ra Lạc Chỉ đã thu dọn xong, đang nhìn mình chăm chú. Nhưng ánh mắt cô dường như không hề màng đến Thịnh Hoài Nam đang theo phía sau.
“Gọi to như vậy, chắc là cậu định mời hả?” Lạc Chỉ trước giờ vẫn luôn xấu tính với anh.
“Mình không có tiền.” Anh quay lại liếc Thịnh Hoài Nam, “Cậu mời nhé.”
Khá bất ngờ là Thịnh Hoài Nam lại thoải mái đồng ý, nhưng biểu cảm của anh có vẻ không mấy tự nhiên.
Cô cúi xuống, dường như đang suy nghĩ điều gì, cuối cùng vẫn gật đầu, “Được.”
Lạc Chỉ bước ra khỏi phòng học thì gặp Qua Bích và Bách Lệ ở hành lang. Cô chào Bách Lệ, đang muốn đi tiếp, bỗng dưng nghe thấy Qua Bích gọi, “Thịnh Hoài Nam“.
“Anh Từ bảo khoản tiền kia vẫn chưa đến tài khoản, nếu muốn thanh toán thì phải giải quyết xong trước chiều thứ Ba tuần sau.” Qua Bích nói.
“Sáng thứ Năm tuần này sẽ xong. Yên tâm đi.”
“Vậy cùng ăn cơm đi, đúng lúc đang có mấy chuyện gấp trong Đoàn trường cần hỏi cậu.”
“Cùng ăn?” Thịnh Hoài Nam nhìn lướt qua Bách Lệ đang cúi thấp đầu.
“Chỉ hai chúng ta thôi. Đã mười hai giờ rồi, tìm một chỗ yên tĩnh đi. Không hỏi cậu thì muộn mất.”
Bách Lệ luôn cúi đầu, kể cả khi Lạc Chỉ chào cũng vậy. Đến lúc này cô mới khẽ gật đầu, ngơ ngẩn đi lên phía trước, sau đó bị Lạc Chỉ chặn lại.
“Đi nào, chúng mình cùng ăn cơm.” Lạc Chỉ nói rồi quay lại xua tay với Thịnh Hoài Nam và Trương Minh Thụy, “Để hôm khác nhé. Hôm nay không cần tốn tồn tiền nữa. Đi trước đây.”
Cuối cùng chỉ còn lại một mình Trương Minh Thụy. Anh cười khổ. Hai người các cậu ăn ý thật đấy.
Rốt cuộc thì sáng nay Trương Minh Thụy vẫn gửi tin nhắn cho Hứa Nhật Thanh. Lòng anh quả thật vẫn chưa yên ổn.
“Lâu rồi không liên lạc nhỉ?”
“Đúng vậy. Khỏe không?” Tin nhắn của Hứa Nhật Thanh nhìn qua dường như chẳng có gì khác thường.
“Ổn. Còn em?”
“Cũng tốt... Các anh đều khỏe chứ?” Các anh? Các anh là những ai? Trương Minh Thụy phiền muộn, liền tắt máy.
Cô ta hẳn là nên học tập cái cô Lạc Chỉ kia, có chết cũng phải giữ sĩ diện.