Thám Tử Xuyên Thời Không

Chương 26: Xương trắng - 04

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Âu Dương Đình Đình ở bên cạnh vừa nghe xong, đã nhanh chóng phán đoán tầm quan trọng của tiền giấy và con chip trong trường hợp này:

“Như vậy, thời điểm tử vong của người này phải là từ ngày 11 tháng 1 năm 1982 đến ngày 10 tháng 6 năm 1986?”

Âu Dương Đình Đình dường như đã nghĩ tới một điều gì đó, lông mày nhíu lại thật sâu, khẽ nói: “Người ta đã chết từ ba mươi lăm đến ba mươi chín năm rồi… Sợ là…”

Tuy cô không nói nửa phần sau, nhưng Diệp Hoài Duệ và Chương Minh Minh cũng có thể đoán được, điều mà cô gái muốn nói chính là “Khoảng thời gian quá dài lâu, sợ là ngay cả thân phận của người đã khuất cũng khó có thể điều tra rõ ràng.”

“Không sao.”

Diệp Hoài Duệ mỉm cười, an ủi trợ lý của mình:

“Chúng ta cứ cố gắng hết sức là được rồi.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Âu Dương Đình Đình gật đầu, bày tỏ rằng cô đã hiểu.

“À đúng rồi.”

Diệp Hoài Duệ lại nhìn lướt qua bản báo cáo giám định trên tay:

“Trong túi áo sơ mi của người đã khuất có một mảnh giấy, từ vật chứng mà suy đoán nó có thể là một mảnh giấy ghi chú. Đáng tiếc, nó đã bị chôn vùi dưới đất quá lâu, đã mục nát đến mức tôi không thể nhìn thấy rõ bất cứ cái gì.”

Chương Minh Minh nhún vai:

“Dù sao cũng đã hơn ba mươi năm rồi, giấy tờ bình thường bị chôn dưới đất mà có thể bảo quản được nguyên vẹn mới là gặp quỷ đấy.”

Ánh mắt hắn di chuyển đến ngực của bộ xương, bỗng nhiên lại nghĩ tới một vấn đề:

“Đúng rồi, viên đạn gi ết chết người này có kích cỡ như thế nào, có tra ra được cái gì không?”

Diệp Hoài Duệ lắc đầu.

Bọn họ đã đào sâu ba thước đất ở nơi chôn cất cũng không thể tìm thấy đầu đạn hay vỏ bọc.

Nếu không có hai vật chứng trực quan và chính xác nhất này, thì vật chứng trước đó cũng chỉ có thể xác định cỡ đạn 7.62 mm dựa trên các lỗ đạn để lại trên quần áo.

Tuy nhiên, có không ít khẩu súng lục sử dụng cỡ đạn 7.62 mm, không được thấy vật thật, Bộ phận Vật chứng cũng không rõ đó là khẩu nào.

“…Tuy nhiên, viên đạn 7.62 mm…”

Diệp Hoài Duệ nhẹ giọng nói nhỏ:

“… ‘cái đó’… cũng là 7.62 mm sao?”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Chương Minh Minh nghe không rõ, phải duỗi đầu qua đó, “Ông nói cái gì?”

“Không có gì.”

Diệp Hoài Duệ lắc đầu, không lặp lại những gì mình vừa nói:

“Bây giờ, chúng ta đến xem thi thể trước đi.”

————

“Người chết là nam giới, độ tuổi lúc tử vong… 40 ± 2 tuổi. Chiều cao dự đoán… 164 cm…”

Âu Dương Đình Đình ghi lại kết luận do Diệp Hoài Duệ đưa ra, bình luận:

“Thoạt nhìn thì trông giống như một người đàn ông trung niên, không được cao lắm.”

Diệp Hoài Duệ không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào xương đùi bên phải vừa đo chiều dài để ước tính chiều cao, ánh mắt cực kỳ nghiêm trọng.

“Pháp y Diệp, làm sao vậy?”

Cô gái hỏi dồn:

“Có gì không đúng sao?”

Diệp Hoài Duệ: “…Không.”

Anh lắc đầu, “Làm chuyện quan trọng trước đã.”

Âu Dương Đình Đình: “??”

Diệp Hoài Duệ không đợi trợ lý hỏi lại, đã cầm lấy một thám trâm (*), ra hiệu cho Âu Dương Đình Đình và Chương Minh Minh xem xét hộp sọ của thi thể.

(*) Thám trâm: dụng cụ này thường được sử dụng trong nha khoa, dùng để định vị các lỗ ống tủy,…



“Mọi người xem, là nơi này.”

Anh dùng thám trâm chỉ vào xương thái dương bên phải của hộp sọ, “Ở đây, nó bị vỡ.”

Thật vậy, như pháp y Diệp nói, có một vết thương hình elip ở xương thái dương bên phải của hộp sọ, hay nói cách khác, nó là hình giọt nước không tiêu chuẩn, có độ dài trục lớn khoảng 2.5 cm, trục lớn gần như song song với mặt phẳng sagittal của hộp sọ, dấu vết không sâu, không có vết khép lại rõ ràng tại vị trí vỡ xương.

(*) Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa: Hình bên trái là xương thái dương (phần màu xanh lá, lỗ màu đen là vết thương, trục đỏ là trục lớn của elip); hình bên phải là mô tả mặt phẳng sagittal (lát cắt chia đôi cơ thể ra thành nửa trái và nửa phải á)



“Đây là vết thương do đè ép ở lớp ngoài của hộp sọ, các vết nứt lan ra bên ngoài, có những mảnh xương ở rìa uốn cong vào trong, nó hẳn là vết thương do trọng lượng của một v ật cứng nào đó đè lên hộp sọ.”

Diệp Hoài Duệ nói:

“Điều này thường có nghĩa, khi cú đánh xảy ra, xương cốt đang còn mới và có độ đàn hồi.”

Anh nhìn Chương Minh Minh và Âu Dương Đình Đình, “Mọi người nghĩ xem, vết thương này là do đâu?”

“Cái này…”

Chương Minh Minh nhìn chằm chằm vào vết thương, cau mày suy nghĩ, “Nếu là dấu vết do vật nặng đè ép…”

Hắn làm động tác khua tay trong vô thức.

“A!”

Hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Có ai đó đã cầm một v ật cứng, đập vào đầu người chết phải không?”

Chương Minh Minh vô thức nhìn trái ngó phải, muốn tiện đường tìm một thằng nhóc để khoa tay múa chân một chút, nhưng lại không có kích thước và dáng người phù hợp, chỉ có thể làm động tác cầm cục gạch, vung mạnh vào đối tượng vô hình ở trước mặt.

“Ví dụ như thế này…”

Hắn quay đầu nhìn về phía Âu Dương Đình Đình, hai mắt sáng lên:

“Đình Đình, em cao bao nhiêu? Khoảng một mét sáu đúng không?”

Âu Dương Đình Đình dường như đoán được Chương Minh Minh muốn nói gì, vì vậy cô gật đầu, “Đúng vậy, 163 cm.”

“Tốt lắm, không có sai lệch nhiều so với người đã khuất!”

Chương Minh Minh phấn khởi.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Hắn ra hiệu cho cô gái đứng ở phía trước, quay lưng lại với hắn, sau đó nắm chặt bàn tay phải, giả vờ vung vào đầu của Âu Dương Đình Đình.

“Biết ngay, vị trí rất vừa vặn!”

Bàn tay đồng chí Nhị Minh nhẹ nhàng dừng ở vùng thái dương của cô gái, vị trí gần giống vết nứt vỡ trên hộp sọ.

“Kẻ sát nhân nên giống như tôi bây giờ, cầm trong tay một v ật cứng nào đó, tiếp cận nạn nhân từ phía sau rồi bất thình lình tấn công — rầm!”

Hắn lại múa may quay cuồng tấn công vào khoảng không, nhưng lần này tay hắn căn bản không chạm vào Âu Dương Đình Đình.

Diệp Hoài Duệ mỉm cười:

“Mặc dù động tác mô phỏng vừa rồi của ông có quá nhiều yếu tố chủ quan, nhưng lại rất thú vị.”

Chương Minh Minh bất mãn trừng mắt nhìn anh:

“Cái này còn không phải cực kỳ hợp lý sao, như thế nào là có quá nhiều yếu tố chủ quan?”

“Được rồi, trước tiên cứ làm theo phỏng đoán của ông đi.”

Diệp Hoài Duệ không tranh cãi với bạn thân, mà bắt đầu phân tích dựa theo ý tưởng của Chương Minh Minh.

“Tại thời điểm xảy ra cú đánh, giả sử nạn nhân còn tỉnh táo, cả hai người đều đang đứng thẳng…”

Anh chỉ vào vết thương ở xương thái dương bên phải của hộp sọ, nói:

“Vậy thì kẻ tấn công thực sự đã đứng ở phía sau nạn nhân, hơn nữa còn là người thuận tay phải.”

Chương Minh Minh gật đầu lia lịa: “Nếu là mặt đối mặt, khi nhìn thấy có thứ gì đó sắp đập vào đầu, người ta thường sẽ có hành động né tránh, đúng không?”

Hắn chỉ vào huyệt thái dương của mình:

“Một cú đã trúng ngay vào một trong những phần yếu nhất của toàn bộ hộp sọ, tỷ lệ đánh trúng này, không giống như một trò lừa bịp.”

Âu Dương Đình Đình cũng tham gia thảo luận:

“Vì vậy, kẻ tấn công trước tiên là lặng yên không một tiếng động mà tiếp cận nạn nhân?”

“Hoặc có lẽ…”

Ánh mắt Diệp Hoài Duệ chợt lóe, “Kẻ tấn công là người mà nạn nhân biết, cho nên nạn nhân không hề phòng bị với hắn, dễ dàng để đối phương tới gần phía sau lưng mình.”

“Đúng!”

Chương Minh Minh cũng cảm thấy có lý: “Khả năng này thực sự rất lớn!”

“Ngoài ra, còn có một vấn đề.”
 
Diệp Hoài Duệ chỉ vào chiếc xương sườn thứ sáu bị trúng đạn gần như đứt gãy nằm ở bên phải của bộ hài cốt, “Nếu hung thủ có súng, tại sao lại phải dùng v ật cứng đập vào đầu như thế?”

“…Đúng vậy!”

Chương Minh Minh cũng xác định được vấn đề, “Một phát súng giết người không phải nhanh hơn sao?”

Diệp Hoài Duệ tiếp tục nói:

“Hơn nữa, từ vị trí của viên đạn, một phát đạn thôi cũng đủ gây ra vết thương trí mạng — ít nhất cũng khiến nạn nhân mất đi năng lực hoạt động, chỉ có thể bị thương nặng rồi nằm chờ chết.”

Chương Minh Minh gật đầu: “Thật vậy, dường như không nhất thiết phải dùng v ật cứng đập vào đầu nạn nhân.”

Diệp Hoài Duệ mỉm cười nhìn sang phía Âu Dương Đình Đình, “Em nghĩ như thế nào?”

“Em nghĩ… có hai khả năng.”

Cô gái nghiêm túc nghĩ ngợi một hồi, “Đầu tiên, hung thủ dùng v ật cứng đập vào đầu nạn nhân, thấy người đó chưa chết, bèn bồi thêm một phát súng.”

Cô dừng lại một chút:

“Thứ hai, vì lý do nào đó, ngay từ đầu hung thủ đã không thể nổ súng.”

“Không thể nổ súng?”

Chương Minh Minh nhướng mày: “Ví dụ?”

Diệp Hoài Duệ trầm giọng: “Ví dụ như, tiếng súng.”

Chương Minh Minh: “!!”

Thật vậy, khi đã nổ súng thì rất khó để che giấu tiếng vang của súng, mà nó lại cực dễ thu hút sự chú ý của người khác, đây cũng là một điểm khiến nhiều kẻ sát nhân lo ngại.

“Vậy chúng ta có thể nghĩ theo chiều hướng như thế hay không?”

Đồng chí Nhị Minh nhanh chóng tìm ra điểm mấu chốt: “Ngay từ đầu, hung thủ lo sợ tiếng súng sẽ làm kinh động những người khác, không dám nổ súng, hắn bèn dùng v ật cứng đập vào đầu đối phương, cái kết là người ta không chết, cho nên chỉ có thể tặng thêm phát súng nữa!”

Hắn nhìn Diệp Hoài Duệ với đôi mắt sáng ngời, như muốn tìm kiếm sự tán thành: “A Duệ, tôi nói có đúng không?”

Diệp Hoài Duệ không trả lời ngay lập tức, chỉ mím môi, ánh mắt khá nghiêm trọng.

“Có lẽ…”

Sau một lúc, Diệp Hoài Duệ thấp giọng nói:

“Lúc đầu hung thủ không thể dùng súng, phải dùng v ật cứng để đập vào đầu nạn nhân… Sau đó đem người đến nơi chôn xác, mới bắt đầu ra tay nổ súng sao?”

Chương Minh Minh gật đầu, cảm thấy suy đoán của ông bạn có vẻ hợp lý:

“Xem ra, hung thủ còn rất cẩn thận.”

Lo sợ rằng tiếng súng sẽ thu hút sự chú ý của người khác, kẻ sát nhân đã chọn cách dùng v ật cứng đánh đập nạn nhân, gây choáng váng hoặc đơn giản là thẳng tay gi ết chết.

Sau đó hắn đưa nạn nhân đến nơi chôn xác — tức là khu đất hoang ở phía sau thôn Phù Lan — nơi tìm thấy thi thể, phát hiện người đó vẫn còn sống, hoặc đơn giản chỉ để chắc ăn, hắn lại bồi thêm một phát đạn, bọc thi thể trong một tấm bạt, chôn xuống dưới đất.

“Ngoài ra, về danh tính của thi thể…”

Lúc này, Diệp Hoài Duệ nhẹ nhàng như mây gió mà nói ra một câu gây chấn động:

“Dường như tôi có một manh mối.”

Chương Minh Minh: “Cái gì!?”

Ngay cả người vẫn luôn bình tĩnh như Âu Dương Đình Đình cũng phải mở to hai mắt: “Anh biết người đó là ai sao?”

“Không, còn chưa chắc lắm.”

Ánh mắt Diệp Hoài Duệ ngưng đọng:

“Nhưng mà, nếu tôi đoán không sai, như vậy…”

—— Như vậy, mọi chuyện sẽ trở nên rất thú vị.

Thứ Ba, ngày 2 tháng 8 năm 2021, 9 giờ 25 phút tối.

Ngoài cửa sổ sấm chớp đùng đùng, mưa như trút nước, Diệp Hoài Duệ đang ngồi dưới tầng hầm của biệt thự, kể lại cho Ân Gia Mính nghe những gì anh tìm thấy hôm nay.

【Gì cơ!?】

Sau khi nghe Diệp Hoài Duệ giải thích, Ân Gia Mính vô cùng khiếp sợ:【Tư Đồ Anh Hùng thế mà đã chết từ lâu rồi sao!?】

“Ừ.”

Diệp Hoài Duệ gật đầu:

“Bây giờ nhìn lại, khả năng đó thật sự rất cao.”

Đúng vậy, Diệp Hoài Duệ nghi ngờ, bộ hài cốt được tìm thấy ở khu đất hoang phía sau thôn Phù Lan, rất có thể chính là tài xế lái xe trợ giúp bọn cướp năm đó — Tư Đồ Anh Hùng.

Trong túi quần áo của thi thể có những đồng tiền và con chip cách đây hơn 30 năm, căn cứ vào những thứ này để phán đoán, thời điểm tử vong hẳn là nằm trong khoảng thời gian từ ngày 11 tháng 1 năm 1982 đến ngày 10 tháng 6 năm 1986.

Mà vụ cướp xảy ra vào ngày 21 tháng 7 năm 1982, ăn khớp với thời điểm tử vong được suy đoán.

Ngoài ra, dựa vào ghi chép trong hồ sơ, vào thời điểm phát sinh vụ án, Tư Đồ Anh Hùng đã 41 tuổi, cao 165 cm, những điều này cũng ăn khớp với chiều cao và tuổi tác của người chết mà Diệp Hoài Duệ suy đoán.

Còn một điểm cuối cùng nữa, đó là — khi đi cướp ngân hàng, bọn cướp đã sử dụng súng lục loại 64, cỡ đạn chính xác là 7.62 mm.