Nửa đêm tháng một ở Sài Gòn, khi cơn gió khô lạnh thổi qua ngang mang tai làm bừng lên cái cảm giác nóng hầm nơi vầng trán. Ngoài đường lá vàng thi nhau rớt rụng. Tiếng lá rơi chạm vào mặt đường nhựa nghe "xoạch" đủ lớn để làm giật mình những kẻ độc hành. Những bóng đèn treo trên đầu rọi xuống đường ánh sáng ảm đảm, ma mị, kéo vệt bóng người dài thêm ra theo mỗi bước chân đi. Trong một con hẻm cụt vốn dĩ phải yên ắng cho hợp với không khí đáng sợ hiện tại, lại xảy ra một vụ tranh cãi nháo nhào giữa sáu con người xa lạ. Tựa như đang xem bộ phim kinh dị trên TV bỗng có ai đó bấm nút chuyển kênh, vô tình vô duyên lại mở phải chương trình tấu hài. Rất may cuộc cãi vã đã nhanh chóng đi đến hồi kết. Tại thời điểm khi những mâu thuẫn được giải quyết êm xui, ai về nhà nấy, là lúc nút chuyển kênh tiếp tục được bấm một lần nữa. Lần này ánh trăng nửa vành chiếu cảnh hai bà cháu dìu nhau đi trong đêm. Điều đó có nghĩa đây là chương trình phim truyện về chủ đề gia đình?
Hoặc là chương trình quảng cáo. Một phim quảng cáo về chủ đề gia đình?
Tôi và bà Ba quay lại câu chuyện còn dang dở ban nãy.
- Bà ơi, mà bà ra ngoài đường có việc gì không ạ? - Tôi vẫn quyết hỏi cho tỏ tường sự việc.
- Ở nhà nóng quá cháu ạ!
Câu trả lời của bà Ba không đúng trọng tâm lắm, nhưng trong trường hợp này vẫn có thể hiểu được.
- Nhà bà không gắn máy lạnh sao?
- Không phải, bà ra ngoài tạp hoá mua bia, Nhẫn à.
Quả nhiên! Lại là một câu trả lời không đúng trọng tâm. À không, ý tôi muốn nói là quả nhiên vào giờ này nếu nhìn thấy người nào còn lang thang ngoài đường, thì chắc chắn một điều, nhà người đó không có bia lạnh.
Bia cần cho cuộc sống của người độc thân, bất kể là trẻ hay già.