Tống Sơ Chiêu trở về nhà thì trời đã xế chiều, cũng gần tới giờ ăn tối.
Hạ lão gia đích thân đi ra đón nàng, Cố Phong Giản xuống xe chào hỏi, rồi thức thời rời đi dưới ánh mắt của người kia.
Hạ lão gia quay đầu về phía Tống Sơ Chiêu, nếp nhăn trên mặt chồng chất, ông cười thật hiền từ: “Đã về rồi sao?”
Tống Sơ Chiêu gật đầu.
Hạ lão gia đi theo chân nàng, cùng nhau bước vào nhà, ông lại hỏi: “Vui không?”
Tống Sơ Chiêu vui vẻ trả lời: “Thật là vui!”
Hạ lão gia lại hỏi: “Con có kết bạn với ai không?”
Tống Sơ Chiêu chần chờ.
Nói là bằng hữu nhưng tựa hồ càng giống một nhóm tiểu muội hơn.
Hạ lão gia vươn tay đỡ giúp nàng: “Trong tay con là cái gì?”
“Cẩn thận, nặng lắm.” Tống Sơ Chiêu vội vàng tránh ra: “Con đã đánh thắng Phạm Sùng Thanh nên bệ hạ thưởng cho con đồ này. Đó là trường thương mà Phó thúc đã dùng trước đây.”
Quả nhiên Hạ lão gia nghe xong thì thực sự tự hào, ông vui mừng ra mặt, ngay cả râu cũng dựng cả lên, ông nói: “Con thắng được Phạm Sùng Thanh sao? Ta thấy đứa nhỏ đó cũng không tồi đâu, không phải cái giá áo túi cơm*.”
*Giá áo túi cơm: bất tài vô dụng.
Tống Sơ Chiêu gật đầu lia lịa.
Hạ lão gia hỏi: “Con có bị thương không?”
“Không có, hắn không dám đánh con, chỉ có con đánh hắn.” Tống Sơ Chiêu nói nhỏ, “Lúc ấy Phó tướng quân cũng đứng ở bên cạnh, sao con có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
Hạ lão gia nói hiển nhiên: “Tất nhiên tên đó không dám đánh con. Nếu nó đánh con thì ngoại tổ phụ sẽ đi đánh hắn.”
Tống Sơ Chiêu nói: “Công bằng luận bàn, sao lại có thể kêu trưởng bối!”
“Được được được, ta không đi.” Hạ lão gia dễ dàng thỏa hiệp không theo nguyên tắc gì, sau đó ông lại hỏi dò, “Vậy những người khác có phản ứng gì?”
“Nở mày nở mặt!” Tống Sơ Chiêu hân hoan khoe khoang, “Bọn họ không hề cho rằng con có thể thắng! Phạm Sùng Thanh nhìn có chút chán nản, lại bị huynh đệ mình trêu chọc. Các cô nương bên này vui đến mức điên rồi. Người không thấy đâu, tiểu Huyện chúa kích động đến mức thiếu chút nữa đã bật khóc. Trước khi con lên đài thì nàng ấy còn nghĩ rằng con không thể làm được.”
Hạ lão gia nói: “Hiển nhiên con rất lợi hại, sao có thể không được?”
Khi cả hai đến lối rẽ, trước khi Tống Sơ Chiêu quay trở lại viện của mình thì nàng lại nói: “Ngoại tổ phụ, con đói quá.”
Hạ lão gia vỗ lên đầu nàng: “Ta sẽ chuẩn bị mọi thứ cho con. Con mau chạy đi cất đồ đạc, đi rửa tay cho sạch rồi qua đây ăn tối.”
Tống Sơ Chiêu: “Ôi!”
Tống Sơ Chiêu ôm cái hộp trở về tiểu viện mình. Hạ Uyển nghe được tin tức chuẩn bị đi ra ngoài đón nàng, bà thấy nàng ôm cái hộp thì lại đi vào trong phòng với nàng.
Hạ Uyển hỏi: “Là vật gì thế? Làm sao lại lớn như vậy?”
Tống Sơ Chiêu đặt chiếc hộp lên bàn, nàng mở nắp ra rồi nói: “Bệ hạ thưởng cho con nên con mới mang về. Bệ hạ nói muốn dùng thứ này để mang lại bình an cũng như để tưởng nhớ lại.”
Hạ Uyển nhìn thoáng qua cũng nhận ra vậy này nhưng bà cũng chẳng quan tâm tới mà chỉ nói: “Con cất đồ cho tốt chứ con luôn vứt đồ bừa bãi.”
Tống Sơ Chiêu: “Con đâu có.”
Tống Sơ Chiêu cũng không biết nên đặt thứ này ở chỗ nào mới tốt, nếu như dựa vào lời nói đây là món quý giá thì hiển nhiên trong tầm mắt mình là chỗ tin cậy nhất.
Nàng nhớ ngoại tổ phụ đặt thanh kiếm của người ở trên bàn trong phòng riêng của mình, nên cũng tìm một cái giá gỗ để đặt cây thương trên cái bàn mà nàng không sử dụng nhiều.
Hạ phu nhân thấy thế khi đang đi về đây, bà liên tục kêu lên: “Ai da, Chiêu Chiêu của ta, đừng đặt binh khí ở phòng ngủ, sát khí của nó rất nặng!”
Sau đó bà lại đưa trường thương tới thư phòng, đặt ở vị trí dễ thấy nhất nói là để trấn nhà. Lúc ăn cơm bà lại tìm cơ hội để bắt bẻ Hạ lão gia một phen, nói ông thượng bất chính hạ tắc loạn, dạy thói quen không tốt cho Tống Sơ Chiêu nên nàng không hiểu được điều kiêng kị.
Tống Sơ Chiêu liếc nhìn ông với ánh mắt đầy hối lỗi, ngồi cách một cái bàn, hai người tổ tôn dùng ánh mắt giao lưu trong yên lặng.
Ước chừng bởi vì Hạ Uyển đã trở lại, Phó Trường Quân cũng không tới Hạ phủ trong thời gian gần đây, mà Tống Sơ Chiêu cũng ngại việc nói với Hạ Uyển chuyện muốn đi tìm Phó thúc.
Tuy nhiên, Tống tướng quân nghe thấy chuyện này thì nói rằng nàng đã nhận binh khí trân quý nhiều năm của Phó Trường Quân thì nên chủ động cảm ơn người ta. Xưa nay, những binh khí của võ tướng là biểu tượng cho địa vị của bọn họ, không dễ dàng tặng cho người khác.
Cũng may Cố Phong Giản cũng nhớ rõ việc này, lúc Tống Sơ Chiêu còn nghĩ nên đi như thế nào thì hắn đã chọn một ngày nắng đẹp để đưa nàng ra ngoài với danh nghĩa là đi mua đồ.
Mấy ngày nay tuyết rơi không ngừng, đã không có tuyết rơi dày như vậy trong mấy năm nay. Cho dù hôm nay trời quang thì tuyết đọng bên đường vẫn chưa biến mất.
Thời tiết quá lạnh gần như thấm vào xương nên Tống Sơ Chiêu bị bắt phải mặc nhiều lớp quần áo dày trước khi ra ngoài để đi dạo cùng với Cố Phong Giản.
Thật ra nơi có tuyết thì còn tốt vì giày in trên mặt tuyết có thể chống trơn trượt. Có mấy chỗ nước đã bị đóng thành băng trên mặt đường, một khi giẫm phải thì rất dễ dàng ngã sấp xuống nếu như không kịp đề phòng.
Cả hai người đều đi rất cẩn thận.
Cũng may nơi Kim Ngô Vệ luyện binh cũng không xa. Hai người cứ đi chầm chậm như cái xe bò nhưng cũng mau chóng đi đến nới.
Cố Phong Giản không muốn đi vào.
Hăn biết sâu sắc rằng nếu như mình đi vào cửa Kim Ngô Vệ này thì nếu như không bị rèn luyện tàn nhẫn một phen chỉ sợ là không đi ra được. Mối thù về việc trèo tường ban đêm bao nhiêu ngày nay đều tính lên đầu hắn. Huống chi hôm nay hắn thật sự đi mua đồ này nọ theo ý của Cố phu nhân, hắn không thể trở về với tay không.
Hắn hẹn một canh giờ rưỡi sau sẽ gặp mặt Tống Sơ Chiêu ở chỗ này rồi tránh đi.
Đáng tiếc chính là hôm nay Phó Trường Quân không có mặt ở diễn võ trường.
Tướng sĩ cười: “Trước tiên cô nương đi dạo một vòng, tại hạ đã sai người thông báo cho Phó tướng quân, nếu như Tướng quân không có việc gì đột xuất thì có thể sớm đến đây.”
Tống Sơ Chiêu nghĩ cơ hội khó có được nên nàng nhìn quanh một vòng, hỏi: “Ta có thể đụng vào đồ đạc ở chỗ này không?”
Tướng sĩ này rõ ràng cũng đã biết về trận thắng Phạm Sùng Thanh lần trước của nàng. Hắn cảm thấy nàng đã quen thuộc với quân doanh từ khi còn nhỏ, không cần phải đối xử với nàng như một nữ tử bình thường. Vì vậy hắn cười rồi nói: “Cô nương cứ tùy ý. Chỉ cần chú ý an toàn là tốt rồi.”
Tống Sơ Chiêu vui vẻ gật đầu rồi chạy đến bên cạnh.
Nàng muốn tìm con ngựa mà trước đó Phó Trường Quân đã cưỡi để chơi một chút, nhưng tiếc là nàng đã tìm một vòng mà vẫn không thấy nó, không biết có phải Phó Trường Quân đã giấu nó đi rồi không.
Các binh lính đang bị kéo ra bãi đất trống ở bên ngoài để luyện tập chiêu thức, thế nên nơi luyện tên đã trống trãi.
Nàng cầm cây cung bên cạnh lên và thử bắn vài lần vào cái bia, nàng phát hiện cung tên ở kinh thành được làm tinh xảo hơn nhiều so với ở biên quan. Cùng dùng một sức như nhau nhưng mũi tên ở kinh thành rõ ràng là mạnh hơn.
Nàng nhìn thấy trên tường treo một cây cung dễ thấy hơn, được đặt cạnh những vũ khí còn lại, tựa hồ không có vẻ gì đặc biệt. Thế nên nàng bước tới lấy nó xuống, cũng muốn xem thử xem.
Tướng sĩ đang ở dạy bảo nhóm tiểu binh, đột nhiên lại nghe thấy Tống Sơ Chiêu kêu to thất tố “A a a” ở bên cạnh, hắn vội vàng chạy tới hỏi: “Làm sao vậy?”
Tống Sơ Chiêu hít sâu một hơi: “Cung này ——”
Tướng sĩ thoáng nhìn thì hoảng sợ: “Đây là cung của tướng quân đó!”
Tống Sơ Chiêu nói: “Ta không biết mà! Nó được đặt ở chỗ đó nên ta cho rằng không khác với mấy cây cung khác, nào hiểu được kéo không ra!”
Tướng sĩ nóng nảy: “Vậy……vậy làm sao bây giờ?”
Việc bảo dưỡng cung phải cực kỳ cẩn thận.
Giương cung nhưng không phóng tên hoặc sức không đủ sẽ làm tổn thương toàn bộ cây cung. Người học võ luôn rất cẩn thận đối với vũ khí, đặc biệt là những chiến cung có uy lực đặc biệt như vậy. Tống Sơ Chiêu cũng không ngờ rằng trong số rất nhiều vũ khí ở đây, làm sao lại có thể chọn được một cây cung không tầm thường như vậy.
Kéo cung cần dùng sức rất lớn, Tống Sơ Chiêu vốn không giữ được cung này, nay lại kiên trì lâu như thế thì đã sắp không chịu nổi. Thấy tướng sĩ kia vẫn còn đứng ngây ngốc thì nàng rất muốn hắn chạy nhanh tới giúp một chút.
Tướng sĩ cố kỵ sự khác biệt giữa nam và nữ nên dù đau lòng cho món vũ khí nhưng hắn lại không dám tiến lên hỗ trợ. Tống Sơ Chiêu gấp đến độ kêu trách móc, làm cho hắn cũng muốn tức giận.
Lúc này có hai cánh tay vòng qua bên hông nàng, sau lưng nàng dựa vào một lồng ngực ấm áp. Người nọ nắm lấy tay nàng rồi kéo mạnh dây cung, sau khi sức lực tràn đầy thì ra hiệu Tống Sơ Chiêu buông ra.
Mũi tên bắn đi, Tống Sơ Chiêu chột dạ quay đầu lại, đối mặt với Phó Trường Quân – người có vẻ mặt vô cảm.
“Đến đây để chơi cung của ta?” Trên người Phó Trường Quân có mùi hương nhàn nhạt, có lẽ bị huân hương trong phòng ám lên. Ông nhìn Tống Sơ Chiêu với ánh mắt có ý cười: “Làm sao đấy? Cầm đi trường thương của ta còn muốn lấy thêm cung của ta sao? Đáng tiếc là con không dùng được cây cung này.”
Tống Sơ Chiêu nói nhỏ: “Thật ra trường thương của người nặng quá, con cũng không dùng được.”
Phó Trường Quân treo đồ vật về chỗ cũ, ông hỏi: “Ai kêu con tới tìm ta? Hay là con không có việc gì nên mới chạy tới nơi này?”
Tống Sơ Chiêu nói: “Là con muốn đến cảm ơn thúc vì đã đưa đồ cho con. Thật ra con cũng không dùng nó thường xuyên nên nếu như người muốn thì con có thể trả lại cho người.”
Phó Trường Quân: “Không cần. Những thứ ta tặng cho con đều là của con.”
Phó Trường Quân vừa bước ra ngoài vừa nói: “Trời hôm nay lạnh. Nếu như con không có việc gì làm thì hãy về sớm một chút, để tránh ở bên ngoài trúng gió đông.”
Tống Sơ Chiêu yên lặng ngóng nhìn bóng lưng ông.
Có lẽ vì ánh mắt nàng quá mức đáng thương lại mãnh liệt, Phó Trường Quân mới đi hai bước, lại chắp tay sau lưng xoay người lại. Ông nhíu mày: “Không phải lúc trước con nói muốn đến Diễn Võ Trường cưỡi ngựa, thuận đường kêu tướng sĩ nơi này cùng thao luyện với con sao?”
Tống Sơ Chiêu nói: “Không phải thúc nói không được sao?”
Phó Trường Quân ngừng lại hỏi: “Ta có nói không được sao?”
Tống Sơ Chiêu nghểnh cao đầu
Phó Trường Quân kiên trì phủ nhận: “Ta không có nói.”
Khóe môi Tống Sơ Chiêu dần dần nhếch lên, cuối cùng biến thành gương mặt tươi cười tươi sáng: “Vậy thì con…”
Phó Trường Quân giơ cánh tay ra hiệu mọi người có mặt im lặng, sau đó dùng nội lực thông báo với mọi người: “Đến đây! Hôm nay người thắng Tống Sơ Chiêu ở việc cưỡi ngựa bắn cung thì ta sẽ bỏ tiền túi ra thưởng một tháng bổng lộc! Nếu không ai đánh bại nàng ấy thì ngày mai mọi người sẽ phải luyện tập thêm mấy bài nữa!”
“Dạ ——!”
Chúng tướng sĩ la hét ồn ào.
Tống Sơ Chiêu cũng kêu ta: “Phó thúc, người thật tốt quá đi! Con có thể thắng!”
Phó Trường Quân bước đến một bên của đài cao, ông lớn tiếng nói: “Ta lại muốn xem người nào sẽ bại vì đánh giá thấp đối phương hôm nay. Ta đã đưa bạc ra rồi, mỗi người thắng hoặc thua dựa vào bản lĩnh của mình! Tống Sơ Chiêu, nếu hôm nay con thua quá nhiều thì sau này đừng tới nữa!”
Tống Sơ Chiêu nhảy dựng giơ tay lên: “Vậy nếu hôm nay con không thua thì sao? Nếu con giúp người thắng thì tính như thế nào?”
Phó Trường Quân vung vạt áo, ngồi xuống chỗ ngồi một cách khí phách, ông cười: “Con hỏi bọn họ một chút, nếu thật sự thua thảm thiết như vậy thì từ nay về sau còn có mặt mũi nào ngăn cản con.”
Tống Sơ Chiêu chống nạnh cười to nói: “Nói vậy quan thự này chẳng phải là cho con tự do ra vào hay sao?”
Một tướng sĩ ở bên cười nói: “Ai da, Tống Tam nương, đừng nói lời quá kiêu ngạo như vậy. Chúng ta không giống với Phạm nhị công tử, đều là người sống trên đầu mũi đao, gặp qua không ít việc đời, không bị ngươi khiêu khích như vậy đâu.”
“Không sai!”
“Cưỡi ngựa cũng sẽ không nhường ngươi. Bắn tên thì càng không cần phải nói.”
“Công phu trong tay Tống Tam nương không tồi, không biết cưỡi ngựa như thế nào đây.”
Tống Sơ Chiêu biết cái gọi là gặp qua việc đời chính là da mặt phải đủ dày. Mấy lão binh đều thối tha không biết xấu hổ như nhau.
Phó Trường Quân nói đầy ẩn ý: “Vị lão tướng này, ngươi cũng muốn ló mặt ra à, đừng đi lên đoạt lấy bạc này, nhường cơ hội lại cho tân binh đi.”
Có người phàn nàn: “Tướng quân, mới vừa rồi người còn chưa nói lão tướng tân binh gì cả, làm sao hiện tại lại che chở cho Tống Tam nương? Ta không nghe theo!”
Vài tướng sĩ liên can thô bạo tỏ ra kiêu căng ồn ào: “Không nghe theo không nghe theo, chúng ta không nghe theo! Chúng ta cũng muốn dựa vào bản lĩnh của mình!”
Phó Trường Quân bật cười nói: “Im lặng hết cho ta! Các ngươi cũng không biết xấu hổ mà nói ra được như vậy sao?”