Trên mặt nàng có hơi nóng, lòng bàn tay đổ mồ hôi đang nắm chặt món đồ. Lúc nàng đang định cúi đầu mở ra xem thì bỗng nhiên phát hiện Tống Quảng Uyên đang đứng ở phía trước, tay nàng run lên, thiếu chút nữa là bị dọa sợ, nàng nhanh chóng cất cái tráp vào trong tay áo.
“Cha, cha chờ con sao?”
Tống Quảng Uyên làm bộ không phát hiện động tác mờ ám của nàng, ông hỏi: “Mẫu thân con đã nói hết mọi chuyện cho con rồi sao?”
Tống Sơ Chiêu gật đầu.
Tống Quảng Uyên đi ở phía trước dẫn đường, ông vẫy tay: “Đi cùng với ta một chút. Vậy thì con nghĩ về chuyện đó thế nào?”
“Con chẳng nghĩ thế nào cả.” Tống Sơ Chiêu đuổi kịp bước chân ông, nàng nói, “Cha nghĩ như thế nào?”
Tống Quảng Uyên bước trên con đường nhỏ, ngẩng đầu lên, tựa hồ như ông đang suy nghĩ nên bắt đầu từ đâu.
Hoàng hôn kéo đến càng làm cho không gian trở nên tối hơn, bóng của ông cũng vì vậy mà trở nên mông lung.
Rốt cuộc Tống Quảng Uyên mở miệng: “Khi ta còn bé thường bị người ta khinh thường. Uổng phí một thân võ nghệ nhưng lại không đọc nhiều sách vở. Mẫu thân không thích ta, bà rất thiên vị Tam đệ, cái gì cũng đưa sang cho Tam đệ, cảm thấy đời này của ta sẽ không có tương lai, nếu như muốn Tống gia được vinh quang thì chỉ có thể dựa vào lão tam.”
Tống Quảng Uyên nói: “Thật ra ta không rõ vì sao cùng phụ mẫu mà ta lại chịu sự đối xử lệch lạc như vậy. Thế nên ta đã thề, ta phải trở nên nổi bật, làm nên một phen sự nghiệp khiến cho bọn họ phải ngước nhìn.”
“Phát thê* của ta là được mẫu thân định thân cho ta. Nàng ấy cũng không phải là người đọc qua sách vở, chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời mẫu thân. Sau này ta lại gặp Hạ tướng quân, ông ấy thấy ta trung hậu lại nhớ tới giao tình với phụ thân ta nên cũng coi trọng ta. Nói thật lúc ấy ta kính trọng Hạ tướng quân rất nhiều, còn hơn cả người nhà mình. Ông ấy chính là người có thể đối xử công bằng với ta.”
*Phát thê (发妻): vợ cả (đồng nghĩa với chính thê).
Tống Sơ Chiêu nói: “Cho nên người rất kính trọng ngoại tổ phụ, muốn báo đáp ân tình của ông sao?”
Tống Quảng Uyên nói: “Chưa nói tới cái gì báo đáp. Cưới mẫu thân con, đi tới biên quan xa xôi, đều là sự tự nguyện của ta. Ta luôn mong muốn được một bước lên mây thì vừa lúc gặp phải cơ hội này. Sau đó Hạ Công thật sự dìu dắt ta rất nhiều. Tống gia có ngày hôm nay sợ đã khiến nhiều người trong kinh thành không khỏi đỏ mắt. Nếu không như thế thì đến nay ta vẫn chỉ là một vị tướng sĩ nho nhỏ dưới tay Hạ tướng quân, làm tạp vụ giúp người ta, ngày thường thì làm những việc không quan trọng gì.”
Tống Sơ Chiêu nhìn chằm chằm ông, nàng mấp máy môi rồi mới nói: “Cha, người nói như vậy là để con có thể cảm thấy tốt hơn sao? Nhiều năm như vậy, cho dù là tình nghĩa hay sự ích kỷ cá nhân thì làm sao có thể tách ra rõ ràng như thế được?”
Tống Quảng Uyên quay đầu lại và mỉm cười: “Ta chỉ muốn nói thẳng ra thôi. Tấm lòng của Hạ Uyển rất lương thiện, đã nhường nhịn mẫu thân ta rất nhiều nhưng mà con không cần phải cảm thấy rằng con nợ bà ấy bất cứ điều gì. Lúc trước người đưa ra quyết định là ta, hiện giờ người hưởng vinh hoa phú quý là cả Tống gia. Từ trước tới giờ mẫu thân không hài lòng với ta thì đương nhiên sẽ không có biểu hiện vui mừng với con và mẫu thân của mình. Nhưng con phải nhớ rằng không ai ở Tống gia có thể nói cái gì về con cả. Con cứ tự tin trả lời lại bọn họ, không cần vì ta mà chịu uất ức ở chỗ này.”
Tống Sơ Chiêu nói: “Cha, ta biết khổ tâm của người. Người không lần lo lắng thay chúng ta.”
Tống Quảng Uyên dừng lại, ông đứng đối mặt với nàng và nói: “Chiêu Chiêu, con là người do chính tay ta nuôi lớn, con đã ở với ta hơn mười mấy năm, ta cũng xem con như là con ruột mình. Thế nhưng ta từ trước tới giờ vẫn không đủ tử cách làm một người phụ thân, luôn bộn bề công việc, không biết nuôi dạy nữ hài như thế nào, đối xử quá thô bạo với con. Phần lớn đều do mẫu thân con dạy dỗ, mà con đi theo ta cũng ăn không ít đau khổ nơi biên quan. Nếu như lúc trước con được sinh ra ở kinh thành thì bây giờ có lẽ đã thoải mái hơn nhiều lắm.”
Tống Sơ Chiêu nói: “Không có cái gọi là nếu này. Hơn nữa con cũng rất thích biên quan.”
Tống Quảng Uyên gật đầu: “Ừ, không có cái nếu này. Nhưng mà nếu như con vẫn còn thừa nhận ta thì sau này ta vẫn là phụ thân của con.”
Tống Sơ Chiêu nói: “Tất nhiên người là phụ thân con mà. Con gọi người mười mấy năm nay là cha, sao có thể vô duyên vô cớ mà biến mất được chứ?”
“Được, thật tốt.” Tống Quảng Uyên bật cười, ông ứa nước mắt. Hai người nhìn nhau cười.
Tống Quảng Uyên vỗ bả vai nàng: “Chiêu Chiêu, cha thấy con sắp thành thân nên trong lòng rất vui mừng. Ta đã thương lượng với nương con rồi, vẫn hy vọng con có thể xuất giá từ Tống gia. Thế nên việc này chỉ có con biết thôi, đừng nói cho Nhị nương và lão phu nhân biết.”
Tống Sơ Chiêu gật đầu.
Tống Quảng Uyên chần chờ một lát, lại nói: “Phó tướng quân…… Là sinh phụ* của con, hắn cũng là người rất tốt. Năm đó khi hắn đã có địa vị cao thì vẫn thân thiết với ta như huynh đệ. Ta lấy nương con trước mặt hắn, tuy hắn không biết tình hình thật sự nhưng cũng chỉ tránh mặt ta mà thôi. Ngần ấy năm trôi qua, mặc dù hắn đã có được vinh quang nhưng vẫn làm cho người ta thấy đáng tiếc. Ta cũng không ngờ rằng tới bây giờ hắn vẫn lẻ loi một mình. Việc này tự con quyết định, đừng băn khoăn về ta. Hiếm khi ta ở nhà, nên nếu có người có thể chăm sóc các ngươi thì ta cũng yên tâm.”
*Sinh phụ: Cha ruột (giống thân phụ).
Tống Sơ Chiêu nghĩ đến Phó Trường Quân thì tâm tình nàng cũng trở nên phức tạp.
Nếu như người đó cũng là cha mình… vậy thì thật sự lợi hại rồi. Ra cửa đánh nhau cũng không cần sợ gì cả.
Tống Quảng Uyên lại kêu nàng một tiếng.
“Chiêu Chiêu này.”
Tống Sơ Chiêu: “Dạ.”
Tống Quảng Uyên hỏi: “Rốt cuộc thì Cố Ngũ lang đã tặng con cái gì mà có thể làm con vui mừng thế kia?”
Hai tay của Tống Sơ Chiêu giấu ra sau lưng: “Con không nói cho người đâu!”
Tống Quảng Uyên nói: “…… Ta cũng chỉ muốn tham khảo mà thôi. Con muốn thành thân thì cha còn phải chuẩn bị cho con của hồi môn và lễ vật nữa.”
Tống Sơ Chiêu kêu lên: “Nào có ai lại tham khảo! Người cũng không cần lo lắng quá! Tất nhiên lễ vật nên được người chọn tận tay rồi! Con chỉ có một lần thành thân này mà thôi, người còn muốn mua theo người khác, sao có thể như vậy được?”
Tống Quảng Uyên: “……”
Tống Sơ Chiêu chạy đi, vừa đến hành lang liền quay đầu lại nói thêm: “Cha, người chọn lễ vật nào bằng tấm lòng mình thì con đều thích hết. Chỉ không thể sao chép đồ của người khác!”
Tống Quảng Uyên đau đầu nói: “Đã biết đã biết.” Sớm biết rằng như thế…… ông đã lặng lẽ đi sao chép đáp án.
Hạ Uyển ở trong Tống phủ không quá hai ngày thì đã dọn tới Hạ phủ ở. Mười mấy năm nay bà không trở lại nên nay về thăm người thân cũng là chuyện có lý.
Tống Sơ Chiêu nhảy nhót đi theo.
Tống Quảng Uyên mang theo Tống nhị nương…… cùng đi nghe giảng bài. Hạ lão gia đề cử cho ông mấy vị tiên sinh để cho hai người bọn họ cùng đi học với nhau, thuận tiện có thể làm tĩnh lặng lại lòng mình.
Tống Quảng Uyên cảm thấy nếu là người có tầm nhìn rộng thì sẽ không dễ dàng bị mê hoặc trước sự hẹp hòi. Quan trọng nhất là tránh xa một chút sự hào nhoáng ở kinh thành và Tống lão phu nhân.
Không quá hai ngày thì thời tiết đột ngột lạnh đi, sau đó tuyết bắt đầu rơi lất phất, các mái hiên ở kinh thành cũng bị một lớp sương trắng bao phủ.
Đến mấy ngày trước lúc đi sắn thú chính thức, tuyết đã ngừng rơi nhưng trên mặt đất vẫn còn một lớp tuyết nông.
Bởi vì nơi tổ chức ở khá xa nên có người đã đi sớm hơn một ngày, Hạ Uyển lo lắng cho nàng nên giữ nàng ở nhà mãi cho đến sáng ngày hôm đó mới bằng lòng cho nàng rời đi.
Cố Phong Giản cho xe ngựa tới đón nàng để hai người cùng đi với nhau.
Khi thấy nàng, Cố Phong Giản nhìn chằm chằm hồi lâu vào bông tai của nàng rồi sau đó cười xán lạn: “Đẹp thật.”
Tống Sơ Chiêu nói: “Ta cũng cảm thấy bông tai này đẹp đấy!”
Hạ lão gia chịu không nổi, ông cảm thấy cái tên nam tử thích trèo tường này diễn quá sâu nên trực tiếp cắt ngang cuộc đối thoại giữa hai người: “Đi đi! Kẻo lại không đuổi kịp bây giờ!”
Hai người xuất phát từ sớm nhưng vì để xe ngựa chạy ổn định nên ngựa chạy cũng chậm. Thế nên lúc đến bãi săn thì đã gần giữa trưa.
Xung quanh khu săn bắn được bao quanh bởi hàng rào gỗ, Kim Ngô Vệ dẫn theo binh lính bảo vệ lối vào, tiến hành kiểm tra chặt chẽ những người qua lại chỗ này.
Lúc Tống Sơ Chiêu đi vào thì đám người Phạm Sùng Thanh và Quý Vũ Đường đã điền vào trong danh sách những người tham gia, họ tập trung trên Diễn võ trường rộng lớn, đang chờ hoạt động săn bắn bắt đầu.
Đám nam nhân này vừa thấy Cố Phong Giản xuất hiện thì muốn vây lấy hắn, nhưng bởi vì Tống Sơ Chiêu cũng ở đấy, đắn đo sự khác biệt giữa nam và nữ nên bọn họ cũng không dám đến quá gần, chỉ đứng chào hỏi từ xa.
Tống Sơ Chiêu đi xem xét một vòng.
Phần lớn nhóm nam giới tập trung ở bên phải trong khi nhóm nữ quyến thì đứng ở một bên khác, tạo nên một ranh giới rõ ràng. Các nàng ấy đứng ở vị trí khuất gió, trên mặt đất là những bông tuyết chưa tan hẳn, thỉnh thoảng lại thẹn thùng liếc mắt nhìn những thiếu niên ở phía đối diện, tiếng cười ngọt ngào du dương của các nàng phiêu đãng trong không trung.
Nhìn những bộ quần áo sang trọng và tinh tế của họ thì biết rằng họ không phải tới đây để thật sự săn thú, nếu như nói đến đây để dạo chơi thì thích hợp hơn nhiều.
Chính vì có những cô nương xinh đẹp này mà nhóm thanh niên ở phía đối diện chỉ mặc những bộ quần áo đơn bạc trong thời tiết giá lạnh để khoe phong thái tuyệt vời, dáng người chắc nịch vô cùng oai vũ của mình.
À…… Tống Sơ Chiêu cảm nhận được ánh mắt đong đưa như có như không trong sân thì đã cảm giác như mùa xuân đã đến gần rồi.
Chẳng sợ tuyết đang bay trong không trung.
Tống Sơ Chiêu và Cố Phong Giản không đi đâu cả, bọn họ tìm một chỗ ngồi xuống để chờ bắt đầu.
Cố Tứ lang sải bước tới, hắn muốn trò chuyện với Ngũ đệ của mình một chút sẵn tiện giới thiệu cho đệ ấy những quy tắc của khu săn bắn.
Hắn nghĩ rằng Cố Phong Giản sẽ có mặt trên bãi săn, dù sao thì kỹ năng cưỡi ngựa mà Ngũ đệ hắn thể hiện trước đây quá tuyệt vời, thật sự làm người ta kinh ngạc. Thế nhưng hắn mới nói một chữ thì đã bị hai người trước mặt quăng cho một ánh mắt xem thường.
Không, không hẳn là xem thường, tựa hồ còn mang theo một chút sát khí.
Hắn cảm thấy Ngũ đệ muốn đuổi hắn khỏi chỗ này.
Cố Tứ lang im lặng nghĩ lại một lát nhưng mà cũng không tìm ra tại sao mình lại sai.
Tài nghệ cưỡi ngựa bắn cung của Ngũ đệ hắn hơn người, thậm chí còn cao hơn Phạm Sùng Thanh và mình một bậc, cần gì phải giấu giếm làm chi?
Chẳng lẽ đệ ấy không muốn nổi bật ở trước mặt Tống Tam nương sao?
Ngũ đệ mình…… Ngũ đệ mình thật sự là người không màng danh lợi!
Cố Tứ lang thử mấy lần, thấy hai người bọn họ thật sự không có tinh thần chiến đấu thì hắn đành ngậm ngùi bỏ cuộc. Hắn bưng một chậu than tới cho bọn họ, lại mang tới một đĩa thịt nướng và hoa quả, bảo hai người ngồi xuống ăn từ từ. Sau đó hắn khoát vai Phạm Sùng Thanh đi với sự đau buồn.
Không lâu lúc sau, Đường Chương Liêm đi tới cùng với Phó Trường Quân. Những người đang đứng lẻ loi khắp nơi lập tức yên lặng hẳn, bọn họ rũ mi, thi lễ về phía đài cao.
Lúc này săn bắn chủ yếu là để vui vẻ thư thái, Đường Chương Liêm xua tay, biểu thị mọi người không cần đa lễ.
Săn bắn thực ra chẳng có gì thú vị chứ đừng nói là hấp dẫn. Dù sao thì người ta không thể cưỡi ngựa đuổi theo mãi, chỉ khi có kết quả mới có thể làm người ta phấn khích một chút.
Hiển nhiên Đường Chương Liêm cũng không có nhiều hứng thú. Hắn ngồi ở trên đài cao, dựa theo bài khích lệ được nói hằng năm để nói vài câu động viên, trọng điểm được tập trung vào “phần thưởng” lúc cuối cùng. Hắn nhấn mạnh việc mấy năm nay ai đã nhận được phần thưởng nào, mong mọi người có thể cố gắng.
Sau đó hắn ra lệnh một tiếng thì kèn lệnh được thổi lên, những người thanh niên muốn tham gia vào cuộc săn nhanh chóng chảy lên ngựa của mình và phi nước đại về mọi hướng.
Trong nháy mắt, trong sân đã ít hơn phân nửa.
Đường Chương Liêm biết rằng nếu có mặt của mình thì nhóm người này sẽ không thoải mái, vì vậy hắn đã lôi kéo mấy người võ tướng đi đến chỗ khác chơi.
Phó Trường Quân tuần tra một vòng ở trên đài với gương mặt không có biểu cảm gì, sau đó ông cầm theo bội đao đi về phía Tống Sơ Chiêu.
Tống Sơ Chiêu tưởng không thể ăn ở chỗ này nên vội vàng giấu mâm đồ ăn đi.
Phó Trường Quân đi đến trước mặt nàng, ông hỏi với sự nghi hoặc: “Nãy giờ con cứ nhìn ta là có chuyện gì?”
Tống Sơ Chiêu nói thật vô tội: “Con đâu có đâu.” Nàng hỏi Cố Phong Giản: “Ta có nhìn sao?”
Thần thái Cố Phong Giản tự nhiên: “Không có.”
Phó Trường Quân nhìn hai người bọn họ, ông gật đầu rồi lại xoay người rời đi.
Chờ cho ông đã đi xa, Cố Phong Giản lại hỏi: “Thế nàng nhìn chằm chằm vào ông ấy làm gì?”
Tống Sơ Chiêu mờ mịt: “Không phải ngươi nói ta không có sao?” Nàng thật sự không cảm thấy như vậy mà.
Cố Phong Giản nói nghiêm túc: “Nàng có.”
Tống Sơ Chiêu: “…… Ta chỉ nhìn đại mà thôi.”
Tống Sơ Chiêu đang nghĩ ngợi làm sao có thể ngó lơ đề tài này thì cách đó không xa, Quý Vũ Đường và huynh đệ của hắn đã lớn giọng kêu: “Ngũ công tử!”
Tống Sơ Chiêu chưa bao giờ cảm thấy Quý Vũ Đường lại nhìn vừa mắt như vậy.
Quý Vũ Đường nói: “Ngũ Lang, phong cảnh phía trước tuyệt đẹp, chi bằng cùng nhau đi qua đó một chút?”
Cố Phong Giản thu hồi tầm mắt, hắn hỏi: “Ta rất tò mò về chuyện đến cuối cùng thì nàng đã làm gì để trở thành bằng hữu với bọn họ, vì sao bọn họ lại thích nàng như thế?”
Ngay cả chính Tống Sơ Chiêu còn không biết vì sao: “……… Ta đâu có làm gì đâu. Nói có khi ngươi không tin nhưng ta còn mắng bọn họ mấy lần nữa.”
Cố Phong Giản trầm tư.
Tống Sơ Chiêu nhỏ giọng nói: “Mấy người nam tử ở kinh thành các ngươi thật sự kỳ quái.”
Cố Phong Giản muốn giải thích nhưng hắn lại cảm thấy rằng thực sự là như vậy. Quý Vũ Đường ở bên kia lại làm ầm ĩ không ngừng làm cho Tống Sơ Chiêu cứ giục hắn mau qua đó. Cố Phong Giản do dự một lát, hắn cảm thấy nếu như mình cứ ở đây sẽ quấy nhiễu đến việc kết bạn của Tống Sơ Chiêu. Nên sau khi hắn dặn dò nàng nên cẩn thận thì đi về phía đám người Quý Vũ Đường.
Mọi người bên phía Quý Vũ Đường lập tức lộ vẻ vui mừng, bọn họ phe phẩy cây quạt, tiếp đón Cố Phong Giản.
Cố Phong Giản vừa đi, Đường Tri Nhu – người không ngừng đi lòng vòng bên ngoài – rốt cuộc có gan nhảy về phía Tống Sơ Chiêu.
“Tống Tam nương!” Nàng cũng không thấy ngoại, trực tiếp ôm lấy người ta rồi vui tươi hớn hở nói, “Ngươi cũng tới rồi! Các nàng nói muốn nướng cá nhưng mà mọi người đều không biết làm, ngươi có biết không?”
Tống Sơ Chiêu vừa nghe thì đã đắc ý nói: “Cá nướng thôi mà, rất đơn giản.”
Đường Tri Nhu kêu lên: “Quả nhiên cái gì ngươi cũng biết! Thuận tiện ngươi chỉ cho ta luôn được không?”
Tống Sơ Chiêu hào phóng: “Nếu như ngươi muốn học thì tất nhiên là có thể rồi.”
Ấn tượng về Tống Sơ Chiêu của những cô nương phía sau Đường Tri Nhu vẫn dừng lại ở bữa tiệc ngâm thơ uống rượu vừa rồi. Ban đầu mọi người vẫn nghĩ Tống Tam nương là người có tính tình lạnh nhạt, không ngờ rằng nàng ấy là người dễ nói chuyện như thế nên mọi người cũng lập tức tiến lên nói chuyện.
Khi mấy cô nương trẻ tuổi khen người khác thì thật nhạy bén.
“Tam nương, bông tai của ngươi thật là đẹp mắt.”
Lúc nãy Đường Tri Nhu không nhìn kỹ, nay chú ý đến thì nàng ấy mới ghé sát vào nhìn, sau đó nói: “Đây là cái gì? Là một đôi đao kiếm sao? Thật sự đẹp. Làm tinh xảo đến như thế, rất xứng với ngươi đó. Ngươi mua ở chỗ nào thế? Ta chưa từng thấy chỗ nào ở kinh thành có bán vật như thế nào đâu.”
Tống Sơ Chiêu còn chưa mở miệng, thì một vị cô nương liền che miệng cười: “Ta thấy là có lẽ Cố Ngũ lang đưa nha!”
Mọi người đều là đột nhiên nhận ra rồi kêu lên một tiếng: “Ồ ——”
Mặt Tống Sơ Chiêu lộ vẻ thẹn thùng, nàng nhe răng cười với Đường Tri Nhu.
Đường Tri Nhu: “……” Thôi được, nàng u mê, nàng đã sáng tỏ.