Mưa thu rơi xuống cánh bèo trôi làm hồ nước trong viện một tầng lại một tầng gợn sóng, phản chiếu hình dáng cũ kỹ của thanh xà ngang phía trên. Lá cây tả tơi bị gió thổi vào vũng bùn, trong không khí lan tràn mùi vị mục nát nhàn nhạt.
Mặt trời sắp lặn, Tống Sơ Chiêu mơ thấy tổ mẫu lớn tuổi nhiều năm không gặp của mình đang bệnh tình nguy kịch, phía biên quan lúc này lại truyền đến một phong thư khẩn. Mặt phụ thân đầy ưu sầu gọi nàng vào trong trướng nói tổ mẫu bệnh nặng nên muốn gặp con cháu một lần, kêu nàng về nhà thăm người thân.
Tống Sơ Chiêu tuy không có tình cảm sâu đậm với tổ mẫu nhưng nghĩ đến máu mủ tình thâm vẫn có chút quyến luyến. Thế nên nàng xin phụ thân hai vị thủ hạ thân tín đi theo hộ tống, một đường giục ngựa chạy về kinh sư.
Nàng mơ hồ thấy có mối bất hòa giữa mẫu thân và Tống lão phu nhân nếu không cũng sẽ không mười mấy năm tránh ở biên quan; nhưng lần này lão phu nhân lấy bệnh để triệu gặp nếu mẫu thân lại ngăn trở thì thật sự sẽ bị lời ra tiếng vào. Nàng không muốn làm mẫu thân khó xử nên tự chủ trương mà chạy về, chưa kịp báo cho Tống mẫu một tiếng.
Tiếng vó ngựa lộc cộc cùng mưa rơi không ngừng ngoài cửa sổ khuấy nỗi lòng nàng đến một mảnh hỗn độn. Tiếng hít thở nhè nhẹ cũng trở nên trầm trọng hơn.
Chờ trở về kinh thành, Tống Sơ Chiêu mới biết được tổ mẫu tinh thần phấn chấn, da dẻ hồng hào, thân thể khỏe mạnh. Thấy chính mình cũng không biểu hiện ra tình nghĩa bà cháu gì mà chỉ lạnh nhạt nói nàng tuổi tác đã không nhỏ, lần này kêu nàng trở về là để chuẩn bị thành thân.
Ngay sau đó thì phân nàng đến một gian viện cũ, thái độ ứng phó cho có lệ.
Thỉnh thoảng trưởng bối trong nhà cũng lạnh nhạt với nàng, bắt bẻ nàng từ cử chỉ đến cách nói năng, một lòng muốn chà đạp cuộc sống nàng thành bùn.
Nàng sợ nhất là những trưởng bối già mà lại không đáng kính này không biết tự kiềm chế bản thân mình, nhưng không nghĩ tới thật đúng là rơi vào tay bọn họ.
Tống Sơ Chiêu! Tên này ở biên thành kia không ai không biết chính là một thổ bá vương!
Dù cho phụ thân đối với nàng quản giáo cực kỳ nghiêm khắc nhưng tướng sĩ trong quân lại đặc biệt thiên vị nàng. Tính cả phái sứ quân, quan viên giám sát đến tuần phủ ai cũng rất nhân từ với nàng, đều xem như tiểu bối trong nhà.
Không nghĩ tới trở về kinh thành lại chịu đựng sự khắt khe của người Tống gia.
Nếu không thấy cạnh cửa lớn viết chữ “Tống”, nàng hoài nghi có phải mình vào sai nơi rồi không.
…..
Đang mơ hồ, Tống Sơ Chiêu đột ngộ mở mắt, nàng run run khi bị một trận gió lạnh ngoài cửa sổ thổi đến.
Đáng chết!
Tỉnh dậy mới biết rõ đây căn bản không phải mơ!
Tống lão thái vậy mà phân cho nàng một gian sân hỏng!
Tống Sơ Chiêu một lần nữa nhắm mắt lại, dán mu bàn tay trên trán, dùng bàn tay lạnh lẽo rút đi khô nóng trên mặt.
Nàng từng theo phụ thân về kinh một lần gặp qua một nhà già trẻ Tống thị. Cụ thể đã xảy ra cái gì nàng đã không nhớ rõ chỉ biết rằng mọi chuyện bỗng nháo nhào cả lên, thật sự không thoải mái. Nàng một đường gào khóc trở về, nương vì thế tức giận trong một thời gian dài, không cho nàng trở lại nữa.
Sớm biết như thế…… Nàng cần gì tự mình đa tình, ba ba [1] tự mà trở về giải quyết chuyện này đi!
Tống Sơ Chiêu tức giận đến quả thật muốn tự cắn mình.
Lại là một cơn gió đầu thu thổi tới.
Tống Sơ Chiêu nhảy xuống giường, giẫm lên giày, hai ba bước đi qua dùng sức đóng cửa sổ. “Bang” một tiếng vang lớn, gian buồng cũ chấn động rung lên.
Tiếng vang qua đi, tiếng bước chân ngoài cửa trở nên rõ ràng hơn.
“Vì sao cô nương lại bực bội như vậy?”
Cánh cửa bị trực tiếp đẩy ra, một tì nữ bưng một tô trái cây đi vào.
Da dẻ nàng ta mịn màng, ngũ quan bình thường, rõ ràng diện mạo hiện lên vẻ thật thà nhưng trong ánh mắt lại cố che dấu phần giảo hoạt. Nàng ta rũ mắt xuống mang theo vài phần hèn mọn lặng lẽ đánh giá bộ dáng Tống Sơ Chiêu.
Đây là tì nữ Tống lão phu nhân phân công tới chiếu cố nàng tên là Diệu Nhi.
“Đây là đồ nhị cô nương kêu nô tì đưa tới.” Diệu Nhi để đồ vật lên trên bàn, cúi đầu nâng lên một quả cam quýt màu vàng kim cười nói “Lão phu nhân cấp cho nhị cô nương rất nhiều quả quýt nói là tam lão gia mang về, nhị cô nương đã kêu ta đưa đến nơi này một ít cho ngài. Nàng ấy nhớ đến cô nương ngài đó.”
Tống Sơ Chiêu nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng ta, chỉ nói: “Lăn!”
Ngày đầu tiên đến đây Tống Sơ Chiêu còn chưa phát giác có gì không đúng thậm chí còn cảm thấy người Tống phủ tính cách săn sóc, thích cùng người khác thân cận. Tới ngày thứ hai nàng mới rốt cuộc nhìn ra chút hương vị khác.
Những người này khi nói chuyện luôn có một bộ dạng muốn nói lại thôi, đặc biệt nhắc tới Tống mẫu càng phảng phất như mẫu thân đã làm cái gì mất mặt. Dối trá như vậy lại còn giả bộ ngây ngô thật đúng là làm ra vẻ. Hơn nữa trong phủ vài vị trưởng bối dùng lời nói bịa đặt mà chèn ép, lời trong lời ngoài đều nhắc nhở nàng —Tống phủ nơi này người chịu sủng ái nhất, tôn quý nhất là tỷ tỷ của Tống Sơ Chiêu, vị nhị cô nương Tống Thi Văn kia.
Bọn họ còn không ngừng khen Tống Thi Văn mọi chuyện đều hiểu rõ, tú ngoại tuệ trung*, kính cẩn ôn lương, đối xử thân cận với nàng nên hy vọng nàng có thể biết được ân tình.
*tú ngoại tuệ trung: bên ngoài thanh tú bên trong thông minh/ trí tuệ.
Ta khinh!
Yêu quái thật lớn mật cũng dám ở trước mặt Tống Sơ Chiêu nàng hoành hành làm bậy. Không hiểu được bọn họ khi hành quân đánh giặc đều sẽ trưng ra bộ mặt giả thần giả quỷ để làm xiếc sao?
Nàng cùng Tống Nhị tuy không phải cùng một mẫu thân sinh ra nhưng mẫu thân ruột của Tống Sơ Chiêu là nữ nhi duy nhất của tam phẩm đại thần, đừng nói mẫu thân Tống Nhị kia chết sớm, ngay cả Tống lão phu nhân cũng không có tư cách ở trước mặt nàng nói một câu thân phận tôn quý.
Huống chi Tống Nhị nương…Bà ấy là ai? Đã chết mười mấy năm sợ là chính bà ta cũng không biết nàng tôn quý như thế nào đâu.
Tưởng có thể xem nàng giống như những nữ tử dễ bắt nạt khác, cho rằng nàng tứ cố vô thân mà ngây ngốc ở trong kinh như vậy thì khi tạo áp lực vừa có thể chèn ép nàng vừa làm cho nàng nghe lời. Thậm chí còn sẽ coi Tống Thi Văn như tỷ muội ruột thịt mà kết giao, dù sao Tống Nhị nàng ta ở ngoài mặt đối xử với nàng tốt nhất.
Nằm mơ! Nàng là một người ngu xuẩn như vậy sao? Không lẽ gà ở kinh thành không đủ gáy, kêu không tỉnh nổi bọn họ sao?
“Cô nương vì việc hôn nhân nên phiền lòng sao?”
Diệu Nhi bỏ lại quả quýt, hai tay đặt ở trước người, cúi đầu bày ra một bộ tư thế khiêm tốn, khuyên nhủ: “Cô nương, Cố Tứ Lang kia tuy nói có chút đa tình, làm người không kềm chế được nhưng hắn tốt xấu cũng là quốc công trưởng tử, tương lai không chừng sẽ thừa kế tước vị. Cô nương gả cho hắn cũng coi như là trèo cao. Không thể tin lời bên ngoài đồn đãi.”
Tống Sơ Chiêu nhướng mày lại liếc mắt nhìn nàng ta, cười lạnh một tiếng.
Nàng lấy làm kỳ quái khi Tống lão phu nhân mười mấy năm chưa từng nhớ tới nàng, như thế nào đột nhiên an bài hôn sự cho nàng?
Vì thế Tống Sơ Chiêu sai người đi hỏi thăm.
Nàng ở kinh thành cũng không có ai thân ngoài hai vị thân tín cùng trở về với nàng kia có thể tín nhiệm. Hai người nghe nàng thỉnh cầu thì ở lâu thêm hai ngày lặng lẽ đi hỏi thăm một lần giúp nàng.
Lại nói tiếp, việc hôn nhân này tất cả đều do Tống lão phu nhân lắm miệng gây ra.
Ngày ấy trong yến hội ở cung, Hoàng Hậu chiêu đãi vài vị quan viên gia quyến ở hậu viện, Tống lão phu nhân thấy ngồi ở phía trên là Cố phu nhân nên bà ta nói một câu ám chỉ Cố gia hai vị công tử đã đến tuổi tìm hôn phối.
Trùng hợp là Tống gia cũng có một vị cô nương tuổi tác không nhỏ.
Người mà Tống lão phu nhân nhớ tới không phải Tống Sơ Chiêu mà là Tống Thi Văn, cô nương thuở nhỏ nuôi dưỡng bên người. Nàng ta so với Tống Sơ Chiêu còn muốn lớn hơn hai tuổi, nếu còn không lập gia đình sợ là sẽ quá tuổi mất.
Tống lão phu nhân sau khi duyệt qua những nam tử phù hợp ở kinh thành bèn tấm tắc cảm thấy quả nhiên chỉ có Cố gia nhi tử xứng đôi với cháu gái mình.
Tống lão phu nhân chưa kịp nói bóng nói gió thì Hoàng Hậu đột nhiên hỏi Cố phu nhân về việc hôn ước Cố Hạ hai nhà nhiều năm trước định ra bây giờ còn tính không.
Cố phu nhân nói nếu hai bên chưa từng đổi ý thì tất nhiên là vẫn giữ lời. Tuy không tính là hôn ước chính thức nhưng nếu hai nhà có thể kết giao cũng là một cọc hỉ sự.
Nghe nói Tống lão phu nhân khi đó bị chấn kinh thật sâu, sững sờ ở đương trường, hồi lâu không có hoàn hồn.
Đó là việc do Hạ lão tướng quân và Cố Quốc công định ra nhiều năm trước. Hạ tướng quân chỉ có một nữ nhi chính là mẫu thân Tống Sơ Chiêu. Tống mẫu cũng chỉ có một nữ nhi là Tống Sơ Chiêu.
Tuy rằng Tống Sơ Chiêu họ Tống nhưng cửa hôn ước này xem ra chính là mặt mũi Hạ gia, không quan hệ gì tới Tống Thi Văn.
Không khéo Tống Sơ Chiêu đoạt tôn tế tốt của Tống lão phu nhân chọn, tuy rằng nàng cũng không phải rất vui mừng cho chính mình.
Đây căn bản không thể trách nàng nha!
Đã biết việc này lại nghe hạ nhân Tống phủ xúi giục, cảm giác của nàng đã trở nên vi diệu.
Ngồi không cũng dính chưởng!
Nàng ban đầu còn cảm thấy hai vị tướng sĩ ở biên quan nghe chuyện ma quỷ nhiều nên miêu tả sự tình thêm mắm dặm muối [2].
Không nghĩ lại là sự thật.
……..
Tuy trong lòng Tống Sơ Chiêu quay cuồng nhiều ý tưởng nhưng trên mặt lại không hiện ra, nàng cau mày nhìn Diệu Nhi từ trên xuống dưới sau đó cong lưng mang giày, nàng lặp lại một câu: “Cho ngươi đi ra ngoài ngươi không nghe thấy sao?”
Diệu Nhi cong eo đến càng thấp, sợ hãi nói: “Nô tì đã làm cái gì mà chọc cho cô nương tức giận?”
Tống Sơ Chiêu chỉ tay: “Ta nơi này nghỉ ngơi ai cho ngươi mở cửa? Ngươi một chút cũng không ý tứ, tiến vào phòng ta như nơi không người, quy củ hạ nhân Tống là như vậy sao? Miệng lưỡi lại rất dẻo. Biết ở trong quân người như ngươi sẽ bị xử trí ra sao không?”
Diệu Nhi vội nói: “Do nô tì sợ cô nương buồn bực nên mới mở cửa sổ.”
Tống Sơ Chiêu bình tĩnh sau đó nhấc chân từng bước tới gần nàng ta.
Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, đến khi chỉ còn cách nhau hai bước chân thì Tống Sơ Chiêu mới dừng lại.
Bóng người phủ lên Diệu Nhi, Tống Sơ Chiêu vươn tay còn chưa đụng tới nàng ta, Diệu Nhi đã sợ hãi run lên mà hô một tiếng: “Vậy nô tì đi liền!” Theo sau là bước chân hốt hoảng mà thối lui ra bên ngoài.
Diệu Nhi vội vàng đi tựa hồ sợ Tống Sơ Chiêu động thủ đánh, lúc nàng ta muốn chạy lại đụng vào tay Tống Sơ Chiêu.
“Loảng xoảng” một tiếng vang vang lên, Tống Sơ Chiêu cúi đầu phát hiện ngọc bội mà mình vẫn luôn mang theo đã rơi ra.
Nàng hơi giật mình sau đó ngồi xổm xuống nhặt đồ vật lên.
Chỉ đụng nhẹ thế mà ngọc bội lại nứt làm mấy khối. Nàng cầm trong tay mà xem xét, nguyên lai là do nút buộc bằng dây thừng bị đứt khiến cho ngọc bội rớt xuống.
Thứ này không nhớ rõ là ai đưa cho nàng, nàng vẫn luôn mang theo trên người còn muốn trả người nọ. Không nghĩ tới thế nhưng hỏng rồi.
Ý gì?
Tuy nói nàng xưa nay không tin quỷ thần nhưng có phải nên đi vái mấy chùa miếu? Tiện thể xua đi vận đen gần đây.
……
“Nương!”
Người tới hấp tấp xông vào, hai tay tùy ý vái chào xem như hành lễ. Không đợi đối phương lên tiếng trả lời, hắn trước một bước ngồi vào bên cạnh tháp, phân nửa trọng lượng đều dựa vào ở bên trên bàn nhỏ, sau đó hắn liên tục hô với phụ nhân bênh cạnh: “Không ổn, không ổn, thật sự không ổn!”
Cố phu nhân cầm châm, tầm mắt trước sau nhìn chằm chằm khăn trắng trong tay, không để ý tới hắn; bà không nhanh không chậm mà đem kim chỉ xen kẽ qua lại. Chờ Cố Tứ Lang không gào than nữa mới hỏi: “Nơi nào không ổn?”
Cố Tứ Lang kêu bà liên tục, tinh thần vì thế nên uể oải rất nhiều nhưng sau khi nghe bà mở miệng thì hắn lập tức thẳng lưng nói: “Nương! Người làm sao có thể đáp ứng hôn sự với Tống Tam nương? Người không biết nàng ta lớn lên ở biên quan, từ nhỏ không biết lễ nghĩa, mọi người ở kinh thành đều nói nàng ta vô cùng đáng ghê tởm, phóng túng ương ngạnh, người ngày thường nói quản giáo con nhưng quản giáo cũng không thể hại khổ con mà!”
Cố phu nhân ngữ khí nhàn nhạt như cũ: “Mọi người đều nói như vậy sao?”
“Mọi người đều nói như vậy!” Cố Tứ Lang chỉ vào cửa lớn nói: “Con gọi người đi ra ngoài hỏi thăm thì nghe hạ nhân Tống phủ nói như vậy. Nghe nói Tống Tam Nương kia hỉ nộ vô thường, tính tình thô bạo, trong nhà hạ nhân thấy nàng ta đều né tránh không dám tiến lên. Người kêu nàng gả tới Cố gia thì thể nào toàn bộ Cố phủ cũng gà bay chó sủa.”
Cố phu nhân rốt cuộc ngừng động tác.
Cố Tứ Lang cho rằng bà muốn nghe ý mình, hắn hít sâu một hơi đang muốn dõng dạc hùng hồn mà nói hai câu thì Cố phu nhân liếc mắt nhìn ý bảo hắn an tĩnh sau đó đem khăn nâng giữa không trung xem trái xem phải, cuối cùng bà vừa lòng gật đầu.
Cố Tứ Lang phun ra một hơi, hắn ngã vào tháp phía sau rồi bất đắc dĩ hô: “Nương, người lại nỡ đối xử với con như vậy!”
Cố phu nhân lại hỏi: “Nàng trở về khi nào?”
“Tầm mấy ngày trước đi!” Cố Tứ Lang lại lần nữa ngồi dậy, “Nương người không biết sao? Nghe nói nàng trở về sau đó lại…”
Cố phu nhân hiển nhiên là hiểu rõ, cắt đứt lời hắn: “Nàng mới trở về mấy ngày cũng không có mấy người gặp qua nàng, như thế nào trong kinh thành mỗi người đều biết nàng là dạng người gì?”
“Chuyện này thì lên hệ gì tới con?” Cố Tứ Lang nói: “Tóm lại con không cưới một cô nương so với con còn hung hãn hơn.”
Cố phu nhân vươn tay sang bên cạnh, Cố Tứ Lang hiểu ý lập tức ân cần mà đem rổ kéo qua. Kéo dài giọng mà hô: “Nương ~”
Cố phu nhân lúc này mới nói: “Lại không phải định thân cho con, con dong dài cái gì?”
“Dù cho không phải vì con định……” Cố Tứ Lang cao giọng nói đến một nửa chợt dừng lại đôi mắt đột nhiên trợn to, không thể tin tưởng nói: “Cái gì?! Không phải định cho con? Chẳng lẽ là Ngũ đệ? Nương người làm sao quyết định như vậy được! Ngũ đệ chính là một kẻ đọc sách yếu đuối!”
Cách đó không xa truyền đến hai tiếng cố gắng ho khan, hai người trong phòng đồng loạt im tiếng. Bạch y chậm rãi đi tới, ngừng ở cửa.
“Mẫu thân, người gọi con sao.”
Sắc mặt người này có chút tái nhợt, bởi vì nhiều ngày đang dưỡng bệnh nên khí huyết không đủ. Mắt sáng mày đẹp, xem qua một lần là khó quên. Cùng với Cố Tứ Lang mang chút lưu manh thì bất đồng, toàn thân hắn là loại khí chất ôn nhuận làm người khác khó sinh ác cảm.
Cố Tứ Lang tươi cười, nghênh đón quan tâm nói: “Ngũ đệ, thân thể ngươi đã tốt hơn chưa?”
Cố Phong Giản gật đầu: “Đã mau khỏi rồi.”
Tiếng nói chuyện của Cố phu nhân đối với Cố Phong Giản nhu hòa không ít thì bảo hắn đến trước mặt hỏi: “Chuyện ta nói với con, con nghĩ sao?”
Cố Phong Giản hạ mày: “Gặp mặt trước đã.”
Cố phu nhân khẽ cười nói: “Ta cũng nghĩ như vậy. Tống Tam Nương là do Tống phu nhân tự mình giáo dưỡng lớn lên, cũng không đến nỗi là hài tử hư. Con đừng nghe bên ngoài đặt điều.”
Cố Tứ Lang kéo kéo khóe miệng, nói thầm: “Cùng là Tống gia, con đây tình nguyện cưới nhị cô nương. Ai, lại nói tiếp, Tống Nhị thật ra rất xứng với Ngũ đệ. Nghe nói cũng là một người yêu thích kinh thư, tính tình khoan dung, có danh tiếng tốt.”
Cố phu nhân nhíu mày, lắc lắc đầu, nói: “Tống Nhị cô nương thì không được.”
Cố Tứ Lang: “Tại sao không thể?”
Cố phu nhân không muốn cùng nhi tử giải thích, chỉ đưa ra một cái con-quá-ngu-ngốc ánh mắt.
Cố Phong Giản ở một bên ngồi xuống. Hắn giơ tay chỉnh vạt áo khiến cho một khối đồ bên hông thuận thế rơi xuống, hắn còn chưa phát hiện ra thì Cố Tứ Lang đã thấy: “Ngũ đệ, đồ vật ngươi làm rớt kìa. Là ngọc sao?”
Cố Phong Giản xoay người lại nhặt, đầu ngón tay chưa kịp chạm đến thì trước mắt hắn bỗng chốc tối sầm, cả người đổ xuống, chỉ nghe thấy tiếng Cố Tứ Lang la hét ở bên tai.
—————
Chú thích
(1)Nguyên văn: 巴巴: Ba ba ( chứ không phải mình tự đổi đâu)