Hiệp hội Gloria Thornwell họp vào ngày thứ Năm của tuần thứ ba mỗi tháng. Hội được đặt tên theo người sáng lập Gloria Thornwell vào năm 1928, và nó là tổ chức cao quý nhất trong bang. Còn cao quý hơn cả Junior League, một tổ chức mà dạo này có vẻ cho tất cả những kẻ giàu xổi tham dự.
Hiệp hội gồm những phụ nữ giàu sang được chồng bao bọc trong những bộ cánh hàng hiệu và đổ tiền cho các hoạt động từ thiện của họ. Năm nay hoạt động ấy là một trường học trong một khu ổ chuột ở Rio de Janeiro. Phải thú nhận là một hành động rất đáng trọng, dù năm nay Faith đã bỏ phiếu cho một hoạt động từ thiện có tầm địa phương hơn. Cô đã bị phủ quyết, như thường lệ.
Cô nghịch dải dây ngọc trai lâu đời giữa hai ve áo mưa khi đi về hướng tòa nhà gần tòa Madison và Fourth. Hiệp hội này rất khắt khe về quy tắc quần áo, và Faith chỉnh lại hai ống tay áo len cashmere dài bên dưới chiếc áo mưa trơn tuột của cô khi đến cửa trước. Cô được đón tiếp ở hành lang bởi Tabby Rutherford- Longstreet, vợ của Frederick Longstreet, chủ tịch và CEO của Công ty Tài Chính Longstreet và là một trong những người bạn lâu năm và đối tác kinh doanh của Virgil.
“Xin chào chị, Tabby,” cô nói khi kéo ống tay áo lại và kiểm tra chiếc Rolex của mình. Bữa trưa luôn bắt đầu vào mười hai giờ, và giờ còn chưa đến mười giờ. “Mọi người đã ở đây rồi sao?” Cô đi về hướng thang máy và Tabby cản giữa cô và các nút bấm thang máy.
“Phải. Tất cả mọi người đều ở đây rồi. Họ cử tôi xuống để nói chuyện với cô.”
“Có gì sao?”
“Chúng tôi đều đồng ý rằng Dodie Farnsworth-Noble nên đảm nhiệm hội đồng giải trí cho lần gây quỹ năm nay.”
“Đó là việc của tôi mà.” Faith nhìn vào đôi mắt xanh biển bao đầy nếp nhăn và phấn phủ của Tabby. “Tôi là chủ tịch hội đồng giải trí.”
“Chúng tôi nghĩ tốt nhất nên để Dodie tiếp quản vị trí đó.”
“Ồ.” Trước cái chết của Virgil, cô đã làm việc không mệt mỏi vì lần gây quỹ năm nay. Cô cũng đã nói chuyện với dàn giao hưởng Seattle, và tim cô hơi chùng xuống. “Vậy nhiệm vụ của tôi là gì?”
Tabby trát một nụ cười giả tạo lên mặt. “Chúng tôi cảm thấy rằng với tất cả mọi chuyện đang diễn ra trong đời cô lúc này, cô sẽ không có thời gian cho các trách nhiệm của mình.”
Chắc chắn là, khi bây giờ cô sở hữu một đội khúc côn cầu, cô có rất nhiều việc choán thời gian, nhưng việc của Hiệp hội mới quan trọng. “Tôi hiểu mối lo của mọi người, nhưng tôi bảo đảm với chị rằng tôi sẽ dành thời gian,” cô bảo Tabby. “Các chị không phải lo đến chuyện đó.”
Tabby đặt một bàn tay lên họng và xoắn dây chuyền ngọc trai của chị ta. “Đừng ép tôi phải tàn nhẫn.”
“Gì cơ?”
“Chúng tôi nghĩ tốt nhất là cô tự nguyện bỏ tư cách thành viên Hiệp hội của mình.” Cô mở miệng để hỏi lý do, nhưng rồi khép lại. Họ chẳng hề bận tâm rằng “với tất cả mọi chuyện đang diễn ra” trong đời cô cô sẽ không có thời gian. Virgil từng một lần trêu chọc rằng sau khi ông chết, tất cả các bà vợ của bạn bè và đối tác của ông sẽ đá cô ra khỏi mọi câu lạc bộ của họ bởi vì họ không thể chịu nổi việc có ai đó trẻ trung và xinh đẹp bao quanh chồng của họ. Virgil đã nhầm. Phần lớn chồng họ đều có nhân tình mà các bà vợ biết rõ. Họ không muốn cô vì cô không được sinh ra với một cái họ đáng gạch nối vào họ chồng. Cô đã biết ngay từ buổi gặp đầu tiên rằng họ không hề xem cô là một thành viên đáng giá của Hiệp hội bọn họ. Đâu đó dọc đường, cô đã quên mất rằng mình thực sự không phải một trong số họ. Cô là “dân đen”. Bất kể cô có làm việc vất vả bao nhiêu hay có quyên được nhiều tiền đến thế nào.
“Tôi hiểu.” Nếu Tabby nghĩ Faith sẽ gây ra một cảnh tượng khiến tất cả hiệp hội có thể rêu rao suốt nhiều tháng, thì chị ta đã nhầm. “Chúc tất cả các chị may mắn,” cô nói. “Tôi hy vọng buổi gây quỹ năm nay là một thành công tuyệt đối.” Cô mỉm cười và quay về hướng cửa trước tòa nhà khi hơi nóng dâng lên ngực cô và siết chặt họng cô. Tay cô run rẩy khi cô mở cửa và bước vào không khí ban chiều mát lạnh. Những giọt nước mắt châm nhói mống mắt cô và cô dò dẫm trong ví tìm kính râm. Cô sẽ không khóc. Sẽ không quan tâm đến những người không quan tâm đến cô.
Cô có thể cho đội luật sư của cô tấn công họ và khiến họ hối tiếc. Cô có thể hủy hoại ngày hôm nay của họ như họ đã hủy hoại ngày của cô, nhưng điều đó sẽ giải quyết được gì chứ? Chẳng gì cả. Họ sẽ bị buộc phải chấp nhận cô quay lại Hiệp hội. Quay lại một thế giới mà cô không được chào đón.
Faith đẩy kính râm lên sống mũi và nhìn sang đường tới nơi cô đã đỗ xe. Cô có hai tiếng trước buổi hẹn với bộ phận quan hệ truyền thông của Chinooks. Cô nghĩ đến quãng đường ngắn trở về căn hộ trên cao nơi cô có thể cuộn người lại trong giường và kéo ga phủ lên đầu. Cô nghĩ đến mẹ cô ở trong phòng tắm khi cô đi, và Pebbles sủa và cắn nhặng khi cô cố kéo đôi giày Valentino hở mũi của cô ra khỏi miệng con chó.
Cô không thấy thích phải xoay xở với mẹ cô và Pebbles ác quỷ, nên cô đi qua vài khu phố mà không có phương hướng. Cô nghĩ đến khuôn mặt và nụ cười lạnh lùng của Tabby. Ngày mây đen xám xịt hôm nay thật phù hợp với tâm trạng cô, và cô nghĩ đến việc lao ngay về Hiệp hội và nói cho họ nghe họ là những ả khốn khủng khiếp, khinh khỉnh, tự phụ đến thế nào. Thay vào đó, cô thấy mình đứng trước khách sạn Fairmont và đi vào đại sảnh quen thuộc. Quán bar Shuckers Oyster luôn là một trong những chốn ưa thích của cô và Virgil để ăn trưa. Cô được dẫn tới một cái bàn và ngồi sụp xuống một chiếc ghế, tìm thấy niềm an ủi ở khung cảnh bao quanh quen thuộc.
Bị ném khỏi Hội Gloria Thornwell đúng là nhục nhã khủng khiếp. Họ đã có ý định biến nó thành một cái tát bỏng rát giữa mặt cô, và nó đau nhói. Nó đau đớn hơn nhiều những gì cô muốn thú nhận. Từng có thời cô sẽ không để nó làm phiền cô. Sống cùng Virgil đã khiến cô mềm yếu.
Cô vẫn luôn biết rằng những phụ nữ đó không phải bạn cô - không thực sự - nhưng cô chưa từng nghĩ rằng họ sẽ ném cô ra khỏi một tổ chức từ thiện hai tuần sau cái chết của chồng cô. Cô ước mong dữ dội rằng Virgil ở nhà để cô có thể nói chuyện với ông về chuyện đã xảy ra. Tất nhiên, nếu Virgil có ở nhà, họ hẳn sẽ không thể đá văng cô ra như thế. Chẳng có ai ở nhà mà cô có thể quát mắng, trút giận, hay trò chuyện về việc ấy hết.
Người phục vụ tiến đến với một quyển thực đơn và Faith mở nó ra. Cô không đói, nhưng cô gọi xúp sò, cua Dungeness, và một cốc vang trắng, bởi vì đó là những thứ mà cô luôn gọi ở Shuckers. Khi cô nâng ly lên môi, cô liếc quanh nhà hàng. Cô bỗng bất chợt nhận thức rõ sự thực rằng cô là người duy nhất ăn tối một mình, đè nặng thêm những dây thần kinh vốn đã xơ xác và cảm giác bẽ bàng bỏng rát của cô. Nhưng giờ đây đó là cuộc sống của cô và cô tốt nhất nên học cách quen với nó. Nếu có một thứ Faith biết làm, thì đó là cách thích nghi. Ở một mình sau năm năm hôn nhân là một việc mà cô đơn giản là phải thích ứng.
Khi cô ngồi trong những tấm ván gỗ sồi cong xa xỉ của quán bar hàu và ăn xúp, cô giả vờ thích thú với trần nhà màu thiếc. Nhà hàng đầy những người, nhưng cô chưa từng cảm thấy đơn độc đến thế trong đời. Lần cuối cùng cô cảm thấy ý thức quá rõ về bản thân thế này là lần đầu tiên cô lột sạch tới tận quần lọt khe. Ngồi đó một mình cũng khá giống việc khỏa thân chốn đông người.
Những người mà cô đã giao tế suốt năm năm qua là bạn bè Virgil. Khi cô ăn một ít thịt cua và gọi ly vang thứ hai, cô tự hỏi có bao nhiêu người trong số những bạn bè ấy giờ sẽ tẩy chay cô. Không có Virgil, cô không có bạn bè của riêng mình nữa, và cô không chắc bằng cách nào điều ấy lại xảy ra. Những người bạn mà cô từng có ở Vegas trước đám cưới của cô sống một lối sống mà cô đã bỏ lại phía sau. Vài người trong số họ thực sự là những cô gái tuyệt vời, nhưng những ngày này cô không hình dung nổi cảnh nốc rượu sơ ri và tiệc tùng tới tận khi mặt trời lên được nữa. Cô đã mất liên lạc với vài người bạn mà cô kết thân ở Playboy.
Đâu đó trong năm năm qua, cô đã lạc mất bản thân mình. Hay ít nhất, người cô từng là. Cô đã trở thành một người khác, nhưng nếu cô không còn là một thành viên của xã hội Seattle nữa, thì cô thuộc về đâu? Cô là một cựu vũ nữ thoát y và một người mẫu Playboy. Mẹ cô là một người gàn dở, và cô đã không gặp cha cô từ năm 1988. Trong năm năm qua cô đã đóng vai vợ một người đàn ông giàu có, nhưng giờ đây cô là ai khi ông ấy đã ra đi?
Khi đĩa ăn của cô được dọn đi, người phục vụ thuật lại thực đơn tráng miệng. Đầu lưỡi Faith đã chực từ chối. Muốn lao ra khỏi nhà hàng và tình huống bất tiện này, nhưng cũng như lần đầu tiên cô với lấy một cây cột thoát y, cô ép mình phải chịu đựng nó. Phải chịu đựng nó cho tới lần kế tiếp, khi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Cô gọi bánh kem đậu vanilla, và thêm một cốc rượu vang. Một việc mà chắc không phải ý hay khi cô có một buổi hẹn ngay gần kề, nhưng cô đã có một ngày cực kỳ tồi tệ.
Cô đã bị đá ra lề đường bởi một hội từ thiện mà cô đã thuộc về suốt năm năm trời. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ để biện hộ cho vài ly rượu rồi. Thêm vào đó là tình trạng khủng hoảng nhận thức đột ngột của cô, và khỉ thật, cô đáng nhận cả một chai rượu chết tiệt ấy chứ.
Sau vài phút, món tráng miệng đến và cô phá chóp đường cứng bằng một cái thìa. Khi bé, cô từng mơ đến bánh kem. Với một đứa trẻ nghèo khó được nuôi dạy ở vùng đông bắc Reno nó nghe thật xa xỉ. Lạ lẫm.
Cô cắn một miếng và miếng sữa trứng đậm đà có vị thật mượt mà trên lưỡi cô. Cô nghĩ đến cuộc hẹn với bộ phận truyền thông và marketing. Họ đã nói họ có một ý tưởng thú vị để đẩy mạnh doanh thu bán vé. Cô tự hỏi họ sẽ đưa ra cái gì.
“Savage,” Huấn luyện viên Nystrom gọi từ cửa phòng thay đồ. “Cậu được mời lên phòng hội nghị trên lầu.”
Ty kéo chiếc áo tập của anh qua đầu. “Có chuyện gì vậy?”
“Không biết.” Huấn luyện viên nhìn vào tập hồ sơ của ông. “Số còn lại ra sân đi.” Ty xỏ chân vào một đôi tông Nike rồi đi khỏi phòng thay đồ và băng qua phòng tiếp khách. Đế đôi dép cao su đập vào gót chân khi anh di chuyển dọc hành lang tới thang máy. Anh hy vọng chuyện này quan trọng. Anh phải nhảy lên một chuyến bay vào sáng mai và hướng tới Vancouver cho trận đấu thứ năm. Đội Chinooks đang dẫn trước 3-1 trong loạt trận, nhưng chuyện đó có thể dễ dàng thay đổi, và anh cần tập luyện trên băng với đồng đội. Trước khi anh ấn nút Lên trên thang máy, cửa trượt ra, và bà góa Duffy đứng bên trong. Một cặp kính râm che mắt cô ta và đôi môi đầy đặn được tô đỏ của cô ta. Ty đặt tay lên một bên cửa để giữ cửa mở ra cho cô ta. “Xin chào, cô Duffy.”
“Xin chào.” Cô ta vắt một cái áo mưa qua một cánh tay, và cô ta mặc một bộ áo len màu be xấu xí và đeo dây ngọc trai, như thể cô ta là một quý bà hơn năm mươi tuổi đang trên đường tới một buổi họp “cứu lấy những đứa trẻ mồ côi đói khát”.
Bất chấp bộ quần áo nhàn nhạt, cô ta vẫn nóng bỏng chết người và quá mức quyến rũ.
Cô ta đứng đó nhìn anh qua cặp kính màu be và anh buộc phải hỏi, “Cô định lên tầng này à?”
“Thực ra thì, tôi đang trên đường lên.” Cô ta đầy kính lên trên mái tóc rối vì gió của mình. “Tôi đã hơi xao lãng và vô tình ấn nhầm nút.”
Ty bước vào trong và cửa đóng lại sau lưng anh. Anh ấn nút tầng hai và thang máy bắt đầu di chuyển. “Có một bữa trưa nặng rượu à?”
Cô ta nhìn anh qua khóe mắt và khép chặt miệng lại. “Tôi không biết anh đang nói về chuyện gì,” cô ta nói qua đôi môi bĩu ra. Anh đẩy một vai vào bức tường gương và nói rõ. “Tôi đang nói cô có mùi say xỉn.”
Đôi mắt xanh lá của cô ta mở to và cô ta mở túi ra để lục tìm bên trong. “Tôi đã có một ngày nhọc nhằn.” Cô ta rút ra một mẩu kẹo quế. “Rất nhọc nhằn.”
Cô ta sở hữu một đội bóng khúc côn cầu có giá trị gần 200 triệu. Có thể nhọc nhằn đến thế nào được đây? “Gãy móng tay à?” Anh hơi mong cô ta kiểm tra bộ móng đỏ rực trước khi nhét thanh kẹo vào miệng.
“Cuộc đời tôi phức tạp hơn cảnh lo lắng về một cái móng tay gãy nhiều.” Cô ta nhai kẹo, rồi thêm vào, “Rất phức tạp, và giờ Virgil đã đi rồi, mọi thứ đã thay đổi. Tôi không biết phải làm gì.”
Anh tự hỏi cô ta có phải một trong những người phụ nữ thích trò chuyện về rắc rối của mình với người lạ hay không. Trời ạ, anh hy vọng là không, và anh nhướn mắt lên trần nhà, cố tình đánh gãy ánh mắt để cô ta không cảm thấy được tự do trút bầu tâm sự.
Tạ ơn trời, thang máy mở ra và Ty theo Faith đi dọc hành lang tới phòng hội nghị. Anh bước tới trước cô và mở cửa ra.
Cô ta ngước lên nhìn vào mắt anh khi đi qua, đủ gần để ví cô sượt qua ngực áo nỉ của anh. “Cảm ơn,” cô ta nói, có mùi hương như quế và hoa.
“Không có gì.” Ánh mắt anh trượt xuống lưng tới mông cô ta, được phủ trong một chiếc quần be xấu xí, và anh phải thú nhận rằng cơ thể người phụ nữ này gây ra những điều đáng kinh ngạc với bộ quần áo nhạt nhẽo của cô ta. Bước vào phòng, anh khựng lại. Anh chống một tay lên hông và nhìn chằm chằm vào mô hình biển quảng cáo dựng trên khung choán hết không gian.
“Xin chào mọi người,” Faith nói, đầy hồ hởi khi cô ta vắt áo khoác lên một cái ghế và ngồi xuống cạnh trợ lý của cô ta ở bàn họp.
Ngược lại với vẻ vui tươi của cô Duffy, Ty hỏi, “Đây là cái quái gì thế? Một trò đùa à?”
Một phụ nữ tên Bo gì gì đó từ phòng truyền thông lắc đầu. “Không. Chúng ta cần lợi dụng lượng tin tức mà chúng ta nhận được và tất cả sự chú ý của giới truyền thông mà chúng ta đang có.” Cô ta chỉ về bức vẽ của hai người đang đứng quay lưng vào nhau với thuyết minh “Người đẹp có thể thuần hóa Quái vật Savage hay không?” “Giới truyền thông có vẻ nghĩ rằng có rắc rối giữa hai người, và chúng tôi muốn dùng điều đó theo cách có lợi cho chúng ta.”
Giám đốc truyền thông, Tim Cummins, thêm vào, “Tất nhiên chúng tôi biết rằng chẳng có rắc rối thật nào hết.”
Nhưng có rắc rối đấy. Một rắc rối lớn. Ty lấy chỗ ngồi đối diện Faith và vắt tay ngang ngực. Anh và đồng đội đã làm việc cật lực suốt bốn trận đấu vừa qua và tất cả những gì báo chí có thể viết là “xích mích cao độ” giữa anh và cô Duffy. Trong mục thể thao Chủ nhật vừa qua, tờ Seattle Times đã dành trọn ba trang cho “tia chớp” giả định trước khi họ bắt đầu đề cập đến cú hat-trick của anh hoặc ba mươi sáu pha cứu gôn ấn tượng của Marty Darche. Frankie Kawczynksi đã bị gãy một ngón tay khi vật lộn trong góc với Doug Weight, và tất cả những gì cô ta phải làm là lướt vào phòng tiếp khách với mái tóc vàng óng và bộ ngực bự và quân đoàn báo chí mất trí. Nếu được ước, anh muốn cô ta ít hữu hình hơn. Ít dính líu với đám báo chí thôi. Không hơn nữa.
Faith ngước lên khỏi đống mẩu tin tức cắt ra từ báo trước mặt cô ta. “Tôi không biết họ lại thổi phồng điều đó lên và dựng chuyện từ nó.” Đôi mắt màu xanh lá to tròn của cô ngước lên nhìn anh. “Anh thì sao?”
“Tất nhiên tôi biết. Cô không đọc tin về Chinooks à?” Cô ta đã làm gì chứ?
“Jules đã đưa chúng cho tôi, nhưng tôi rất bận.”
Với việc gì thế? Hẹn hò với người tình mà cô đã nói chuyện cùng hôm đám tang Virgil sao? Đó có phải là ý cô ta khi nói một ngày nhọc nhằn không?
“Chúng tôi nghĩ việc này sẽ đổ đầy người hâm mộ vào các hàng ghế,” Tim tiếp tục “Tất cả chúng ta đều nhận thức rõ rằng lượng vé vẫn chưa đạt được con số cần thiết. Nếu người hâm mộ nghĩ có thể có xích mích giữa đội trưởng đội bóng và nữ chủ nhân, họ có thể đến để nhìn tận mắt.” Bo tên-gì-đó thêm vào, “Chúng tôi nghĩ đó là một góc độ hay. Quyến rũ, và như mọi người biết, tình dục và tranh chấp bán được hàng.”
Ty ngồi tựa lưng vào ghế và cau mày. Anh không thích điều này. Không tí nào. Họ định làm gì thế? Tăng quyến rũ cho cô Duffy sao? Cô ta không cần giúp gì thêm nữa. Hay anh? Một chiếc áo phông và quần jean là quyến rũ hết mức anh có thể rồi. Anh đơn thuần không phải tuýp vuốt gel lên tóc, chải chuốt bảnh bao.
“Tôi nghĩ đó là một ý hay.” Vua của gel và chải chuốt, Jules Garcia, chỉ vào một trong những tấm bảng với chú thích “Người đẹp và Quái vật Savage.” “Tôi thích ý tưởng Faith mặc một chiếc áo thể thao của Ty, trong khi cậu ta ngực trần.”
Ty cau mày. Các đồng đội sẽ không bao giờ để anh sống thấp kém như thế. “Quên đi. Tôi sẽ không là một ‘Quái vật hoang dã’[1] nào đâu.”
[1] Từ Savage trong tiếng Anh mang nghĩa là hoang dã, ở đây vừa có thể hiểu là ‘quái vật hoang dã’ vừa có thể hiểu là ‘quái vật Savage’. - ND
“Tôi tin đó là một quái vật Sah-vahge,” người phụ nữ say xỉn bên kia bàn nhấn nhá rất kịch.
Ánh mắt Ty đi từ Tim sang cô Duffy. “Đúng vậy, cô tháng Bảy.”
Cô ta vặn dây ngọc trai quanh một ngón tay dài và bộ não phản bội của Ty lóe lên hình ảnh cô ta khỏa thân với một sợi dây ngọc trai uốn vòng quanh một bên ngực. “Có lẽ cánh phóng viên thấy điều gì đó mà tôi đã không thấy. Anh có rắc rối với tôi sao, anh Savage?”
Ngoài việc cô ta không biết sự khác biệt giữa một hậu vệ và một cầu thủ tấn công, và việc giới báo chí cứ dẫm đạp lên nhau để tới chỗ cô ta à? Ngoài việc anh đã thấy trái đào trần trụi của cô ta và không thể vứt nó ra khỏi đầu anh sao? “Không. Không có rắc rối gì.”
“Tuyệt.” Cô ta mỉm cười khi ngón tay cô ta cứ tiếp tục xoắn những viên ngọc trai chết tiệt đó, móng tay đỏ của cô ta rực rỡ đối lập với tất cả những gam màu be ấy.
“Đây chỉ là đàm phán sơ bộ thôi,” Tim trấn an anh. “Chúng tôi muốn anh cảm thấy dễ chịu.”
Chuyện này sẽ không xảy ra đâu. “Chậc Tim à, tôi sẽ không bao giờ cảm thấy dễ chịu khi là một con quái vật hoang dã nào đó trong một chiếc quần đùi khúc côn cầu đâu.”
“Anh có thấy dễ chịu hơn nếu là một quái vật hoang dã trong một cái khố không?” Một khóe miệng Faith nhếch lên cao hơn bên còn lại, và anh chắc chắn cô ta đang cố gắng làm anh nổi nóng.
“Chúa ơi.” Ty đứng dậy và đi về hướng cửa. “Tìm vài tên ngốc khác đi.”
“Chúng tôi có thể đưa ra vài thứ anh thích hơn,” giám đốc truyền thông vội nói. “Chúng tôi thực sự cảm thấy điều này sẽ đẩy mạnh doanh số.”
Đùa hay không đùa, xuất hiện trên bảng quảng cáo bán trần không phải phong cách của anh. Phong cách của anh là chơi mạnh mẽ và cho điểm lên bảng. Anh với lấy tay nắm cửa. “Quên chuyện đó đi.”
“Nhóc con.”
Có một tiếng thở dốc đồng loạt khi anh khựng lại và từ từ quay lại. “Cô vừa nói gì?”
Jules rướn người tới và nói vào tai cô ta. Cô ta lắc đầu và nói, “Tôi không thích ý tưởng tạo xích mích để bán vé lắm, nhưng các anh cũng không thấy tôi mè nheo và lao đi như một đứa nhóc.”
Đó chắc là vì cô ta không phải cởi áo. Mặc dù nó chắc chắn cũng sẽ không phải lần đầu của cô ta. “Để tôi làm thật rõ vài chuyện cho cô, cô Duffy. Đầu tiên, tôi không phải một đứa nhóc và tôi không bao giờ mè nheo.” Không kể cả khi anh bị gãy xương hay giãn dây chằng. Khỉ thật, anh đã kết thúc một trận đấu trước đội Rangers với một bàn chân bị gãy. “Thứ hai, tôi chơi khúc côn cầu. Đó là thứ cô trả tôi để làm. Chẳng có chỗ nào trong bản hợp đồng của tôi quy định rằng tôi phải xuất hiện không mặc áo trên biển quảng cáo và mặt xe buýt hết.”
“Nếu anh không muốn cởi áo ra, tôi nghĩ chuyện đó cũng ổn thôi.” Cô ta nhún một vai. “Vài người không thoải mái với bản năng giới tính của họ lắm. Tôi hiểu mà, nhưng tối thiểu anh cũng có thể lắng nghe Tim và Bo chứ. Họ rõ ràng là đã đặt rất nhiều tâm huyết vào việc này, và trong một khoảng thời gian cũng gấp rút nữa.” Cô chuyển sự chú ý sang giám đốc truyền thông và trợ lý của anh ta. “Cảm ơn hai bạn.”
“Không sao.”
“Không có gì.”
“Anh Savage chỉ tỏ ra không biết điều mà thôi,” cô thêm vào.
Thoải mái với bản năng giới tính của anh sao? Cô ta vừa gọi anh là gay đấy à? “Mười phút,” Tim cam đoan với anh. “Cho chúng tôi mười phút để thay đổi suy nghĩ của anh.”
Để chứng minh rằng cô ta sai, và rằng anh không hoàn toàn không biết điều, anh quay lại ghế của mình và ngồi xuống. “Mười phút.” Họ có thể nói tới khi chết vì kiệt sức, nhưng họ sẽ không thay đổi được suy nghĩ của anh đâu.