*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mọi người đều không có ý kiến với việc Tô Chi rút thăm trúng thưởng, ai rút cũng như nhau, tổ chương trình chó như vậy, chắc chắn không thể nào cho bọn họ ăn bữa tiệc lớn một cách dễ dàng.
Nếu tổ chương trình chó hơn chút nữa, rút không trúng thì tìm cách trừng phạt, vậy bọn họ thật muốn cười ha ha.
Điền An An làm người tốt, lên tiếng an ủi: “Vậy Tô Chi lên rút đi, rút không trúng cũng không sao, chị vẫn làm cơm tối.”
Lời này của cô ta nhận được thiện cảm của các khách mời và cư dân mạng xem phát sóng trực tiếp, nhao nhao khen cô ta vừa đẹp người vừa đẹp nết.
Tô Chi không tiếp lời cô ta, cô đi đến trước hòm rút thăm trúng thưởng mà tổ chương trình mang tới, thò tay vào trong lấy ra một quả bóng nhỏ màu đỏ.
Cô cầm quả bóng hỏi nhân viên công tác của tổ chương trình.
“Tôi rút được rồi, phải mở ra sao?”
Nhân viên công tác gật đầu: “Đúng vậy, tách ở giữa quả bóng này ra là được rồi.”
Tô Chi làm theo, ngón tay không cần dùng sức đã tách quả bóng nhỏ ra, bên trong hiện ra một tờ giấy màu đỏ, cô lấy ra nhìn lướt qua rồi đưa cho Tô Quân Bạch bên cạnh.
“Anh đọc đi.”
Đương nhiên Tô Quân Bạch sẽ không từ chối chuyện em gái giao cho, anh còn tưởng rằng Chi Chi không rút trúng bữa tiệc lớn, theo từng chữ hiện lên trên tờ giấy, lời an ủi đột nhiên nghẹn lại.
“Chi Chi, tổ chương trình chó lắm, rút không trúng...”
Cũng không sao cả.
Câu này bị anh nuốt ngược vào.
Điền An An thấy anh đột nhiên ngậm miệng, cảm thấy chắc là không trúng, cũng may không phải cô ta rút, rút trúng còn đỡ, nhưng rút không trúng kiểu gì cũng có lời không hay.
“Kết quả là gì vậy? Có phải không trúng không? Vậy chúng ta tiếp tục...”
Còn chưa dứt lời đã thấy Tô Quân Bạch giơ tờ giấy lên, mặt mày phấn khởi cao giọng đọc diễn cảm: “Chúc mừng các bạn mở khóa phần thưởng bữa tiệc lớn.”
Anh cười to vỗ vai Tô Chi: “Ha ha ha, Chi Chi, vận may của em tốt quá đi, tối nay chúng ta có thể ăn bữa tiệc lớn rồi.”
Tô Chi mỉm cười cầm tay anh thả xuống, khẽ nói với anh: “Anh, khiêm tốn một chút.”
Cũng chú ý hình tượng một chút.
Một thần tượng hoàn hảo không được cười thiếu đòn như thế.
“Biết rồi biết rồi.” Ngược lại thật ra Tô Quân Bạch không sao cả, em gái trúng thưởng chính là anh trúng thưởng, anh đương nhiên vui vẻ.
Dịch Kinh Hòa muốn lên hình bèn mở miệng trước: “Vận may của Tô Chi tốt thật đấy, chúng tôi đều được thơm lây.”
Miêu Văn Quân chạm vào Miêu Họa Họa bên cạnh, Miêu Họa Họa mới nói: “Đúng vậy, bọn tôi đều được thơm lây.”
Điền An An bên cạnh nhìn bọn họ đều khen ngợi Tô Chi, nụ cười cứng đờ, cuối cùng hai chữ “Nấu cơm” bị cô ta nuốt trở vào, trong lòng tắc nghẽn, rút trúng dễ dàng như vậy, biết thế cô ta đã ra tay trước.
Cư dân mạng xem phát sóng trực tiếp, fans mới của Tô Chi cũng sôi nổi nói: “Vận may của Chi Chi tuyệt quá! Rút một phát được luôn, cho tôi xin chút vía đi!”
Bữa tiệc lớn đã được rút, nhân viên công tác tới ôm cái hòm đi, bọn họ không biết là toàn bộ giấy bên trong những quả bóng nhỏ trong đều viết là “bữa tiệc lớn.”
Bữa tiệc lớn thật sự rất xa hoa, Tô Chi mở khóa bữa tối không bao lâu thì bên ngoài đã có một chiếc food truck* đi tới.
Thi Bách Thủy liếc mắt một cái đã nhận ra chiếc xe xuất phát từ nơi nào: “Đây là food truck của Nhật Nguyệt Đình.”
Anh ta có thẻ hội viên của Nhật Nguyệt Đình, thẻ hội viên cũng phải nhờ người tìm quan hệ mới làm được.
Những người khác tuy rằng không liếc mắt một cái đã nhận ra, nhưng cũng biết Nhật Nguyệt Đình là nhà hàng cực tốt, nhiều món ăn ngon, nhưng rất khó đặt chỗ, nếu muốn đến Nhật Nguyệt Đình ăn cơm thì phải hẹn trước, nếu không thì không xếp hàng được.
Cho nên tổ chương trình hào phóng như vậy từ lúc nào thế, vậy mà thật sự làm một bữa tiệc lớn như vậy, làm cho một đám khách mời sợ ngây người.
Ngay cả cư dân mạng cũng choáng váng.
Network card đừng tìm tôi: “Được lắm! Thế mà lại là food truck của Nhật Nguyệt Đình, đúng là bữa tiệc lớn mà, tổ chương trình hào phóng như vậy từ lúc nào đấy.”
Là A Li đây: “Chẳng lẽ lầu trên không phát hiện, từ khi mùa này bắt đầu, khách quý ở biệt thự hướng ra biển cũng rất xa hoa sao? Cho nên là tổ chương trình đổi kim chủ daddy rồi.”
Aluohai: “Đây là không tốn tiền cũng có thể xem livestream đồ ngon sao? Cái miệng không có tiền đồ của tui chảy xuống rồi, cơm cơm, đói đói.”
...
Mọi người không kinh ngạc quá lâu, bởi vì đồ ăn mà người phục vụ trong food truck mang xuống thật sự quá thơm, bọn họ bị giày vò cả một ngày đã đói bụng từ lâu, lúc này ngửi thấy mùi hương đã thèm muốn chết.
Người phục vụ bày lên cho bọn họ một bàn đầy đồ ăn ngon, tất cả đều là mới nấu xong không lâu, mùi hương nồng đậm nhanh chóng tràn ngập toàn bộ căn phòng.
Lục Vũ Điểm dùng tay quạt hương thơm: “Cái này thơm quá, con sâu đói trong bụng em bị câu ra hết rồi.”
Tô Quân Bạch nói tiếp: “Thơm thật đấy, tổ chương trình hào phóng như vậy từ bao giờ vậy, không có bẫy rập gì đấy chứ?!”
Mọi người được lời này của anh nhắc nhở, cũng cảm thấy tổ chương trình như là đang làm Hồng Môn Yến gì đó, hôm nay cho bọn họ ăn bữa tiệc lớn, ngày mai ngay cả nước canh cũng bắt bọn họ nhổ ra.
Không thể trách bọn họ nghĩ nhiều, thật sự là mấy mùa trước tổ chương trình rất chó.
Đạo diễn: “...”
Bây giờ làm người tốt cũng không được nữa.
“Mọi người cứ yên tâm ăn uống thoải mái, không cần biết ơn tổ chương trình quá đâu, muốn cảm ơn thì nói với Tô Chi ấy, là cô ấy rút trúng bữa tiệc lớn.”
Còn phải cảm ơn tổ nhà đầu tư cho chương trình, cũng làm cho bọn họ được thơm lây, được ăn một bữa tiệc lớn.
A! Thật là thơm! Tô Chi là bảo bối của tổ chương trình bọn họ!
Vì thế Tô Chi lại nhận được một loạt lời khen và cảm ơn của bọn họ.
Cô cũng hơi xấu hổ, ngược lại anh hai cô mặt mày hớn hở tiếp nhận toàn bộ lời khen của bọn họ, sau đó còn thuận miệng tự khen chính mình.
Điền An An cười nói: “Vận may của Tô Chi thật tốt, đi mua vé số cũng được đấy, không chừng còn có thể trúng giải thưởng lớn.”
“Vậy cũng được.”
Thấy anh còn muốn đáp lời Điền An An, Tô Chi bèn gắp cho anh mấy con tôm hùm màu sắc tươi ngon: “Cho.”
Ít nói thôi, ít bị hắc, làm tốt việc làm công cụ kiếm tiền của anh đi.
Tô Quân Bạch được em gái đưa tôm hùm mà cảm động rớt nước mắt, rất lâu rồi anh chưa được ăn thịt, trên đời chỉ có em gái là...
Không đợi anh cảm động xong, câu nói tiếp theo của Tô Chi trực tiếp đánh tan ảo tưởng được ăn thịt của anh.
“Lột vỏ giúp em, cảm ơn.”
Nếu đồ ăn ngon cũng không chặn được miệng anh, vậy thì anh vẫn nên nhìn cô ăn đi.
Tô Quân Bạch: “...” Tan nát cõi lòng.
Hu hu hu, chỉ được xem không được ăn, tàn nhẫn dữ dội!