Thượng Trang kinh hãi, ánh mắt dời khỏi Nguyên Duật diệp, chậm rãi, chậm rãi dừng ở nam tử trước mặt.
Nguyên Duật Diệp gọi hắn là Hoàng thúc.
Nàng chỉ nghĩ đến việc hắn là hoàng tử nào mà thôi, cũng chưa từng nghĩ đến
hắn chính là nhi tử nhỏ tuổi nhất của tiên đế, là con trai duy nhất của
Thuần Giai Hoàng hậu, là ấu đệ của đương kim Thánh thượng, Hoàn vương
Nguyên Chính Hoàn.
Sắc mặt Nguyên Chính Hoàn khẽ biến, hắn đã nghe ra người vừa tới là ai.
Ngón tay thon dài hơi động, hắn lãnh đạm nói: “Có thể ở trong cung gặp được
ngươi cũng thật không dẽ dàng.” Vốn biết được người cháu này của hắn từ
trước tới giờ đều ung dung tự tại, không có việc thì rất ít khi tiến
cung.
Như vậy lúc này, phải chăng là vì Hoàng đế bệnh nặng cho nên hắn mới tiến cung?
Long ỷ kia quả nhiên có lực hấp dẫn lớn, cho dù Tây Chu sớm đã có Thái tử.
Hắn cũng biết, tân đế một ngày chưa đăng cơ thì trận tranh đấu này vẫn
còn chưa chấm dứt.
Nguyên Duật Diệp cười nói: “Hoàng thúc thật hay nói đùa, chỉ là không biết Hoàng thúc định xử trí cung nữ này thế nào.” Lúc hắn nói những lời này, tay nắm chặt lấy tay Thượng Trang.
Nàng bất ngờ không kịp đề phòng hoảng hốt hô ra tiếng.
Ấn đường Nguyên Chính Hoàn hơi nhíu lại, hắn sao lại không rõ, hắn ta
chẳng qua chỉ muốn nhằm vào hắn. Hắn ta chỉ muốn lấy Thượng Trang ra để
khai đao, chỉ đơn giản như vậy.
Xe lăn hơi chuyển động, mắt hắn nhìn không được, nhưng bù lại thính lực thì vô cùng tốt.
Thượng Trang thấy hắn lại gần, không khỏi kinh hãi.
Bất quá giây tiếp theo, nàng đến cả hô hấp cũng đều ngưng lại.
Chỉ vì, ngón tay thon dài của nam tử đã với lên tay nàng, nhẹ nhàng cầm
lấy, sức hắn không lớn, lại khiến nàng cảm thấy rất có lực.
Nghe
thanh âm nhu hòa của nam tử truyền đến: “Không cần xử trí nàng, bổn
vương thích cung nữ này, cho nên, nàng cũng không phải câu dẫn bổn
vương.”
Thượng Trang kinh ngạc nhìn nam tử trước mặt, hắn vậy mà lại nói hắn thích nàng.
Ngón tay hắn thon dài, đầu ngón tay lạnh giá, có điều, tay nàng bị nắm lấy lại thấy rất thoải mái.
Nguyên Duật Diệp sững người, hắn không ngờ tới hắn ta sẽ nói như vậy. Cúi đầu
nhìn nữ tử trong lòng, không hiểu vì sao, hắn lại cảm thấy phẫn nộ.
Hai người bọn họ muốn hát đôi sao?
Tay đang giữ cánh tay nàng, khẽ nắm chặt lại, Thượng Trang bị đau đến nhíu
mày, lại nghe hắn cười lạnh một tiếng nói: “Hoàng thúc thích nàng? Ngài
đừng nói với ta là ngài muốn cùng với Phụ hoàng ta tranh giành nữ nhân!”
Ở trong cung tất cả, đều là của Hoàng đế.
Nữ nhân, càng không phải ngoại lệ.
Nguyên Chính Hoàn mím môi cười, nói: “Bổn vương nói với Thánh Thượng muốn
nàng, Thánh Thượng đồng ý thì nàng chính là người của bổn vương.” Nói
xong, hắn hơi dùng sức nắm lấy tay Thượng Trang.
Thượng Trang cảm
nhận được, nàng theo bản năng giãy dụa, mong muốn thoát khỏi sự giam cầm của Nguyên Duật Diệp, chỉ có điều hắn lại ôm nàng chặt đến như vậy.
“Buông nàng ra.” Nguyên Chính Hoàn trầm giọng nói.
Nguyên Duật Diệp cuối cùng cũng kinh ngạc, trong trí nhớ của hắn, chưa bao giờ nghe thấy hắn ta dùng giọng điệu như vậy nói chuyện. Hoàn vương, từ
trước tới nay đều xem nhẹ mọi thứ, mọi người đều cho rằng cái gì hắn
cũng không tranh, cái gì cũng không quan trọng.
Thậm chí, ngay cả phụ hoàng hắn cũng cho là như vậy.
Chỉ có điều, vì sao Nguyên Duật Diệp hắn lại cảm thấy sự thật không phải là như vậy? Trước giờ hắn vẫn nghĩ, tâm tư của con người là sâu không thấy đáy.
Giống như Hoàng thúc của hắn, Nguyên Chính Hoàn.
Hắn
là đứa con duy nhất của tiên đế, sinh bởi Hoàng Hậu. Bởi vì thân thể mới mất đi ngôi vị Hoàng đế, cho tới bây giờ hắn đều tin rằng không ai lại
có thể cam tâm bị như thế.
Cho nên, hắn vẫn chú ý nhất cử nhất động của hắn ta.
Nguyên Chính Hoàn cảm nhận được, hắn không hề có ý thả Thượng Trang. Hắn cũng
không dùng lực tiếp, chỉ thấp giọng mở miệng: “Diệp nhi, sao lại quên
phép tắc với trưởng bối? Ngươi sao dám ở trước mặt bổn vương làm càn!”