Thâm Cung Hỗn Loạn

Chương 42: Chương 42



Edit: Cảnh Phi
Beta: Vy Phi 
Lúc nghe nàng nói người ta đáng thương, Tùng Cách nhe răng trợn mắt: “Nô tỳ cảm thấy nàng ta không đáng thương, gần đây nàng ta khiến ngài phải cùng nàng ta thể hiện năng lực ở trước mặt Lão phật gia, nếu không do nàng ta, ngài có thể bị phỏng tay sao?”
Anh Minh nói: “Cái này cũng không thể trách người ta được.” Nên phải trách thì hẳn là nên trách Mẫn Quý Thái phi! Mấy năm nay, mỗi ngày Quý Thái phi đều trải qua không mấy dễ chịu, tự bản thân bà ta cũng hiểu vì sao. Vốn dĩ bà ta và Hoàng Thái hậu đồng lứa, tuy năm đó Thái hậu không được sủng nhưng tốt xấu gì còn có Thái hoàng Thái hậu che chở. Còn Quý Thái phi thì sao, không được Tiên đế ưu ái, không có con cái, không người chống lưng, sở dĩ siêng năng đến trước mặt Thái hoàng Thái hậu nói chuyện, cũng là vì muốn đưa cô nương trong nhà tiến cung, nói cho cùng là muốn bồi dưỡng người xuất thân từ Xuân Cát thị. Ở trong mắt bọn họ, tương lai cô nương sống được hay không cũng không quan trọng, mà quan trọng chính là Xuân gia lại có một vị chủ nhân, có thể bảo vệ gia tộc trước quyền quý, vậy là đủ rồi.
Tùng Cách có vẻ lạnh lùng vô tình: “Dù sao ai hại chủ tử của ta, kẻ đó không phải là người tốt.” Yêu ghét rõ ràng, giống như phản chiếu của viên kim cương.
Anh Minh đưa tay lên, cười khổ. Gió mùa hè cũng nóng, thổi lên đầu ngón tay, khiến cảm giác đau nhức không thôi.
Phần lớn thời gian Hoàng đế ở Dưỡng Tâm điện, Anh Minh tới vài lần, cũng coi như quen cửa quen nẻo. Nàng vào Tuân Nghĩa môn, cũng không sốt ruột cầu kiến chính chủ, mà trước cùng người ngự tiền chào hỏi. Tam Khánh đang uống nước, thấy nàng tới, ôm phất trần đến, nói: “Cô nương tìm Vạn tuế gia?” Vừa nói vừa đi về phía trước điện, hạ thấp giọng nói nhỏ: “Hôm nay chủ tử mặt rồng không vui, lúc đáp lời ngài cần lưu ý, theo ý một chút cũng được.”
Anh minh có chút buồn bực, “Là vì chuyện trên triều ư?”
Tam Khánh hàm hồ mà cười: “Ngoài chuyện trên triều ra, cũng không rõ sao chủ tử tức giận.”
Trong lòng Anh Minh có chút e ngại: “Không phải là ai chạm vào vảy rồng đó chứ? Có phải nhà Nạp Công gia chúng ta hay không?”
Tam Khánh vội lắc đầu: “Thái giám không thể hỏi đến triều chính, đây chính là tội lớn rơi đầu đó! Nhưng ngài yên tâm, Công gia không làm mấy chuyện này đâu, chủ tử gia cho dù tức giận, cũng sẽ không tức giận đến trên đầu a mã của ngài.”
Đúng vậy, Nạp Công gia gió chiều nào theo chiều đó, sẽ không khiến hắn tức giận, khả năng nhìn mặt hành xử cũng coi như đạt thứ nhì.

Anh Minh thở dài, sau khi tiến cung mới phát hiện hướng gió trên triều cũng liên quan đến hậu cung. Vận mệnh nhóm hậu phi cùng mẫu tộc liên quan rất lớn, giống như Thục phi kia bị biếm làm Đáp ứng vậy, rốt cuộc cũng bởi vì người nhà mẹ đẻ tham ô liên luỵ nàng ấy, nếu không cho dù có vô lễ với Hoàng hậu, cũng không đến mức bị đưa đến Bắc Ngũ sở trông cửa. Còn bản thân nàng thì sao,nếu mong tương lai vẫn ăn cơm vẫn uống cháo, thì phải trông chừng Nạp Công gia. Chỉ mong a mã của nàng đừng hồ đồ, đừng đi theo người khác làm bậy, sau này mỗi ngày nàng trôi qua ở trong cung càng khó khăn.
Nhìn trong điện một cái, bên trong yên tĩnh không tiếng động, nàng quay đầu hỏi Tam Khánh: “Lúc này có thể đi vào chưa?”
Tam Khánh chần chừ nói: “Chương Kinh vẫn còn ở bên trong, chờ đi ra rồi ngài lại vào sau.”
Nếu như phát giận, có khả năng ai đi vào cũng sẽ mắng, vẫn nên đợi một chút rồi nói sau. Mắt nàng nhìn về phía tây, nơi lu nhỏ nuôi cá vàng, nước gợn lăn tăn, thỉnh thoảng một hai đóa lục bình đung đưa. Đầu ngón tay thật sự đau đớn vô cùng, nàng nhẫn nhịn, rồi lại không nhịn nổi, chậm rãi cọ qua cọ lại, để cho mười ngón tay nhúng vào trong nước.
Làn nước mát lạnh làm giảm bớt sự đau đớn của vết bỏng, Anh Minh thở phào nhẹ nhõm, đối mặt với ánh mắt khó hiểu của Tam Khánh, cười nói: “Trời nóng quá, giải nhiệt thôi.”
Tam Khánh không rõ, đây là phương pháp giải nhiệt kỳ diệu gì, trong lòng cân nhắc, cô nương này không giống với các cô nương khác ở đây, người khác là nóng sau lưng, hoặc chóp mũi đổ mồ hôi, nàng lại là đầu móng tay? Cái lu này Vạn tuế gia lâu lâu tới cho cá ăn, đừng bị Anh cô nương làm cho chết, quay đầu dựng thành miếu nha.
Chỉ là hắn không dám nói, đều không phải chủ nhân dễ chọc, hắn chỉ có thể ôm phất trần gật gật đầu. Bị ánh nắng chiếu chiếu xê dịch lại đây, khiến cho dây tua hồng trên nón che nắng của hắn như bị lửa đốt. Hắn muốn đổi chỗ mới, lại thấy Chương Kinh cúi đầu đi ra cửa, vì thế hắn thông báo cho cô nương: “Chủ tử gia đã bàn luận xong việc.”
Anh Minh không vội đi vào, ngón tay ở trong nước rất thoải mái, cứ nghĩ tới việc bị bỏng là hoảng. Nàng cứ để tay lên trên thành bể, thân mình hơi cúi, thấy hết thảy như thường, liền nói: “Lão phật gia để cho ta tới mời Vạn tuế gia đi qua dùng bữa, dù sao thời gian còn sớm.”
Mấy con cá trong lu này rõ là không biết từ trên trời giáng xuống thứ đồ gì, cứ bơi lội vòng quanh đầu ngón tay của nàng, nhẹ nhàng mà cũng né tránh rất nhanh. Anh Minh mới đầu còn thành thật không động đậy, sau đó nảy sinh ý muốn bỡn cợt, ngón tay quấy ở trong nước. Chơi vô cùng vui vẻ, cho đến khi phía sau truyền đến giọng nói của Hoàng đế vô cùng không vui hỏi nàng đang làm cái gì.
Nàng hoảng sợ, vội thu hồi tay quỳ thỉnh an: “Nô tỳ phụng ý chỉ Lão phật gia, mời Vạn tuế gia qua Từ Ninh cung dùng bữa. Lão phật gia nói hôm nay có khách, mời Vạn tuế gia đi gặp một lần.”
Có thể tiến cung làm khách tất nhiên không tầm thường, còn muốn Hoàng đế cố ý đi gặp, gần như không cần phải nói đã biết là chuyện như thế nào.
Mỗi nhà mỗi hộ, đều trăm phương nghìn kế nhét người vào cung, lúc mới bắt đầu trong lòng Hoàng đế có mâu thuẫn, đến bây giờ chính là tâm không gợn sóng, hậu cung ít hay nhiều với hắn mà nói không có bất cứ ảnh hưởng gì, đơn giản là số lượng tăng giảm khác nhau thôi. Thái hoàng Thái hậu kêu đi dùng bữa, Hoàng đế không có cách nào từ chối, thấy y phục đang mặc không thích hợp đi qua Từ Ninh cung gặp Thái hoàng Thái hậu, đành trở về điện đổi y phục mới, trước khi đi sợ nàng đi trước, lạnh giọng dặn dò: “Trẫm có thứ muốn kính hiến cho Hoàng tổ mẫu, mà Hoàng tổ mẫu cưng ngươi, vậy để ngươi đưa nó vào Từ Ninh cung đi.”

Anh Minh cúi đầu thưa vâng, thành thành thật thật ở dưới bậc thang chờ, không bao lâu thấy Hoàng đế từ gian phụ đi ra, thay đổi một thân y phục màu xanh, đeo dây đai màu đen. Tính tình Hoàng đế quả thật đáng hận, nhưng không thể phủ nhận túi da rất được, nhan sắc của hắn quả thật là một màu sắc hiếm có.
Cái người kém năng lực này thích quan sát người khác, Hoàng đế cũng đã quen rồi. Nàng nhìn hắn một cái, hắn cũng chán chường liếc nhìn nàng một cái, áo ngắn màu xanh ngọc khảm viền đá vàng, trên nút bồ đào treo chuỗi mười tám viên ngọc. Thẩm mỹ về màu sắc của người này lại cũng xem như thanh nhã, chỉ là trong đầu tính toán quá nhiều, nội tâm cũng không tốt. Hoàng đế tự cao tự đại chuyển tầm mắt, thấy thái giám ở phía dưới đem hộp gấm ra giao vào tay nàng, liền vuốt ống tay áo, đi ra Tuân Nghĩa môn.
Không biết bên trong hộp gấm này đựng cái gì, vừa mới đặt xuống, hai cánh tay Anh Minh không khỏi trầm xuống theo, ít nhất cũng khoảng mười đến hai mươi cân. Tiếp xúc với Hoàng đế bao lâu nay, có bao giờ hắn để ngươi được thoải mái chưa? Kỳ thực Anh Minh vẫn rất thoả mãn, ít ra trên hộp không có cắm kim, đã tính là may lắm rồi.
Mặt trời lặn xuống sau tường đỏ, trên không trung ráng chiều mênh mông, lúc này tuy còn nóng nhưng so với khi nãy đã đỡ hơn nhiều. Đại khái Hoàng đế không có kiên nhẫn ngồi liễn, đường lại không dài nên muốn tự đi qua.
Phía sau là đội ngũ rất dài, bọn thái giám nhắm mắt theo đuôi, từ lúc hắn bắt đầu biết đi đến giờ, chưa bao giờ một mình đi bộ trong Tử Cấm thành. Tức giận lúc trước đã tan từ lâu, trước mắt tâm bình khí hoà, cho nên bước đi chậm rãi, bởi vì thời gian càng dài, vật trên tay kẻ kém năng lực kia sẽ càng lúc càng nặng.
Hoàng đế tự đắc mà cười cười, nhưng không ai nhìn thấy. Hắn rũ tay xuống nói: “Đây là chuông - chùy kim cang* để kính hiến Thái hậu, là pháp khí công đức vô biên, ngươi chú tâm cầm cho chắc, nếu rơi xuống, trẫm liền chém đầu ngươi.”
*chuông - chùy kim cang: 

Hoàng đế am hiểu cách đe dọa, Anh Minh cũng không có đường nào để phản bác, chỉ phải cúi đầu nghe rồi thưa vâng. Hộp gấm rất dài, yêu cầu nàng phải đưa cánh tay gập lại nâng lên, ngược lại như vậy cũng tốt, không cần đụng vào đầu ngón tay. Chỉ là hai đầu vai lại đau vô cùng, Hoàng đế cố ý kéo dài thời gian tra tấn, nàng nóng lòng đến hoảng, lại không dám nói gì.
“Hôm qua trẫm nghe nói, ngươi muốn tới ngự tiền?” Hoàng đế đột nhiên hỏi, ngữ khí trầm ổn, có ý suy tính.
 Anh Minh ồ một tiếng: “Đây là ý của Lão phật gia, tuy nói người trước mặt chủ tử đều chu đáo, nhưng thiếu người vừa ý.”  Dừng lại một chút lại thêm một câu: “Lão phật gia cảm thấy nô tỳ là một người vừa ý.” Nói xong tự mình cũng muốn cười, chẳng qua ngón tay đau quá, mới nhếch miệng cong một chút đã không cười nổi.
Hoàng đế cân nhắc hai chữ kia, ‘vừa ý’? Hoàng đế học thức uyên bác đã không biết ‘vừa ý’ phải giải thích như thế nào. Nếu cái loại giả heo ăn thịt hổ như nàng mà có thể xưng là vừa ý, vậy trên đời này đại khái sẽ không tồn tại người thực sự biết chăm sóc người rồi!

Nhớ tới con dấu kia, đến bây giờ Hoàng đế vẫn còn cảm thấy tức. Vốn dĩ đêm đó trên đường hồi cung muốn hỏi tội nàng, kết quả nàng vừa sinh bệnh vừa say rượu, cuối cùng cũng chưa hỏi được gì, lại phải nhịn cho qua. Hoàng đế là người ghi thù, có chút oán hận hắn có thể nhớ tới vài ba năm, lúc này bị nàng chèn ép tới hai lần, thù này không báo thì uổng làm người. Hắn vừa đi vừa cân nhắc, đến cùng là nên xử nàng như thế nào, để nàng đi ngự tiền, có việc gì thích hợp cho nàng…
“Ngự tiền không thiếu người, quản sự có Đức Lộc, ngươi đến đã dư thừa quá rồi.” Hoàng đế ra vẻ trầm ngâm: “Chẳng qua còn có một chuyện tốt, có thể thưởng cho ngươi, biết là gì không?”
Anh Minh nghĩ thầm có thể từ trong miệng hắn nói ra tốt, nhất định không phải chuyện tốt thật sự, nhưng nàng rất thức thời, Vạn tuế gia sai khiến, dù tính là không tốt cũng là tốt. Vì thế ngữ khí giả bộ được sủng mà sợ hãi, cười nói: “Trước tiên nô tỳ xin cảm tạ ân điển của Vạn tuế gia, chẳng qua tay chân nô tỳ vụng về, sợ hầu hạ không tốt, chọc Vạn tuế gia tức giận.”
“Không đến mức đó.” Hoàng đế khoanh tay nói, “Mỗi ngày vào bữa tối Kính Sự phòng phải trình thẻ bài, năm rồi đều là thái giám đưa tới, trẫm nhìn một chút cũng không có chút hứng thú. Nếu ngươi muốn tới ngự tiền hầu hạ, vậy chuyện này cứ thế mà làm, rốt cuộc thì ngươi cũng là người Lão phật gia coi trọng, chuyện này nhẹ nhàng, không mệt nhọc.”
Anh Minh uể oải không thôi, tâm nói thật là thiếu đạo đức quá mà, thái giám Kính hiến thẻ bài đều phải đội khay bạc quỳ hai chân đi tới, nàng lại không phải là thái giám, việc này đến tay nàng, đây là tính toán chà đạp nàng đây mà.
Anh Minh tức đỏ mặt, trong lòng nghẹn một hơi, dù sao cũng không thoải mái được. Muốn đánh mắng hắn song lại kiêng kị hắn là chủ tử, nói chuyện vẫn phải kiềm chế, nhẹ nhàng nói: “Vạn tuế gia thương nô tỳ như vậy, trong lòng nô tỳ hiểu rõ. Nhưng nô tỳ vẫn là một cô nương, chuyện Vạn tuế gia ngự hành mà để nô tỳ làm, nô tỳ xấu hổ. Ngài nói thấy việc thái giám đưa thẻ bài không hứng thú, vậy người thấy nô tỳ thì có thể sao? Không thể nào!”
Lời này nói ra khiến Hoàng đế hoàn toàn sửng sốt, trong lòng bỗng nhiên như có tiếng trống đập liên hồi, phảng phất như mọi thiên cơ đều bị nàng phá tan, khiến hắn không biết tiếp theo nên như thế nào. Hắn có chút buồn bực, không rõ một nữ hài tử sao có thể nói ra loại lời này. Quả thật là mình có ý định chèn ép nàng, cho là hắn không lật thẻ bài, mỗi ngày để nàng hiểu rõ hậu cung có bao nhiêu nữ nhân chờ hắn ngự hạnh, cũng là trả thù nàng. Kết quả nàng thì hay rồi, lấy thủ để tấn công vào lỗ hổng, Hoàng đế cảm thấy uy nghi của Đế vương bị khiêu khích, thật đúng là cái thứ không muốn sống, muốn lấy cổ ra thử đao đây mà.
“Sao lại không được?” Hoàng đế xoay người lại, đang muốn cùng nàng tranh cãi, thấy ngón tay nàng, đầu ngón tay hồng hồng, tựa hồ là bị bỏng.
Khó trách lúc nãy bắt gặp nàng ngâm tay ở bể cá của mình, trong cung làm việc không tránh khỏi bị thương như vậy… Hắn nhìn thoáng qua, lời muốn nói lại nuốt ngược vào, vốn muốn hỏi là đã xảy ra chuyện gì, đến cuối vẫn nhịn lại.
“Tiểu Phú.” Hoàng đế cất tiếng gọi.
Tiểu Phú bước nhanh tiến lên đây, cong eo nói: “Có nô tài.” Nhưng Vạn tuế lại không nói thêm gì, chỉ là đưa ánh mắt nhìn mà thôi, hắn lập tức hiểu ý, cười nói với Anh cô nương, “Pháp khí này nặng, cô nương đưa nô tài, để nô tài bưng dùm cô nương.”
Anh Minh đúng là cầu mà không được, giao cho Tiểu Phú xong tay còn đang run run. Bất luận như thế nào, cuối cùng Hoàng đế cũng không quá đáng, để Tiểu Phú tới cầm, nàng vẫn có chút cảm kích hắn.
Nghĩ kỹ lại, kỳ thật rất buồn cười, thời gian tiến cung càng dài, lòng dạ càng mềm. Hố nàng là hắn, trên đường thả một con ngựa cho nàng thế mà nàng còn mang lòng cảm kích, có thể thấy được hoàng quyền ép người tới không thở nổi, ép người tới muốn điên.
Hoàng đế thì sao, ra vẻ làm chuyện tốt không cần lưu danh, phất vạt áo, sải bước vào Từ Ninh môn.

Người của Từ Ninh cung sớm đã chờ ở hành lang, thấy Hoàng đế tới, vẻ mặt nghiêm túc sôi nổi hành lễ. Hắn đi ngang qua, xa xa đã thấy có người đi ra từ trong phòng, nhìn y phục trang điểm không giống cung nữ. Thấy hắn thì cúi đầu hành lễ, thân mình mảnh khảnh quỳ xuống trước cửa, khe khẽ nói: “Nô tỳ Xuân Cát thị, cung thỉnh Hoàng thượng thánh an.”
Xuân Cát thị, người nhà mẹ đẻ của Mẫn Thái phi. Hoàng đế nói “Miễn lễ”, Cô nương kia liền đứng dậy, khuôn mặt trắng nõn xinh xắn, so với phi tần hậu cung không tính là kém cỏi. Hoàng đế hỏi: “Ngươi là Sùng Thiện gia?”
Noa Lam thưa phải: “A mã nô tỳ đúng là Sùng Thiện.”
So với lúc trước khi khuê nữ Nạp Tân vào cung, đây đã tính là hãnh diện lớn lao, ít nhất còn hỏi một câu. Cách cửa sổ Mẫn Quý Thái phi nhìn mà cảm thấy vui vẻ, nhận định là Hoàng đế không phản cảm, liền thu hồi tầm mắt, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười nhẹ nhàng.
Ăn trưa vẫn giống như lần trước, tương lai đều là người một nhà, không cần câu nệ gì. Hoàng đế cùng Thái hoàng Thái hậu dùng một bàn, Noa Lam đi theo Quý Thái phi, đương nhiên Anh Minh ở cùng Thái hậu. Buổi chiều Thái hậu không ở Từ Ninh cung, sau đó mới được Thái hoàng Thái hậu triệu kiến, gọi đến dùng bữa tối. Thái hậu cũng nghe nói đến việc Thái hoàng Thái hậu khảo nghiệm hai vị cô nương, không quá trắng trợn mà lén nhìn tay nàng xem thế nào, một mặt kêu thái giám hầu thiện gắp thức ăn cho Anh Minh. Chỉ là bà cũng buồn bực, chẳng lẽ đứa nhỏ này không hề có nửa điểm hiếu thắng sao? Người đã tới trước mắt rồi, nàng vẫn là vẻ mặt tươi cười, nếu không phải là không có tình cảm gì với Hoàng đế thì chính là căn bản không để cô nương Xuân gia vào mắt.
Thái hoàng Thái hậu nói việc nhà cùng cô nương mới tới kia, nói từ mấy cô nương thế hệ trước cho đến thế hệ này. Trong triều hoàng thân quốc thích và các đại thần, nhà ai cũng có mối quan hệ thông gia ngoằn ngoèo với nhà Đế vương, không tránh được “Ồ, hoá ra là nàng ấy!”
Các nàng nói rất náo nhiệt, Hoàng đế vẫn là nhàn nhạt, ngồi đó chịu đựng cùng ăn qua nửa canh giờ rồi lập tức lấy cớ chính vụ bận rộn, phải về Dưỡng Tâm điện.
Thái hoàng Thái hậu vẫn một câu kia, “Anh Minh…”
Anh Minh thưa vâng, trong lòng thầm thở dài, lúc này không phải có người mới sao, sao vẫn là nàng vậy? Vốn tưởng rằng đưa đến trước điện là được rồi, nhưng Thái hoàng Thái hậu lại phát ân chỉ: “Không cần trở lại đây, cứ về thẳng Đầu Sở là được rồi.”
Miễn cưỡng cười vui, thật là miễn cưỡng cười vui, nhớ tới đêm đó bị phạt đội nghiên mực quỳ ở chân tường phía tây, cũng là tình hình như thế này, nàng cảm thấy khiếp sợ không thôi. Nhưng ý chỉ không thể cãi lời, chỉ phải lĩnh mệnh dẫn Hoàng đế đi. Mới đến cửa, Thước Ấn tặng một đèn lồng lại đây, Anh Minh mơ màng hồ đồ nhận lấy, mới nghe Thước Ấn nói: “Lão phật gia tống cổ người của ngự tiền đi về trước, nói sẽ để cô nương đưa Vạn tuế gia về. Vừa khéo lúc này nô tỳ có chuyện làm phiền Tùng Cách cô nương, một lát nữa sẽ để nàng ấy đi qua gặp ngài.”
Cái này có phải chuyện nhỏ đâu, tất cả mọi người đã bị tống đi hết, chỉ còn nàng cùng Hoàng đế? Lão phật gia đang tạo cơ hội cho bọn họ sao, thật là hao tổn tâm tư. Lúc này Anh Minh cười cũng cười không nổi, vẻ mặt nghiêm túc xoay người lại, hạ đèn lồng thấp một chút, cẩn thận nói:  “Vạn tuế gia lưu ý dưới chân.”
Đối với an bài của Thái hoàng Thái hậu, đương nhiên Hoàng đế không nhiều lời. Cái nha đầu hồ đồ ở phía trước dẫn đường, hắn liền theo nàng băng qua khoảng sân rộng ở trước điện. Mới đầu xa gần đều có người, chờ ra khỏi cửa cung, đường hẻm thật sự vắng vẻ đến chỉ có hai người bọn họ. Nàng ở phía trước đi tới, quanh đèn lồng là một vòng ánh sáng ấm áp ánh vào bên tai nàng, hoa tai nhỏ như giọt sương, lấp lánh đung đưa bên cần cổ mảnh khảnh của nàng.