Phụ trách khảo hạch là lão đệ tử Thần sơn, Lâm Hồi Âm biết lão đệ tử này, là Thần sơn bài danh thứ năm, Ngũ sư huynh, bất cẩu ngôn tiếu, yêu cầu đặc biệt nghiêm khắc, nhìn ai động một chút liền không lưu tình cầm bội kiếm đánh cho kẻ kia rã rời nhừ tử.
Hai canh giờ qua đi, 30 người trừ bỏ Dạ Huyền, ai nấy đều đã khôg chịu nổi.
Lâm Hồi Âm chưa bao giờ luyện võ, cũng không thích vận động, mỗi lần đều nghiến răng nghiến lợi chống đỡ, nhưng mỗi lần đều không nhịn được mà giật giật, cho nên bị đánh nhiều nhất.
Cũng không biết có phải vì Lâm Hồi Âm động đậy nhiều quá hay không mà Ngũ sư huynh đánh một hồi rồi cũng lười đi đánh nàng, chỉ bép tượng trưng bội kiếm vào lưng nàng, qua loa cho xong.
Liên Y và Lâm Hồi Âm tám lạng nửa cân, nhưng so với Lâm Hồi Âm ít hơn vài lần, tựa hồ là cảm thấy mình so với Lâm Hồi Âm "Vĩ đại" hơn, tâm tình rất tốt, thậm chí còn ném cho nàng ánh mắt đắc ý dào dạt, không ngờ sau đó trung bình tấn không trầm ổn, giật mình, lại trúng bội kiếm của Ngũ sư huynh.
Thật vất vả mới chịu qua một canh giờ, Ngũ sư huynh rốt cục lên tiếng nói ngừng, mọi người đều xụi lơ trên đất, một trận kêu rên, nhìn đệ tử lớp bên cạnh, chẳng khác gì nhau.
Có thể là buổi sáng đứng trung bình tấn quá hao phí thể lực, giữa trưa mọi người đều ăn rất nhiều, ăn xong, mọi người lại kéo lê thân thể mệt mỏi về phòng nghỉ ngơi.
Chưa nghỉ được bao lâu, mọi người lại nghe đến tiếng nhạc, lập tức bò lên, chạy tới giáo trường tập hợp.
Buổi chiều vẫn là trung bình tấn.
Bất quá không biết có phải buổi sáng từng đứng qua hay không, buổi chiều mọi người đều rất kiên trì, thời gian đều lâu rất dài.
Nhưng ngoại trừ Dạ Huyền, những người khác đều bị đánh, nhưng mỗi người vẫn có điểm tiến bộ.
Tỷ như Lâm Hồi Âm, buổi sáng trúng mười lăm cái, buổi chiều trúng mười ba, tuy ít hơn hai cái nhưng cũng coi như tiến bộ.
Buổi chiều Ngũ sư huynh có vẻ có điểm nhân tính, cho mọi người đứng một canh giờ rồi lại cho nghỉ.
Tất cả mọi người đứng trung bình tấn lâu như vậy, sớm đã mệt toàn thân bủn rủn, căn bản không thể đứng thẳng, nhưng Dạ Huyền vẫn còn có thể như khí định thần đứng ở nơi đó, có thanh gió thổi đến, thổi hồng y tóc bạc của Dạ Huyền phiêu dật tiêu sái, giống như phong cảnh tưoi đẹp dẫn theo vô số ánh nhìn kinh diễm!
Hắn không chỉ soái, thậm chí còn đứng trung bình tấn trầm ổn như vậy, đứng xong, mặt không đỏ thở không loạn, giống như không có việc gì.