Thái Tử Phi Trùng Sinh

Chương 11

Trưa ngày hôm sau, ta đến khách đi3m Ưu Tâm chờ Cố Yến Tầm, chờ cả một buổi chiều mà không thấy hắn tới.

Cứ tưởng rằng hắn quên nên ngày tiếp theo ta vẫn đến khách đi3m chờ, chờ liên tục bốn ngày nhưng hắn đều không xuất hiện.

Ta lục lọi ký ức kiếp trước nhưng không nhớ được thời gian này hắn gặp phải chuyện gì... Có lẽ nào bởi vì ta không gả cho thái tử cho nên rất nhiều chuyện đã thay đổi.

Về đến nhà, Ta bảo Ngọc Nhi phái người âm thầm đi hỏi thăm tin tức của Cố Yến Tầm, ngày thứ năm tin tức mới truyền đến nói rằng hắn bị cảm nắng, mấy ngày nay đã hôn mê bất tỉnh.

"Vì sao lại bị? Hiện tại thế nào? Đã tỉnh hay chưa? Có truyền thái y không?" Ta liên tiếp hỏi, Ngọc Nhi trấn an nói: "Tiểu thư người đừng gấp, để muội lại phái người đi hỏi, vương gia cát nhân ắt có thiên tướng, người yên tâm đi, nhất định không có việc gì đâu."

Sao ta có thể không gấp được?

Hai chân hắn trúng độc vốn dĩ đã rất khó chịu, hiện tại lại hôn mê...

"Không được, ta phải nhanh đi xem." Ta phải nghĩ biện pháp để đến phủ thăm hắn.

"Tiểu thư..." Ngọc Nhi giữ ta lại, dường như muốn khóc tới nơi mà nói, "Tiểu thư, lúc này không thích hợp đi tìm tam vương gia, ngạch nương của ngài ấy ở lãnh cung bị bệnh nặng, dù tam vương gia cầu kiến ngoài đại điện liên tục ba ngày, hoàng thượng cũng không chấp nhận cho thái y đến chữa trị, lúc này người lại đi tìm vương gia... sẽ làm cho Tống gia chúng ta bị chỉ trích."

Ngọc Nhi nói xong ta cũng giật mình nghĩ tới.

Kiếp trước ta gấp gáp một lòng muốn gả cho thái tử nên không quá chú ý đến Cố Yến Tầm.

Cũng là sau này mới biết được, mẹ của Cố Yến Tầm qua đời cùng ngày đại hôn của ta và thái tử, đương nhiên vì không muốn ảnh hưởng đến hôn sự của ta và Cố Thịnh Minh nên chuyện này không được truyền ra ngoài.

Hôn kỳ của Tống Lăng và thái tử cũng giống của ta kiếp trước, cho nên chỉ hai ngày nữa mẹ của Cố Yến Tầm sẽ chết oan uổng!

Lãnh cung...

Ta không phải người trong cung nên không biết lãnh cung ở đâu, cũng không thích hợp đi vào, nhưng có người có thể.

"Ngọc Nhi, đi, theo ta vào cung một chuyến!"

Ta là đích nữ của Tống đại tướng quân nên ra vào hoàng cung đương nhiên không có người ngăn cản.

Sau khi vào cung, ta đi thẳng đến Chỉ Thiến Uyển, vừa bước vào cửa liền thấy nha đầu Phó Thanh Thanh đang cùng các cung nữ đá cầu.

Nhìn thấy ta, nàng liền đem quả cầu dưới chân hung hăn đá về phía ta.

Ta liếc liếc nàng một cái sau đó xoay người đá quả cầu lên thẳng nóc nhà.

"Ngươi..." Phó Thanh Thanh tức giận chỉa tay vào mũi ta định mắng nhưng bị bí văn nên nàng đành lạnh lùng nói: "Tống Mạo Yên(1) ngươi lấy quả cầu trả lại cho ta."

"Giúp ngươi lấy cũng được nhưng trước tiên ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện."

"Ta biết ngay mà, vô sự bất đăng Tam Bảo điện(2). Tống Tiểu Mao ngươi tới đây nhất định không có ý tốt." Phó Thanh Thanh chống nạnh nói, hoàn toàn không có dáng vẻ gì của một phi tần, khuôn mặt ra vẻ tức giận y như lúc còn nhỏ.

Bởi vì tính tình ta nóng nảy nên trước đây nàng mới đặt biệt danh cho ta là Tống Mạo Yên, sau này lớn lên một chút nàng cảm thấy kêu Tống Mạo Yên quá khó nghe nên đổi thành Tống Tiểu Mao.

"Nếu ngươi không đáp ứng thì ta sẽ đem bánh hoa quế mà mẹ ta làm đưa cho Phó đại nhân ăn." Ta giả bộ quay đầu đi, nàng nhanh chóng chạy lại giữ chặt ta, "Ây da, lại đây lại đây, ngồi xuống uống chút trà nào, có chuyện gì mà không thể thương lượng chứ."

Nàng thích nhất là bánh hoa quế do mẹ ta làm, chỉ cần có nó thì không có chuyện gì nàng không đáp ứng.

Về Phó Thanh Thanh của kiếp trước, không những chuyện tình cảm không mấy thuận lợi mà còn vì ca ca nàng sống chết thề không theo thái tử nên cả nhà nàng bị vu cho tội phản tặc, bị tống vào đại lao, thậm chí đến cuối cùng ta cũng không biết nàng sống hay chết.

Nhìn khuôn mặt ngây thơ của Phó Thanh Thanh, ta hơi sụt sịt mũi, nhịn không được tiến tới ôm nàng.

"Ơ kìa... Tống Tiểu Mao ngươi làm sao thế? Có việc gì cầu ta thì cứ nói, đừng có ôm ôm ấp ấp vậy chứ..."

Hai bọn ta đều lớn lên ở quân doanh, suốt ngày cãi nhau ầm ĩ như hai đứa con trai, thật đúng là chưa bao giờ thân mật như vậy.

Cảm nhận được cơ thể nàng hơi cứng nhắc nên ta nhanh chóng buông ra.

"Không phải ngươi đến cầu ta giúp ngươi xử lý chuyện hôn nhân đại sự chứ?" nàng biết ta từng thích thái tử, chắc là đã nghĩ rằng ta đến tìm nàng là muốn nàng hỗ trợ để hoàng thượng thu hồi chủ ý, không để cho thái tử thành hôn cùng Tống Lăng.

"Đương nhiên không phải." Ta vội phủ nhận, sau đó kéo nàng vào trong nói một chút về chuyện muốn cứu mẹ của Cố Yến Tầm.

Nàng giật mình, trợn mắt nhìn ta: "Ngươi nói muốn cứu ai? Tiền hoàng hậu?"

"Xuỵt... nhỏ tiếng chút."

"Tiền hoàng hậu bị oan."

Mẹ của Cố Yến Tầm chính là tiền hoàng hậu. Lúc thái hậu còn tại thế rất thích tiền hoàng hậu, bà là con gái của thừa tướng, nhưng sau này thừa tướng bị phát hiện tham ô hối lộ nên bà cũng từ từ bị thất sủng.

Cho đến sau này khi bị vu oan hại chết thái hậu, hoàng đế đã phế đi hậu vị của bà, đem bà nhốt vào lãnh cung, không cho ai đến thăm.

Thời điểm tiền hoàng hậu được sủng ái, tất cả mọi người đều cho rằng Cố Yến Tầm sẽ là thái tử, không ngờ cuối cùng lại gặp biến cố, cũng không ngờ được hai chân Cố Yến Tầm sẽ tàn phế.

Sau khi nghe ta nói xong, Phó Thanh Thanh cũng không mấy bất ngờ, thở dài nói: "Haiz, hậu cung thật sự quá phức tạp."

"Người có thể giúp ta chuyện này chỉ có ngươi thôi." Ta cầm tay Phó Thanh Thanh nói với vẻ mặt thành khẩn.

Hơn nữa, nói là giúp ta nhưng kỳ thật là cũng giúp chính nàng ấy.

Bởi vì chủ mưu chuyện này là đương kim hoàng hậu, ngoài mặt thì ôn nhu nhưng lại là người đứng sau chỉ đạo tất cả mọi chuyện.

Mà Cố Thịnh Minh là con trai của bà ta, tất cả những chuyện này đều vì giúp Cố Thịnh Minh diệt trừ hậu họa, để hắn thuận lợi lên ngôi hoàng đế.

Đương nhiên việc này ta không thể nói với Phó Thanh Thanh.

(1) Mạo Yên (冒烟): hơi nước

(2) Không có việc gì thì không đến điện Tam Bảo: điện Tam Bảo là ba nơi sinh hoạt chính của Phật, Pháp và Tăng trong các ngôi chùa Phật giáo. Là nơi tôn nghiêm diễn ra các nghi lễ thờ cúng, bình thường nếu không có việc gì thì không được phép đi lại và gây ồn ào. Ý chỉ không có việc gì thì sẽ không đến chùa, nhưng một khi đến thì ắt có việc để cầu.