Thái Tử Phi Có Bệnh

Chương 30

Editor: Mứt Chanh


Lục Diễn cảm thấy bản thân đã tận tình tận nghĩa, hắn chẳng qua là tự mình lén xử lý mà thôi. Nếu hắn thật sự muốn làm gì nhà họ Thẩm thì đã mang những kẻ khua môi múa mép kia tới trước mặt hoàng thượng, dù cho không thể vì thế mà xử lý Thẩm Tu Viễn nhưng cũng đủ cho ông một vố.


Hơn nữa, hôm nay mấy tên hạ nhận đó dám hạ độc hắn, ngày mai có phải dám cầm đao đâm chủ tử hay không đây?


Hắn không để ý tới Thẩm Tân Di đang quát lớn, thong thả ung dung nhắm mắt lại.


Lúc Thẩm Tân Di biết những người kia khởi nguồn dùng thanh danh của nàng làm xằng làm bậy thì cũng đã hạ lệnh xử phạt, không nghĩ tới lại bị Lục Diễn chặn ngang một đòn. Cố tình nàng lại chẳng nói được gì, dù sao miệng lưỡi của những người này thật sự đã phạm vào tội lớn.


Nàng không định quản những kẻ không chịu dạy dỗ, nhưng Trương ma ma Ngọc Yên lại không thể mặc kệ. Nàng dùng vẻ mặt sắc bén mà nhìn những Kim Ngô Vệ đang xông lên, Kim Ngô Vệ cố kỵ thân phận của nàng, không dám tùy tiện động đến nàng. Nàng lạnh lùng nói với Lục Diễn: "Trương ma ma Ngọc Yên bọn họ đều là người hầu hạ bên cạnh ta, ta lấy thanh danh của ta ra đảm bảo, gần đây bọn họ vẫn luôn cần cù và thật thà làm việc, cũng chưa từng chỉ trích chuyện trong cung."


Nàng nói tới đây, thấy Lục Diễn vẫn nhắm mắt không nói gì thì chợt nảy sinh ác độc: "Ngươi động vào người khác ta không có lời nào để nói, dù sao ta quản giáo không nghiêm là lỗi của ta. Nhưng nếu ngươi dám chạm vào bà ấy, đừng trách ta không lưu tình! Cho dù náo loạn đến trong cung ngoài cung mọi người đều biết cũng chẳng có gì là không thể!"


Lục Diễn mở mắt ra, tính hắn cũng không phải chịu người uy hiếp, đáy mắt hiện lên sự sắc bén: "Vốn dĩ chỉ là chuyện của Đông Cung, nếu ầm ĩ lớn thì chẳng những nàng không làm được Thái Tử Phi mà ngay cả nhà họ Thẩm cũng đừng mong trở về Trường An, nhiều nhất là xử phạt nữ quyến tôn thất vào am ni cô!" Hắn không nghĩ tới Thẩm Tân Di vì mấy hạ nhân kia mà dám chống đối hắn đến tận đây.


Thẩm Tân Di cười lạnh, sắc mặt của Lục Diễn càng thêm khó coi, đang muốn ra lệnh cho người động thủ thì Thái Sử Tiệp vội hành đại lễ: "Điện hạ, tuy Thái Tử Phi có chỗ không chu toàn nhưng trước đó vài ngày ngài ấy vẫn luôn bệnh, xử lý hạ nhân khó tránh khỏi có điều sơ sót, còn mong điện hạ thứ lỗi."


Lục Diễn hừ lạnh một tiếng không nói chuyện, Thái Sử Tiệp vừa thấy có khả năng thì tiếp tục nói: "Thái Hậu Hoàng Thượng cai quản theo hướng khoan dung từ bi, huống hồ mấy người này đều là người hầu hạ bên cạnh Thái Tử Phi, cần cù và thật thà an phận thủ thường, kính cẩn biết lễ, rõ như ban ngày. Nếu ngay cả bọn họ cũng bị đánh thì chẳng phải khiến cho mỗi người ở Đông Cung thần hồn nát thần tính cảm thấy bất an hay sao?" Hắn chắp tay: "Còn mong điện hạ suy nghĩ kỹ lại."


Bản tính Thái Tử kiên cường, hiện tại nhìn thấy Thái Tử Phi mắc bệnh cũng đang gay gắt. Nếu Thái Tử thật sự đánh người hầu hạ bên cạnh Thái Tử Phi thì tất nhiên là mặt mũi của Thái Tử Phi hoàn toàn biến mất. Ầm ĩ trong ngoài Đông Cung sẽ rất khó coi, tình cảnh của Thái Tử chỉ sợ cũng vô cùng bất lợi, vẫn là bưng kín chuyện này cho thỏa đáng. Tính tình của Thái Tử cứng rắn, có thể mặc kệ nhiều như vậy, lão lại không thể không lo lắng nhiều thêm một chút.


Lục Diễn không biết là cho ai mặt mũi, nhìn lão một cái rồi mới miễn cưỡng nâng tay lên để Kim Ngô Vệ đã tiến vào lui ra.


Thẩm Tân Di cũng lười tranh chấp với hắn nữa, hừ lạnh một tiếng, mang theo mấy người Trương ma ma xoay người rời đi. Lúc nàng đi ngang qua bên cạnh Thái Sử Tiệp thì bước chân chợt ngừng lại, gật đầu với lão: "Ngươi quả thực không tồi."


Thái Sử Tiệp đã quá quen với cảnh tượng nàng đi xung quanh oán giận người ta, thình lình được nàng khích lệ, vậy mà vi diệu cảm thấy vừa mừng vừa lo, vì thế chắp tay khiêm tốn: "Không dám không dám."


Thẩm Tân Di vươn tay, dường như là đại ca xã hội đen vỗ vỗ vai lão: "Tuy rằng ngươi già rồi nhưng trung thành thật đáng khen, buổi tối tới phòng hầu hạ ta đi, ta muốn thưởng cho ngươi thật nhiều, nâng ngươi chính thức lên thành nhị phòng." Nói xong lại trừng mắt nhìn Lục Diễn rồi xoay người rời đi..


Thái Sử Tiệp: "..."


Lục Diễn vui sướng khi người gặp họa mà ngó sang nhìn lão: "Còn tính toán nói chuyện vì nàng không?"


Thái Sử Tiệp xoa vầng trán bị dọa ra mồ hôi lạnh, cười gượng: "Thái Tử Phi đang bệnh, nói chút lời bậy bạ cũng có thể hiểu được, huống hồ ngài ấy lại không tồn ý gì xấu cả."


Lục Diễn hừ lạnh một tiếng, không nói gì.


......


Thẩm Tân Di nổi giận đùng đùng trở về Đông điện nơi mình ở, Trương ma ma khuyên nhủ: "Người cũng đừng bực, may mắn điện hạ chỉ truy cứu người quản giáo hạ nhân không nghiêm, nếu nghiêm túc truy cứu chuyện thì người thoát thân như thế nào đây? Dù sao đi chăng nữa ngay cả người hạ độc là ai người cũng không biết, thật đúng là trời giáng xuống một mầm tai họa."


Đối với nàng, Thái Tử chỉ truy cứu trách nhiệm hạ nhân ngược lại là chuyện tốt, vừa lúc dời đi lực chú ý chuyện hạ độc hắn, chuyện hạ độc đen đủi kia mới chân chính đòi mạng.


Nàng nhếch miệng, Trương ma ma lại khuyên: "Huống chi Thái Tử phạt cũng không có gì sai, những người đó vốn ăn cây táo, rào cây sung, ăn nói bậy bạ, trừng phạt họ quá mức cũng không tính là oan uổng họ, chỉ là hơi tổn hại đến mặt mũi của người mà thôi. Nhưng hôm nay Thái Tử muốn phạt nô tỳ và mấy đứa Ngọc Yên, người cũng không cần khuyên can, ngài ấy là người khôn khéo nhất trên đời, chỗ nào mà không biết ai sai hay không sai? Mới vừa rồi Kim Ngô Vệ kéo chúng nô tỳ hoàn toàn không dùng lực mạnh, có thể thấy được không biết thật sự muốn phạt hay không nữa."


Thẩm Tân Di lại không đồng ý với quan điểm của bà, mặc kệ đầu óc có bệnh hay không, nàng vẫn hơi phật lòng: "Sai chính là sai, không sai chính là không sai, các người vốn cần cù và thật thà nghiêm túc, ta lại không bảo vệ được các người, còn mệt hơn nữa là các ngươi bị phạt. Đây không phải là chuyện mà một người gia chủ tốt nên làm."


Trương ma ma nghe xong lời này thì vừa cảm động vừa vui mừng, cũng bất chấp quy củ mà ôm nàng: "Nương tử của chúng ta là tốt nhất."


Thẩm Tân Di cúi đầu với vẻ mặt uể oải: "Hiện tại việc cấp bách là tìm được người hạ độc. Lần tới Thái Tử có hỏi, chúng ta còn có cái để nói."


Trương ma ma gật đầu, nói với giọng cung kính: "Nương tử thật nhân hậu với hạ nhân, bọn họ lại hãm hại chủ, thật nên bầm thây thành từng mảnh!" Bà lại nói: "Nương tử người cũng đừng có gấp, chuyện này không phải dễ tra như vậy, nô tỳ chắc chắn sẽ giúp người chú ý mấy ngày nay."


Thành thật mà nói, Hầu phủ ra tay cũng không gọi là quá nghiêm khắc, tính Thẩm Tân Di lại bênh vực người mình, có xu hướng che chở hơn. Không nghĩ tới vậy mà họ lại phụ lòng nàng, lấy oán báo ân, đây là những ví dụ điển hình nhất. Nói thực ra, bọn họ có chết thì Trương ma ma cũng chẳng đồng tình.


Thẩm Tân Di gật đầu, nhỏ giọng nói: "Ma ma... Người lưu ý vài người ở phòng bếp một lần nữa, Thái Tử đun thuốc ở trong phòng bếp, có thể tiếp xúc với thuốc của hắn cũng chỉ có phòng bếp."


Trương ma ma trịnh trọng gật đầu.


Hai người nói chuyện một lúc, bên kia cũng đã đánh xong 40 bản. Hai kẻ miệng nói linh tinh chuyện Hoàng Thượng sợ Thẩm Hầu bị cắt lưỡi móc mắt, ba kẻ nói Thái Tử không bằng Thái Tử Phi, sống sờ sờ bị đánh chết trong lúc tra tấn, những người còn lại cũng bị đánh khập khiễng. Mới buổi sáng chưa kịp thu thập thôi mà lúc này cũng đã gặp vận rủi lớn.


Lúc này Thẩm Tân Di cần phải đứng chung chiến tuyến với Lục Diễn, nếu đám người này không được dạy cho một bài học thì phê bình trong cung sẽ càng nghiêm trọng hơn.


Nàng nhíu mày, chỉ hai kẻ làm ầm ĩ lợi hại nhất, ban lệnh phạt thứ ba trong ngày hôm nay: "Vả miệng 50 cái, đi theo Thượng Cung Cục nói một tiếng, trục xuất bọn họ ra khỏi cung đi."


Đừng tưởng rằng vả miệng 50 cái thì không có uy lực, hiện tại đều là ván tre mà tát! 50 cái xuống mặt hoàn toàn muốn nát rồi. Loại như bọn họ không thân không thích lại phá tướng, xuất cung chỉ có đường chết. Đến lúc này hai người kia mới cảm thấy hối hận, khóc lóc cầu xin.


Thẩm Tân Di vẫy tay, ý bảo người kéo bọn họ xuống, lại lạnh lùng nói: "Nhóm còn lại vả miệng mười cái, coi như cảnh cáo."


Thị vệ trong cung vẫn nghe theo chỉ thị của nàng, lại lập tức kéo xuống. Trương ma ma nhắc nhở: "Bởi vậy, người hầu bên cạnh người đã giảm đi một nửa, vì vậy phải nhanh chóng chiêu mộ một ít nhân tài hữu dụng."


Thẩm Tân Di nhíu mày: "Cái này không vội, trước điều tra chuyện này cho xong đã rồi nói."


Buổi tối Lục Diễn quả nhiên không về Đông điện, Thẩm Tân Di vốn dĩ muốn tìm Lục Băng và Thái Sử Tiệp tới làm ấm ổ chăn, Trương ma ma sợ tới mức khóe miệng run rẩy, vội vàng dỗ nàng lên giường ngủ.


Tốc độ của Trương ma ma rất nhanh, trong vòng hai ngày đã tra ra chút manh mối, phòng bếp quả nhiên có gì đó bất thường.


Cùng lúc đó, Thẩm Tân Di cũng nhanh chóng nhận được hồi âm của mẹ. Lần trước nàng cảm thấy Thẩm Nhã Nhạc sai sai, viết riêng cho mẹ một bức thư để bà lưu ý. Chu thị chấp chưởng Thẩm phủ nhiều năm, nói một không hai, chưa đến nửa ngày đã tra ra vấn đề, lập tức truyền lời cho con gái.


Thẩm Nhã Nhạc gần đây liên tục ra khỏi phủ gặp người, gặp không phải người khác mà đúng là đầu bếp nữ chấp chưởng phòng bếp của Thẩm Tân Di Tiền ma ma. Gần đây Tiền ma ma liên tục xuất cung, thì ra là để gặp Thẩm Nhã Nhạc. Hơn nữa Thẩm Nhã Nhạc gần đây còn thỉnh thoảng đi ra ngoài mua thuốc, nhưng sẽ không mua hết một lần ở một tiệm thuốc, đều mua một chút ở đông một chút ở tây, làm cho người ta rất khó nhận biết nàng ta mua thuốc để làm gì.


Nàng còn tra xét hoàn cảnh gia đình của Tiền ma ma gần đây, Tiền ma ma có đứa con trai độc nhất xem như mạng nhưng con trai bà ta lại không cẩn thận vướng phải vụ kiện tụng đến mạng người, vốn sẽ phải trảm. Bà ta biết mấy chủ tử nhà họ Thẩm đều là người ngay thẳng, sẽ không quản đứa con trai đã hại mạng người của bà ta cho nên cũng không dám đề cập với nhà họ Thẩm. Nhưng không biết người nào tìm ra con trai bà ta, sau đó bà ta tiếp xúc với Thẩm Nhã Nhạc, sau khi hai người tiếp xúc chính là chuyện hạ độc này.


Chuyện đến mức này đã vô cùng sáng tỏ. Nhưng vì sao Thẩm Nhã Nhạc lại mưu hại Thái Tử? Nàng ta và Thái Tử lại chẳng có quan hệ thiệt hơn, thậm chí hai người cũng chưa từng gặp mặt.


Chu thị còn chưa biết con gái ở trong cung xảy ra chuyện gì, chỉ là giọng điệu nghiêm túc dặn dò nàng phải cẩn thận. Cho dù Thẩm Nhã Nhạc không có ý tốt nhưng nàng cũng chẳng có chứng cứ thiết thực, cũng không thể tùy tiện xử lý, bằng không tình nghĩa giữa đại phòng và nhị phòng đều xong phim.


Trương ma ma nghe xong thì vẻ mặt cũng tàn nhẫn hơn, cắn răng nói: "Tiền ma ma này..." Bà tức giận, nhất thời cũng chẳng nghĩ ra từ để mắng chửi.


Thẩm Tân Di trầm giọng nói: "Bắt Tiền ma ma lại đây, đừng kinh động đến người khác."


Thị tỳ bên cạnh nàng ngoại trừ Ngọc Yên và Ngọc Dung thì còn có Ngọc Phong và Ngọc Kỳ, hai người này đều do Thẩm Hầu từ trong quân doanh cất nhắc lên, võ công cao cường, ba năm gã đàn ông tầm thường cũng chẳng thể đến gần. Rất nhanh, hai người đã mời Tiền ma ma đến. Do hai người đều khách khí nên Tiền ma ma cũng chẳng cảm thấy được không thích hợp, vén rèm lên hỏi: "Nương tử, ngài tìm nô tỳ có chuyện gì? Là ăn đồ ăn không hợp sao?"


Tuy bà ta cũng bị 40 bản nhưng do bà ta lớn tuổi, hơn nữa bản thân bà ta không gây ầm ĩ, nhiều nhất là xui khiến người khác ầm ĩ vọng ngôn cho nên Kim Ngô Vệ xuống tay nhẹ một chút, hiện tại đã gần như khôi phục.


Thẩm Tân Di nhìn gương mặt đỏ bừng của bà ta thì búng tay một cái: "Bắt bà ấy lại đây."


......


Thẩm Tân Di bên này tra xét vô cùng xác thực, tốc độ Lục Diễn bên kia cũng không thua kém chút nào, gần như lúc này đã tra ra người chủ mưu hạ độc.


Thái Sử Tiệp nhíu mày hỏi: "Thật sự là Thẩm Tứ Nương làm sao? Người hạ độc người là Tiền ma ma mà Thái Tử Phi mang đến?" Chuyện này càng thêm khó bề phân biệt.


Người tra xét tin tức cúi người: "Hoàn toàn chính xác."


Thái Sử Tiệp xoay sang Lục Diễn vẫn chưa nói gì: "Này... Người xem?"


Cho dù điều tra rõ là Thẩm Tứ Nương làm cũng vô dụng. Thái Tử Phi và Thẩm Tứ Nương là chị em cùng tộc, cũng có khả năng là nàng sợ bị người khác phát hiện cho nên sai khiến Thẩm Tứ Nương làm. Dù sao Thẩm Tứ Nương lại chưa gặp qua Thái Tử, nàng ta với Thái Tử không thù không oán, vì sao phải hại hắn? Tóm lại, không có chứng cứ trực tiếp có thể chứng minh việc này không phải Thái Tử Phi làm, e là Thái Tử sẽ không tiêu trừ nghi ngờ.


Lục Diễn ngước mắt lên: "Ngươi cảm thấy Thái Tử Phi có biết chị họ nàng và thủ hạ của nàng hợp mưu hạ độc ta hay không?"


Thái Sử Tiệp gật đầu: "Tất nhiên là biết." Hắn nhỏ giọng nói: "Lão nghe nói Thái Tử Phi đã bắt Tiền ma ma thì phải? Nếu ngài ấy không biết việc này thì sao sẽ đi bắt Tiền ma ma?" Chẳng qua khác nhau ở chỗ nếu chuyện hạ độc này chủ mưu là Thái Tử Phi, nàng bắt Tiền ma ma là vì giết người diệt khẩu. Nếu không phải Thái Tử Phi làm, nàng bắt Tiền ma ma hẳn là điều tra rõ ngọn nguồn sự tình, phải cho Thái Tử một câu trả lời.


Lục Diễn trầm ngâm một lát mới đứng lên: "Vậy đi hỏi nàng một chút xem."


......


Tiền ma ma không ngờ nàng lại ra tay thế này, cuống quít giãy giụa: "Nương tử, ngài làm gì vậy?!"


Thẩm Tân Di cười lạnh: "Gần đây bà với Thẩm Nhã Nhạc thế nào rồi? Nàng ta giúp bà không ít nhỉ."


Sắc mặt của Tiền ma ma trắng nhợt, hoang mang rối loạn nói: "Nô nghe không hiểu ngài đang nói cái gì? Ngài, ngài không thể như vậy với nô, nô vẫn luôn trung thành với ngài, ngài đã quên sao? Năm đó ngài vô ý rơi xuống nước, chính là nô liều mạng cứu ạ!"


Lúc trước Tiền ma ma đã cứu nàng một mạng, chẳng lẽ mấy năm nay nàng đối xử không tốt với Tiền ma ma sao? Chuyện hạ độc này có thể lớn cũng có thể nhỏ. Nếu Thái Tử có ý định truy cứu, một tội danh mưu hại trữ quân này chỉ sợ toàn bộ Thẩm phủ đều phải rơi vào tròng!


Hơn nữa tâm tư bà ta ác độc, xúi giục người khác gây sự, bản thân lại giả vờ làm người tốt, hạ nhân Thẩm phủ bị bà ta xúi giục lẻn vào phòng bếp. Ngày đó bà ta thừa dịp nội thị đun thuốc cho Thái Tử, xui khiến mấy hạ nhân Thẩm phủ qua đó gây sự. Bà ta lợi dụng lúc hỗn loạn đi vào, mấy tên gây rối cuối cùng cũng bị giết nhưng bà ta vẫn hoàn thành được mọi việc và bình an vô sự, cũng chỉ bị phạt nhẹ, thật sự là rất nham hiểm.


Thẩm Tân Di đối đãi cũng không tồi, bà ta lại bởi vì có ân cứu mạng mà ở trước mặt gia chủ luôn luôn rất có thể diện. Lúc này nếu không phải bà ta âm thầm châm ngòi thổi gió, ngầm nói linh tinh cái gì mà Hoàng Thượng cũng sợ hãi Thẩm Hầu thì lúc này bảy tám người bị phạt cũng không đến mức đồng thời ở trong cung dám nói bậy nói bạ, qua loa cho xong chuyện.


Nàng lười nói nhảm với Tiền ma ma, giơ tay lên: "Nói với bên ngoài là bà ta trộm cây trâm của ta, trói tay chân bà ta lấp kín miệng nhốt lại."


Ngọc Phong Ngọc Kỳ lập tức động thủ trói bà ta lên kéo đi ra ngoài. Thẩm Tân Di xoay sang Trương ma ma: "Ma ma, người cảm thấy chúng ta nên trực tiếp giết người này hay là giao cho Thái Tử?"


Trương ma ma ngẫm nghĩ, quyết đoán lắc đầu: "Nương tử người nghĩ xem, tuy rằng chủ mưu hại người là Tứ nương tử, động thủ chính là Tiền ma ma nhưng hai người này một người là chị họ của người, một người là vú già theo người bảy tám năm, người lại không có chứng cứ chứng minh chuyện này không có liên quan với người. Cho dù đem Tứ nương tử vào cung thẩm vấn, nàng ta cũng có thể hắt nước bẩn lên người."


Bà dừng lại rồi lại trầm giọng nói: "Tứ nương tử không có liên can gì đến Thái Tử, không cần thiết làm hại Thái Tử, chỉ cần nàng ta vu khống người, vu khống Hầu gia thì người rất khó thoát thân."


Thẩm Tân Di cũng cực kỳ buồn bực: "Việc này nói đến cũng kỳ lạ, vì sao Thẩm Nhã Nhạc sẽ hại Thái Tử?"


Trương ma ma cũng khó hiểu, nhưng bà nhanh chóng kéo câu chuyện lại: "Cái này có thể sau này lại tra, việc cấp bách là giấu chuyện Tứ nương tử và Tiền ma ma trước. Đợi đến khi tìm được chứng cứ của chuyện hạ độc không có quan hệ trực tiếp với người thì chúng ta lại giao người cho Thái Tử cũng không muộn."


Ánh mắt của Thẩm Tân Di hơi lóe lên, cúi đầu chẳng nói gì.


Trương ma ma đang muốn khuyên thêm nữa thì