Thái Tử Phi Có Bệnh

Chương 14

Tề hoàng hậu bị suy nghĩ quái dị của nàng làm cho ngơ ngác, sau một hồi lâu mới tỉnh người quở trách: "Thái Tử Phi đang nói bậy gì đó, cái gì mà tặng biểu muội cho con?"


Thẩm Tân Di nghe vậy nên bắt đầu âm thầm cảnh giác, cúi đầu không nói gì.


Tề hoàng hậu nhìn thấy nàng im lặng thì hung hăng trừng mắt với nàng một cái. Sau đó vừa đưa tay chỉnh lại trâm phượng trên đầu rồi lại quay sang phía Lục Diễn, nói với giọng ôn hòa: "Cửu Lang hiểu ý của ta đúng không? Ý của con thế nào hả?"


Sau khi bưng lên uống một hớp trà đậm, lúc này Lục Diễn mới hỏi: "Con có em họ à?"


Tề hoàng hậu: "..." Phản ứng này còn kỳ lạ hơn Thẩm Tân Di!


Vị Tề biểu muội kia còn có thể ngồi vững ở phía sau bình phong, nhưng ở phía ngoài đây thì đầu Tề hoàng hậu đã cảm thấy rối như tơ vò: "Chính là con gái của cậu Tư con, A Nhã."


Trước đây Tề hoàng hậu là con gái nhỏ nhất trong nhà họ Tề. Khi đó các tỷ tỷ, huynh trưởng của bà đều đã thành thân, chỉ còn lại vài người con của vợ lẻ chơi thân với bà nhất. Cậu Tư này cũng là con của vợ lẻ. Lúc trước ở trước mặt người em gái là hoàng hậu này, ông ta đã rất biết khoe mẽ, lấy lòng. Mà bây giờ khuê nữ của ông Tề Nhã cũng rất biết cách làm cho bà ta vui. Sau khi biết được Thẩm Nữ tiến cung thì Tề Nhã lại chủ động đề cập đến việc có thể đến bên cạnh Thái Tử để giúp cô mẫu ' phân ưu '. Tề hoàng hậu đương nhiên vô cùng vui, vì thế nhanh chóng đưa nàng ta tiến cung.


Lục Diễn cúi đầu hơi suy nghĩ: "Không nhớ rõ." Rồi hắn lại thản nhiên nói tiếp: "Con chỉ có một người cậu là Cậu Ba." Người được nhắc đến chính là Tề Hạo Thiên kinh tài tuyệt diễm năm xưa.


Tề hoàng hậu nghe đến huynh trưởng thì cũng có chút thương cảm, cảm thấy cũng không nên tiếp tục ép hắn: "Thôi, các con trở về trước đi. Ngày mai ta tổ chức tiệc ở Tử Lan Viên, còn có gọi gánh hát đến diễn, các con đều hãy đến đi."


Thẩm Tân Di ra khỏi cung Thúy Vi không bao lâu thì sắc mặt đã trở nên nghiêm trọng mà nói với Lục Diễn: "Hoàng Hậu có vấn đề."


Lục Diễn nhướng mày: "Ngạo Thiên mà cũng có lúc biết sợ à?"


Thẩm Tân Di không để ý câu hắn vừa nói, thấp giọng tiếp lời: "Cái cô Tề biểu muội gì đó, nói vậy cũng là tặng đến trên giường ta. Hoàng Hậu vội vàng tặng người cho ta như vậy, nhất định là muốn theo dõi tập đoàn Thẩm thị đang làm cho cả Ngụy Triều run sợ này đây mà."


Lục Diễn: "..." Thật là không có cách nào đỡ nổi lời này.


Thẩm Tân Di nói xong lại buồn bực: "Ta còn tưởng rằng Hoàng Hậu thật sự ngưỡng mộ ta, không nghĩ tới lại có ý đồ riêng như thế."


Lục Diễn: "... Ồ."


Ban nãy hai người vội đi cung Thúy Vi nên còn chưa dùng bữa sáng. Lúc trở về đồ ăn nóng hổi đã được dọn lên, nhấc đũa là có thể ăn liền. Thẩm Tân Di dùng bữa có chút ít, nàng chỉ ăn nửa chén cháo bí đỏ tơ vàng, một miếng bánh nhân táo lớn bằng nửa bàn tay rồi thêm một chút dưa cải thì đã no rồi.


So với nàng thì Lục Diễn buông đũa chậm hơn một chút. Hắn kêu thuộc hạ mang ra một bức bình phong tinh xảo độc đáo, bên trên được thêu mèo con, chó con đang đùa nghịch đánh nhau. Hai động vật nhỏ trông sống động như thật, biểu cảm hoạt bát, nhanh nhẹn, rất là đáng yêu.


Sống qua hai đời, Thẩm Tân Di đã thấy được quá nhiều vật phẩm quý nên sớm đã không còn cảm giác hiếm lạ. Nhưng ngược lại nàng thích những đồ vật dụng tâm tinh xảo. Vì thế vừa thấy bức bình phong đã nhịn không được nhìn thêm vài lần.


Lục Diễn thấy nàng có vẻ thích thú thì khóe miệng có chút cong lên. Đợi đến khi nàng nhìn về phía mình thì lại khôi phục thành vẻ mặt đứng đắn, không cảm xúc. Thẩm Tân Di hỏi: "Cho ta ư?"


Hắn tùy tay đặt bình phong ở trước mặt nàng, lười biếng mà nói: "Đừng hiểu lầm, đây là Vương chiêm sự kiên quyết tặng cho ta, nhưng bản vẽ này ta dùng không thích hợp, mà vứt đi thì không được nên cho nàng vậy."


Vốn dĩ Thẩm Tân Di đang đưa tay muốn sờ thử nhưng nghe vậy thì rút tay lại, nhân tiện không quên khinh bỉ Lục Diễn một phen: "Thì ra là chuẩn bị ném đi mới cho ta à? Ngươi vẫn nên tự mình vứt đi!"


Trương ma ma nhìn ra có điểm sáng nên vui mừng cười nói: "Nhìn bản vẽ này khéo léo sinh động, chỉ sợ dựa vào kỹ năng của thợ thêu thông thường cũng không thêu ra. Nên hẳn tranh này là của một danh họa nổi tiếng tự tay vẽ, sau đó giao cho thợ thêu mô phỏng lại. Thái Tử ngài thật là có lòng mà."


Lục Diễn sầm mặt, lạnh lùng nói: "Cũng không phải là ta vẽ, do người khác tùy tay tặng mà thôi, ta thì có lòng gì chứ?" Kỳ thật đúng là chính hắn vẽ.


Hắn nói xong thì thản nhiên liếc nhìn Trương ma ma một cái, đứng dậy phất tay áo rồi đi.


Trương ma ma không nhịn được cười, đưa tay nhận lấy bức bình phong: "Nô tỳ sẽ giúp ngài cất thật kỹ, đây chính là tâm ý của điện hạ đây mà."


Không ngờ thế thân bé nhỏ vậy mà cũng học được cách lấy lòng người khác, nàng ngẫm nghĩ rồi quyết định sẽ khen thưởng cho Lục Diễn một chút. Thế là nàng vung bàn tay nhỏ của mình lên: "Thấy hắn bỏ nhiều công sức như vậy nên ta quyết định đêm nay sẽ sủng hạnh hắn. Ma ma, người hãy giúp ta truyền lời, đêm nay ta sẽ ngủ lại Tây điện."


Trương ma ma: "..."


......


Tất nhiên Trương ma ma nào dám truyền lời, cho nên Lục Diễn không hề có chút phòng bị nào mà kêu người chuẩn bị bể tắm nước nóng để tắm gội. Văn Xương Đế nghe nói suối nước nóng ở Hành An có thể giúp cường thân kiện thể hiệu quả cho nên đặc biệt tu sửa bể tắm nước nóng riêng ở chỗ này, lại đem bể tắm nước nóng ở cung Thiếu Dương cho Thái Tử. Trên dưới tất cả người trong cung cũng không có được đãi ngộ như vậy.


Lục Diễn đang thay quần áo, lúc tắm gội hắn không có thói quen để người khác hầu hạ nên tự mình động thủ. Cởi bỏ trường y bên ngoài, tóc đen buông xuống, hai mắt thần quang trầm tĩnh, chỉ còn lại áo tơ trắng mỏng manh phác hoạ lên thân hình cao thẳng rắn chắc của hắn. Nhìn thế nào cũng đều là một bức tranh mỹ nhân đồ cực kỳ động lòng người.


Hắn đang chuẩn bị cởi trung y bước vào bể tắm thì chợt nghe tiếng động của cánh cửa. Hắn nhíu mày ngước mắt lên nhìn, qua lớp sương mờ lượn lờ đã thấy Thẩm Tân Di lén lút đi vào, trong tay còn bưng vài bộ y phục, hắn đau đầu hỏi: "Làm sao ở đâu cũng đều có nàng vậy?"


Đối với biểu hiện của hắn Thẩm Tân Di tương đối bất mãn, nàng quơ quơ quần áo trong tay: "Ta giúp ngươi đem y phục sạch sẽ đến."


Nàng nói xong thì đặt y phục qua một bên lên trên ghế đá. Sau đó cài chốt cửa lại, cười tà mị: "Cung nhân chưa truyền lời cho ngươi sao? Đêm nay ta muốn sủng hạnh ngươi."


Nàng nói xong thì nhìn Lục Diễn đánh giá vài lần. Da thịt hắn mịn màng như lụa, chỉ nhìn thân thể xinh đẹp như vậy thì ai cũng không thể tưởng tưởng được năm đó hắn giết người vô số như thế nào, thậm chí còn tự tay lấy thủ cấp của Vua dân tộc Hồi Hột. Đó là do hiện tại đã mang theo sắc bệnh, nhưng cũng không làm tổn hại đến dung mạo của hắn. Hơn nữa lại có hơi nước bay lên phảng phất xung quanh, ngược lại tựa như quầng sáng, chói mắt rực rỡ.


Lục Diễn: "..."


Hắn lạnh mặt lại: "Cút."


Thẩm Tân Di giữ chặt khóa cửa, ngẩng đầu cười lạnh: "Đừng giả vờ nữa, đuổi vào lúc tắm rửa thế này, còn không phải là vì muốn dụ dỗ ta sao?"


Lục Diễn: "..."


Thẩm Tân Di thấy hắn vẫn lạnh mặt không nhúc nhích, thầm nghĩ chẳng lẽ giá của mình còn không đủ cao ư, vì thế nâng cằm lên nói: "Ngươi nói một cái giá đi."


Gân xanh trên trán Lục Diễn bắt đầu nhảy loạn: "Cút xa một chút!"


Thẩm Tân Di thấy hắn còn làm bộ rụt rè nên lục lọi trên dưới một phen mới nhớ mình không mang bạc. Vì thế nàng tháo viên ngọc phỉ thúy song ngư đeo ở bên hông xuống, sau đó bước đến bên người Lục Diễn rồi nhét ngọc bội vào trong ngực hắn: "Đây là một ngàn vạn, không đúng, một khối ngọc bội này đủ mua một đêm của người."


Nhân tiện đầu ngón tay còn chọc ở ngực người ta một chút, không tồi, rất đàn hồi nha.


Lục Diễn: "..."


Hắn ném ngọc bội trở lại vào người Thẩm Tân Di rồi mang theo lửa giận đầy người, không nói một lời mà đi ra ngoài.


Thẩm Tân Di thấy hắn không biết điều, lẽ ra còn định giữ chặt hắn rồi tặng cho hắn một màn ép tường mạnh mẽ, nhưng không ngờ thành tường vừa ướt vừa trơn, nàng không cẩn thận nên bị ngã xuống bể. Bể tắm kia nói sâu không sâu, nói cạn cũng không cạn, hơn nữa y phục của nàng lại dày nặng do đó cùng nàng ngã xuống nước thật vất vả mới bò lên được, không biết đã bị sặc bao nhiêu nước.


Lúc đầu Lục Diễn mặc kệ nàng, nhưng nhìn thấy nàng nằm ở bên cạnh bờ hồ ho kịch liệt mới nhíu mày bước đến: "Nàng là kẻ ngốc sao? Vậy mà có thể bị ngã vào bể như vậy."


Thẩm Tân Di không thèm phản ứng với hắn. Cả người nàng ướt sủng nên đành phải cởi bỏ đồ bên ngoài xuống. Lúc này trên người nàng chỉ còn lớp trung y màu hồng cánh sen đã ướt, mơ hồ làm lộ ra viền ren của áo yếm và một mảng da trắng như tuyết xuất hiện phập phồng lên xuống.


Bất luận nàng là người như thế nào... Một lời khó nói hết, nhưng gương mặt kia vẫn đủ dọa người. Cũng là một người đàn ông bình thường, khó tránh khỏi Lục Diễn ít nhiều liếc mắt nhìn một cái. Ánh mắt bắt đầu di chuyển từ đôi mắt đào hoa của nàng một đường đi xuống, khi đến nơi cần cổ trắng nõn thì cuối cùng hắn kềm chế lại, chậm rãi di chuyển tầm mắt đi.


Thẩm Tân Di một bên ho khan nhưng vẫn kiên cường không quên tạo hình mẫu tà mị cuồng quyến. Nàng vươn tay nhặt ngọc bội rơi trên mặt đất lên rồi lôi kéo quần áo hắn, trầm giọng nói: "Thật to gan, ta cho ngươi phí phục vụ mà ngươi lại dám không nhận?!"


Lục Diễn bình tĩnh: "Nàng cho ta cái gì?"


Thẩm Tân Di nhắc lại câu chữ rõ ràng: "Phí phục vụ!"


Ngay sau đó, cả người Thẩm Tân Di và phí phục vụ bị ném ra ngoài cùng nhau.


.......


Bởi vì việc này mà vào ngày hôm sau, khi Tề hoàng hậu mời đến xem kịch thì quanh thân cả hai trong vòng ba thước đều là một cổ lạnh lẽo khiến ai đến gần cũng phải rùng mình. Thái Hậu ngồi đầu ở trên cao, kế tiếp là Tề hoàng hậu. Nhìn thấy Lục Diễn bà đã gọi ngồi vào bên trái mình, còn lại những phi tần khác thì dựa theo thứ bậc mà ngồi quỳ bên dưới. Lúc này Thẩm Tân Di lại được an bài vị trí ở bên cạnh vị ngũ biểu muội kia.


Vị ngũ biểu muội này thật ra cũng là một người xinh đẹp như hoa, chân mày lá liễu, đôi mắt như trăng, miệng thì như quả anh đào nhỏ, quả thực đầy đủ tiêu chuẩn của mỹ nhân cổ đại. Đúng là không có gì đặc sắc, làm cho người khác vừa nhìn thấy đã quên ngay!


Trong lúc hai người trò chuyện vài câu thì Tề Nhã cũng nhân cơ hội đánh giá Thẩm Tân Di. So sánh từng chút một, càng so thì tâm càng lạnh. Nàng ta tự cảm giác mình cũng là một đại mỹ nhân, nhưng so với vị Thái Tử Phi này thì đơn giản chỉ như bùn đất dưới chân, không thể đánh đồng.


Nhưng mà cho dù đẹp như thế nào mà không được phu quân yêu thương, cũng không được mẹ chồng thích. Hơn nữa nghe nói nàng và Thái Tử đến nay vẫn chưa từng viên phòng mà. Tề Nhã uống mấy chén trà rồi lại tự trấn an vài câu, lúc này mới cảm thấy trong lòng an tâm một chút.


Hiện tại kịch đã diễn được hơn nửa tuồng, Tề hoàng hậu nháy mắt ra dấu với nàng ta, như ngầm hiểu, nàng ta đã mở lời mời Thẩm Tân Di: "Ta thấy điện hạ đã uống rượu đến chán rồi, không bằng ta và điện hạ ra ngoài đi dạo một chút?"


Thẩm Tân Di không thích xem kịch, lúc này quả thật đã uống nhiều, ngực hơi khó chịu. Nàng liếc mắt nhìn Tề Nhã: "Trưởng bối đều đang ở đây, chúng ta đi ra ngoài như vậy có vẻ không hay cho lắm thì phải? Hơn nữa ta và nương tử cũng không có quen biết nhau, vì sao nương tử lại mời ta?"


Tề Nhã cười: "Ta và điện hạ mới quen đã thân, ta vô cùng mến người, chỉ tiếc còn không thể gần gũi nhiều hơn. Vả lại Thái Hậu, Hoàng Hậu đều khoan từ, nếu nhìn thấy điện hạ không thoải mái như vậy, tất nhiên sẽ đồng ý để điện hạ đi ra ngoài cho khuây khỏa."


Thẩm Tân Di có chút tò mò muốn biết mật thám này đến cùng đang muốn làm cái gì, vì thế hơi suy nghĩ đã đồng ý. Sau đó nàng xin phép Thái Hậu và Tề hoàng hậu, rất nhanh hai vị trưởng bối đã đồng ý. Nhưng chỉ riêng Lục Diễn lại nhăn mày, hắn vẫn luôn nhìn hai người rời khỏi Tử Lan Viên.


Tề Nhã và Thẩm Tân Di đi đến một mái đình cách Tử Lan Viên không xa. Tề Nhã nhìn ra xa mặt hồ mênh mông rồi chợt quay đầu lại, nhếch môi cười: "Ta lớn hơn điện hạ một tuổi, nếu kêu điện hạ một tiếng muội muội, ngài chắc sẽ không để tâm chứ?"


Trương ma ma khẽ nhíu mày, chẳng qua nàng ta chỉ là một nương tử bình thường, Ngũ Nương lại là Thái Tử Phi chính thức, mà hai người lại không thân cũng chẳng quen, dựa vào cái gì mà dám kêu nương tử nhà mình là muội muội? Cách xưng hô này cũng không phải cứ tùy tiện là có thể gọi.


Thẩm Tân Di không vui nói: "Có để tâm."


Tề Nhã hơi sửng sốt nhưng cũng thật nhanh che miệng cười vô tội: "Ta thật sự ngưỡng mộ điện hạ nên mới nói như vậy. Nếu điện hạ không thích thì ta sẽ không nhắc đến nữa." Nàng ta vừa nói như vậy, trái lại nghe có vẻ như Thẩm Tân Di là người hẹp hòi.


Thẩm Tân Di thản nhiên nói: "Ta không thích người khác kêu ta là muội muội. Nếu ngươi nhất định muốn kêu thì hãy gọi ta một tiếng là Ngạo Thiên lão đại."


Tề Nhã: "???"