Hoàng đế thuận lợi đuổi Thẩm Chiêu Nghi đi, lại chậm chạp không có bắt đầu phê tấu chương, mà là tâm thần không yên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tôn tổng quản không biết tâm tình Hoàng thượng vì cái gì mà không tốt, chỉ là mơ hồ cảm thấy việc này tựa hồ có quan hệ với Ngụy Thanh Uyển, hắn mở miệng an ủi: "Hoàng Thượng, công chúa tuổi còn nhỏ, chờ nàng lớn nhất định sẽ lý giải được khổ tâm của người."
Hoàng đế nhìn hắn xem thường: "Ai nói trẫm vì công chúa phiền lòng?"
Tôn tổng quản: Vốn không phải sao?
Không phải vì công chúa? Đó là vì gì nhỉ, chẳng lẽ là chuyện trong triều? Việc này hắn không hiểu gì, cũng không an ủi được Hoàng Thượng.
Tôn tổng quản còn rối rắm tại chỗ nào, Hoàng đế mở miệng trước.
"Đứa nhỏ hôm nay, lớn lên rất giống Hoàng hậu," Hoàng đế đi đến phía trước cửa sổ, ánh mắt không tự giác nhìn về hướng tẩm cung tiên Hoàng hậu: "Nếu là nữ nhi của trẫm và Hoàng hậu còn sống, đứa nhỏ kia cũng lớn như vậy."
Tiên Hoàng hậu Tần Tử Nhu là vợ cả của Hoàng đế, dịu dàng hiền thục, cùng hoàng đế tình cảm rất tốt. Sau khi tiên Hoàng hậu qua đời, tinh thần Hoàng đế từng sa sút một đoạn thời gian dài.
Hoàng đế mỗi khi nhìn đến Ngụy Thanh Uyển, sau đó cũng thầm thở dài vài câu, nếu là nữ nhi Hoàng hậu còn sống, cũng lớn như vậy, lớn lên cũng sẽ rất giống Hoàng hậu vậy.
Tôn tổng quản nháy mắt hiểu được: "Nếu là Hoàng Thượng thích đứa nhỏ kia, nô tài an bài một chút, để đứa trẻ đó tiến cung thành thư đồng hoàng tử."
Qua nhiều triều đại, Hoàng đế đều chọn thư đồng cho các Hoàng tử, mà những người được chọn phần lớn đều là các công tử thế gia.
Lông mày Hoàng đế đang nhíu lại cũng dần dần giãn ra: "Đứa nhỏ kia là cháu trai Hiền Phi vậy để hắn đi bên người Thanh Hoài đi, Thanh Hoài xưa nay bướng bỉnh, bên người có thư đồng có lẽ sẽ thành thật một chút."
Người xác định bát Hoàng tử (*) sẽ thành thật chút mà không phải dẫn theo Tần công tử cùng nhau trốn học sao.. Nội tâm Tôn tổng quản os. (OS là tác giả viết mình cũng không hiểu là gì lên để nguyên)
Tuy rằng trong lòng suy nghĩ như vậy nhưng Tôn tổng quản cũng không dám nói ra.
"Dạ, nô tài sẽ phân phó ngay." Tôn tổng quản nhận được mệnh lệnh lập tức muốn đi truyền tin tức cho Hiền Phi và Tần gia.
"Chờ một chút, còn có một việc." Hoàng đế gọi Tôn tổng quản lại.
"Bệ hạ còn có gì cần phân phó?" Tôn tổng quản cúi đầu chờ đợi mệnh lệnh.
Hoàng đế trầm ngâm một lúc lâu, chậm rãi nói: "Đứa nhỏ từ Vũ quốc đến năm nay cũng năm sáu tuổi? Trong cung Hoàng tử Công chúa bình thường đều là năm tuổi phải đi thư phòng học tập, lần này, cũng cho hắn đến học tập, sắp xếp cho hắn cùng với các hoàng tử cùng một chỗ đi."
=
Thanh danh Tần Cẩn Du vốn đã được truyền xa, lần này vì được chọn làm thư đồng hoàng tử thì càng làm cho tiếng tăm càng được người biết đến.
Ngụy Thanh Uyển thật vất vả mới tỉnh lại thì sau khi nghe thấy việc này liền ném vỡ chiếc bát sứ thường ngày mình thích nhất.
Ngụy Thanh Uyển khóc thút thít: "Tên tiểu tử vô liêm sỉ hại ta thảm, vì cái gì còn muốn tiến cung làm thư đồng cho ngũ ca, huhuhuhu, ta không muốn thấy hắn!"
Các công chúa Ngụy quốc mặc dù không có quyền thừa kế ngai vàng, nhưng mỗi ngày đều phải đến thư phòng đọc sách, bởi vì các công chúa còn phải học tập cầm kỳ thư họa lên công khóa so với hoàng tử thoải mái rất nhiều.
Ngụy Thanh Uyển năm nay năm tuổi, đáng lẽ là đến tuổi đến thư phòng, mà Đức Phi xưa nay đều nuông chiều nàng, lên việc này vẫn kéo dài. Sau khi Thẩm Chiêu Nghi tiếp nhận Ngụy Thanh Uyển, giải trừ cấm túc Ngụy Thanh Uyển liền cho nàng cùng các công chúa khác đi thư phòng đọc sách.
Nhóm hoàng tử công chúa mặc dù có những lúc tách ra học, nhưng có đôi khi cũng cùng nhau lên lớp, mỗi ngày đều phải gặp mặt. Nếu như Tần Cẩn Du thực sự là thư đồng Ngụy Thanh Hoài vậy thì Ngụy Thanh Uyển ngày nào cũng nhìn thấy nàng?
Năm tuổi tiểu cô nương Ngụy Thanh Uyển lần đầu tiên cảm nhận thấy tuyệt vọng nhân sinh.
Cung nữ an ủi nàng: "Công chúa bớt buồn, ít nhất mấy ngày này người không cần nhìn thấy Tần công tử."
Ngụy Thanh Uyển khóc thút thít: "Nhưng... nhưng mà những ngày không thấy hắn, ta cũng không thể vui chơi cũng không thể ăn điểm tâm!"
Ngụy Thanh Uyển tiểu cô nương từ lúc sinh đến năm tuổi, lần đầu cảm thấy thế giới đầy ác ý.
Vì cái gì từ sau khi gặp Tần Cẩn Du nhân sinh lại trở nên kém như vậy? Đều do Tần Cẩn Du.
Ngụy Thanh Uyển hận Tần Cẩn Du đến nghiến răng ngiến lợi: "Bản cung hận nhất Tần Cẩn Du! Lần sau bản cung thấy hắn, bản cung còn muốn đánh hắn! Hừ!"
Đang ăn chút điểm tâm, Tần Cẩn Du không nhịn được hắt xì một cái.
Nàng nhìn bốn phía, ánh nắng vẫn như trước, trừ bỏ việc cung nhân ngẫu nhiên đi qua cũng không có bất kỳ người nào khác.
Tần Cẩn Du lau miệng lại cầm một miếng điểm tâm nhét vào miệng, buồn bực nói: "Ai mắng ta?"
Ngụy Thanh Hoài khiếp sợ mở to hai mắt: "Ta không có mắng!"
Tần Cẩn Du ngẩn người: "Ta không có nói huynh mắng ta."
Ngụy Thanh Nguyệt hé miệng cười: "Tiểu tử này rất mang thù, mẫu phi vì ngươi mà giáo huấn hắn một trận, hắn lúc này chắc đang thầm mắng ngươi đây."
"Tỷ không được nói lung tung!" Tâm tình Ngụy Thanh Hoài bị chọc rách, gấp đến độ mặt đều đỏ, vội vàng che miệng Ngụy Thanh Nguyệt.
Hiền Phi đối với nữ nhi không quản quá nghêm khắc, chỉ cần không mất lễ nghi trong các trường hợp chính thức là được, lúc riêng tư có thể vui đùa ầm ĩ, chỉ không đước quá phận là được.
Cung nhân bên người Ngụy Thanh Hoài và Ngụy Thanh nguyệt đều là vẻ mặt thấy nhưng không thể trách, lặng yên đứng một bên.
Tần Cẩn Du không chen vào được Ngụy Thanh Hoài và Ngụy Thanh nguyệt vui đùa, nàng yên tĩnh ăn điểm tâm, ánh mắt dừng lại trên một thân cây không xa.
Ngụy Thanh Nguyệt cùng Ngụy Thanh Hoài đùa giỡn một lúc mới nhớ tới không thể thiếu vắng Tần Cẩn Du, thấy nàng nhìn ra bên ngoài, tò mò hỏi han: "Cẩn Du, ngươi đang nhìn gì?"
Tần Cẩn Du nuốt miếng điểm tâm trong miệng xuống, dùng khăn tay xoa xoa miệng mới mở miệng nói: "Trên cây có người."
Ngụy Thanh Hoài nở nụ cười: "Ai dám tùy ý trèo lên cây ở hoàng cung, ta thấy chắc ngươi hoa mắt."
Tần Cẩn Du không phản ứng lại Ngụy Thanh Hoài, mà Ngụy Thanh Nguyệt lại nhìn theo ánh mắt Tần Cẩn Du đúng thật có người trên cây.
Đó là một nam hài, đại khái khoảng năm sáu tuổi, cưỡi trên cành cây, một tay bám thân cây, tay kia thì cố gắng với tới quả trên cây.
Bởi vì trèo lên cây, lên một thân quần áo đẹp đẽ quý giá nhăn nhúm, trên trán toát mồ hôi làm tóc mai hơi ươn ướt.
Hoàng gia trọng lễ nghi, trăm triệu lần không cho phép hoàng tử công chúa có hành vi trèo cây, đến ngay cả là vô lại nhất Ngụy Thanh Uyển cũng chưa từng trèo cây.
Đứa nhỏ kia cho dù quần áo và tóc có hút hỗn loạn nhưng không ảnh hưởng đến phong thái.
Rõ ràng chỉ là một đứa bé nhưng xung quanh lại có khí tức lạnh lùng, Tần Cẩn Du cách hắn một khoảng mà đều cảm thấy giữa hai lông mày pha lẫn chút lạnh như băng.
Nam hài tử rất nhanh liền hái được một quả lê, nhanh chóng đem lê nhét vào ngực, lại xê dịch vị trí, cố sức với sang một quả lê khác.
Trong ngực hắn căng phồng, ít nhất cũng phải có hai ba quả lê, mà ánh mắt của hắn rất chuyên chú, giống như việc hắn đang làm là việc quan trọng nhất trên đời.
Tần Cẩn Du nhịn không được hỏi: "Đó là ai vậy?"
Xem cách ăn mặc của hắn, hắn là hoàng tử trong cung, nhưng nàng cũng không nhớ rõ có hàng tử nào nhỏ tuổi như vậy.
Ngụy Thanh Hoài khinh thường một tiếng, liến đưa tay muốn kéo Tần Cẩn Du quay lại: "Người này có gì đẹp đâu."
Ngụy Thanh Nguyệt nhẹ giọng nói: "Đó là con tin Vũ quốc, tên.. hình như gọi là Tô Hoành?"
Tần Cẩn Du khó hiểu: "Cái gì là con tin? Vũ quốc là đất nước nào?"
Ngụy Thanh Nguyệt kiên nhẫn giải thích: "Vũ quốc là đất nước bên cạnh Ngụy quốc, con tin là..."
Ngụy Thanh Nguyệt suy nghĩ muốn dùng ngôn ngữ đơn giản nhất để giải thích: "Nam hài tử kia là Hoàng tử Vũ quốc, Vũ quốc giao chiến với nước ta bị bại trận, Vũ quốc vì lấy lòng phụ hoàng, liền để con của chính mình sang bên nước ta lâu dài. Con trai của hắn ở tại đất nước ta thì Vũ quốc sẽ nghe lời Ngụy quốc.
Tần Cẩn Du đã hiểu, nháy mắt đối với con tin Vũ quốc tràn ngập đồng tình: "Vậy hắn thật thảm."
Nhỏ như vậy đã phải đi xa, không thể cùng phụ mẫu gặp mặt, cũng không nhận thức người nào có thể chơi cùng, thật sự rất thảm.
Đứa nhỏ kia đang muốn trèo xuống, nghe thấy tiếng mấy người bên này nói chuyện, hắn lạnh lùng liếc mắt một cái thấy ánh mắt không tốt của Tần Cẩn Du: "Bản cung thảm hay không thảm, không phải do ngươi nói."
Dứt lời liền lướt qua Ngụy Thanh Hoài và Ngụy Thanh Nguyệt trực tiếp xoay người rời đi.
Tần Cẩn Du ngẩn người.
Nam hài tử này ở Ngụy quốc làm con tin, đối mặt với Ngụy Thanh Nguyệt và Ngụy Thanh Hoài hai vị hoàng tử công chúa, cho dù không muốn lấy lòng thì cũng nên tỏ thái độ thân mật mới đúng, sao lại lãnh đạm?
Nàng thấy trong mắt nam hài là sự coi thường hết tất cả.
Vẻ mặt cuồng vọng như vậy nàng chưa từng gặp qua.
Giống như nam hài tử kia là chúa tể của thế giới này, mà ngoài hắn mọi người chẳng qua là con kiến.
"Đừng để ý đến hắn." Ngụy Thanh Hoài tức giận nói lầm bầm: "Người này so với Ngụy Thanh Uyển còn chán ghét hơn, chỉ là con tin mà thôi, nhìn ai cũng khinh thường, cũng không biết hắn lấy đâu ra tự tin!"
Tần Cẩn Du kinh ngạc, xem bộ dáng Ngụy Thanh Hoài tựa hồ chán ghét Ngụy Thanh Uyển, người so với Ngụy Thanh Uyển đáng ghét hơn không biết là như thế nào nữa?
Ngụy Thanh Nguyệt nhẹ giọng nói: "Tô Hoành từng là Thái tử Vũ quốc, sau này Hoàng hậu Vũ quốc bị phế, chức vị Thái tử của hắn cũng vì thế bị phế, giống như Vũ quốc muốn sắc phong tân Thái tử."
Ngụy Thanh Hoài ánh mắt xem thường đến tận trời:" Một phế Thái tử lại cả ngày tự xưng bản cung, nhị ca cũng nhẫn nại không so đo với hắn, nếu là ta, khẳng định cáo trạng với phụ hoàng!"
Ngụy Thanh Nguyệt thở dài.
Trong cung cũng chỉ có Thái tử mới có thể tự xưng là bản cung. Ngụy Thanh Cảnh là Thái tử tự xưng như thế cũng là bình thường. Mà Tô Hoành cứ tự xưng như thế cũng có chút buồn cười.
Dựa theo cuộc nói chuyện Ngụy Thanh Hoài và Ngụy Thanh Nguyệt, Tần Cẩn Du đối với vị hoàng tử địch quốc đại khái cũng có hiểu biết.
Chú thích:(*) ở đây tác giả viết là ngũ Hoàng tử nhưng Ngụy Thanh Hoài là bát Hoàng tử mới đúng.