Thái Tử Phải Giữ Gìn Nam Đức

Chương 4

Hôm đó, ta lại mang thêm mười mỹ nam trở về Đông Cung.

Mười người họ xếp thành hàng dài đầy hoa lệ đứng sau lưng ta, khiến sắc mặt Thái tử ngay lập tức xanh lè.

"Thái tử phi thật là giỏi, chỉ một chuyến vào cung đã mang về cho ta nhiều huynh đệ thế này!"

Thấy ngữ khí của hắn không đúng, ta vội vàng phân bua: "Những người này đều là mẫu hậu ban cho..."

Một nửa là do Hoàng hậu đích thân chọn, nửa còn lại là ta nửa muốn nửa không mà chọn ra.

Trước đây, những người Hoàng đế và Hoàng hậu gửi tới đều là những thư sinh yếu ớt nhưng đẹp trai, như Đào Tử Kinh.

Nhưng lần này, trong số những người ta chọn, phần lớn đều là những nam tử cao lớn, dung mạo anh tuấn.

Không thể phủ nhận, họ rất hợp ý ta.

——Nói cho cùng, tất cả cũng tại Thái tử không thể có con!

Ta vừa nhắc đến Hoàng hậu, Thái tử liền chùn bước.

Hắn liếc nhìn ta đầy lạnh lẽo, rồi lại quét mắt một vòng các mỹ nam sau lưng ta.

Và không ngờ, khi quét qua, ánh mắt Thái tử dừng lại ở một người, trong mắt hắn tràn đầy kinh ngạc.

"Tống Kiêu Trần!" Hắn chỉ vào một người trong số đó mà gầm lên, "Ngươi tại sao lại có mặt ở đây!"

Tống Kiêu Trần là con trai của phó tướng dưới trướng phụ thân ta, từ nhỏ đã thích chơi đùa theo ta.

Ta nặn đất, hắn đổ nước cho ta.

Ta trèo cây hái đào, hắn đỡ thang giúp ta.

Ta là con một, nên từ lâu đã coi hắn như đệ đệ ruột.

Nhưng từ khi ta gả vào Đông Cung, hắn đã theo phụ thân ra biên cương chinh chiến, ba năm ròng rã không về.

Ba năm trôi qua, hắn đã lột xác khỏi vẻ tròn trịa, ngây thơ của thời thơ ấu, mà thêm vào đó là s.á.t khí thuộc về một võ tướng, khiến ta suýt nữa không nhận ra.

Nhưng dù có nhận ra, ta cũng không hề có ý định chọn hắn.

Nhưng không hiểu vì sao, Hoàng hậu lại tự ý quyết định đưa hắn vào đây.

Tống Kiêu Trần không vội vàng bước ra khỏi hàng, nhìn Thái tử, mỉm cười nhẹ.

"Thái tử phi ở đâu, thần sẽ ở đó." Hắn nói lớn.

Thái tử chỉ vào hắn, bàn tay khẽ run rẩy, khớp tay bóp chặt đến mức phát ra tiếng răng rắc.

Ta cứ nghĩ hắn sắp nổi giận.

Nhưng cuối cùng, hắn lại hít sâu một hơi, buông tay xuống.

"Đã vào Đông Cung, thì mọi người đều là huynh đệ.”

"Từ nay về sau, mọi người phải sống hòa thuận, cùng nhau nối dõi tông đường."

Lời này của Thái tử nghe thật hiền hòa đức độ.

Nhưng khi nghe hắn nói vậy, trong lòng ta lại không khỏi dấy lên chút cảm giác tội lỗi.

Ba năm trước, trong ngày đại hôn, Thái tử từng nắm tay ta, nói rằng chỉ nguyện một đời một kiếp yêu một người.

Nhưng thực tế lại biến đổi khôn lường, ai ngờ Thái tử còn chưa kịp nạp thêm ai, ta - một Thái tử phi - đã đi trước mà nạp thêm cả đống phu quân.

Ôm lấy tâm trạng áy náy này, sau bữa tối, ta bưng một đĩa điểm tâm đến thư phòng.

Thái tử không có ở đó, ta liền ngồi xuống một bên chờ đợi.

Trong lúc chờ, ánh mắt ta vô tình lướt qua bàn làm việc của Thái tử, thấy trên đó có một cuốn sách.

Cuốn sách đã hơi cũ, bên trong còn có dấu trang, xem ra đã được chủ nhân lật qua nhiều lần.

Ta nhìn kỹ lại, mới phát hiện trên bìa viết hai chữ lớn:

"Nam Đức.”

Ta: "?"

"Nam Đức" là cái quỷ gì vậy?

Từ khi các mỹ nam được đưa vào, Đông Cung trở nên vô cùng náo nhiệt.

Mỗi buổi sáng, ta theo Đào Tử Kinh học hành, buổi chiều thì cùng Tống Kiêu Trần cưỡi ngựa bắn cung, tối đến lại phải đối phó với Thái tử.

Mệt.

Ta thật sự rất mệt.

Thể xác mệt, mà tâm hồn còn mệt hơn.

Những ngày tháng kỳ lạ và yên bình như thế trôi qua hơn một tháng, rồi phụ thân ta khải hoàn trở về kinh thành.

Man tộc phía Bắc từ lâu đã nhòm ngó triều đình ta suốt cả trăm năm.

Chỉ đến vài chục năm trở lại đây, dưới sự cai trị của cố Thái hậu, triều đình ta chính trị trong sạch, mùa màng thuận lợi, bốn bể yên bình, cùng với sự xuất hiện của phụ thân ta - một thiên tài quân sự - mà quân lực ngày càng mạnh mẽ, Man tộc mới dần trở nên ngoan ngoãn.

Lần này xuất chinh, phụ thân ta đã dẫn đại quân đánh thẳng vào kinh đô của Man tộc, khiến Hoàng đế của họ sợ đến mức phải lập tức cúi đầu thần phục, dâng vô số vàng bạc châu báu.

Ngoài ra, phụ thân ta còn mang về một vị Vương tử của Man tộc.

Nghe nói, vị Vương tử này đến để liên hôn với triều đình ta.

Liên hôn?

Ta hơi nghi hoặc.

Phải biết rằng, hoàng tộc của triều đình ta vốn ít con cháu.

Trong hoàng thất hiện tại, ngoài Hoàng đế, chỉ còn mỗi Thái tử.

Phụ thân mang về một Vương tử Man tộc, bất kể với ai cũng đều không phù hợp về giới tính!

"Con bé ngốc này." Hoàng hậu cười dịu dàng vỗ tay ta, "tự nhiên là với con rồi!"

Ta: "?"

Ta giật mình, nhảy dựng lên ba thước.