Tống công công vừa nói vừa đưa lên một chiếc khay.
Trong khay có năm tấm thẻ tên.
Ngoại trừ một tấm ghi "Thái tử", bốn tấm còn lại đều là những cái tên nam nhân xa lạ.
Ta hơi nghi ngờ: "Chỉ có năm người này thôi sao?"
Ban ngày chẳng phải đưa đến mười người sao?
"——Nàng còn muốn bao nhiêu nữa!"
Giọng nói đầy kích động của Thái tử vang lên từ sau lưng ta.
Hắn nhướng cao đôi mắt phượng, trông có vẻ tức giận, nhưng trong ánh mắt lại thoáng chút tủi thân.
Nhưng khi nhìn xuống, chiếc áo ngoài của hắn mở hờ, để lộ làn da mịn màng, cùng cơ bụng thoáng ẩn thoáng hiện bên dưới.
…Cơ bụng kìa.
Hì hì.
Tâm trí vốn còn chút xao lãng của ta lập tức kiên định lại.
Ta quay đầu, dứt khoát lật thẻ bài của Thái tử.
Lén liếc mắt, phát hiện gương mặt Thái tử thoáng hiện nét hài lòng.
Nhưng trong khi hắn vừa ý, Tống công công lại không được hài lòng cho lắm.
"Thái tử phi không cân nhắc lại sao?”
"Khi lão nô rời đi, Hoàng thượng còn đặc biệt dặn dò, nói rằng tân khoa Thám hoa lang năm nay, Đào Tử Kinh, nhân phẩm tài mạo đều xuất chúng, lại còn cường tráng khỏe mạnh, bảo lão nô trước mặt người phải khuyên thêm vài câu…"
Ta: "…"
Không phải chứ, việc ta phản bội con trai người rốt cuộc có lợi gì cho người chứ!
Còn nữa, khỏe mạnh cường tráng là sao cơ!
Đó là Thám hoa lang!
Chứ có phải heo giống trong trang trại đâu!
Như thể để trút hết sự bực bội trong lòng, Thái tử đêm qua có phần nhọc công.
Sáng hôm sau, khi ta còn đang nửa tỉnh nửa mê, chợt nghe tiếng vải vóc cọ xát nhẹ nhàng.
"Điện hạ?"
Ta ngáp dài định mở mắt, nhưng bị một đôi tay lớn nhẹ nhàng đè lại.
"Ta đi thượng triều đây, Ninh Ninh.”
"Giờ vẫn còn sớm, nàng ngủ thêm chút nữa đi."
Kèm theo đó là một nụ hôn nhẹ nhàng trên trán.
Đến khi ta tỉnh lại lần nữa, tẩm điện đã vắng tanh.
Các thị nữ trong Đông Cung nối nhau vào, giúp ta chỉnh trang, dùng xong bữa sáng, rồi mang sách bút đưa ta đến thư phòng.
Trong thư phòng đã có một người ngồi sẵn.
Khi thấy ta, người đó nở một nụ cười, đứng dậy, từ tốn hành lễ.