Thái Tử Đến Từ Tương Lai

Chương 18: Thu Phục Lòng Lưu Dân

Nhìn Vương Duệ được mọi người bao quanh trong lòng Vương An nổi lên đố kị và ghen ghét.

Hắn đường đường là một Thái tử, cần tiền không có tiền, cần người không có người?

Mà hắn ta chỉ là Vương gia nhưng muốn cái gì có cái đó. Không công bằng! Quá không công bằng rồi!

Thấy Vương An khuôn mặt u ám đi tới, Vương Duệ tự cho là trước đó đã thắng, nên dẫn theo một đám quan viên đang cười ha hả đến nghênh đón hắn.

“Ha ha, thái tử điện hạ cũng tới, thật ngại quá, làm người thất vọng rồi! Những người ở đây bản vương đều muốn hết!”

Vương Duệ sau khi mở lời xong liền dương dương tự đắc nói: “Nếu như Thái tử đây muốn thu thập những lưu dân này thì cần phiền phức tìm biện pháp một phen rồi.”

“Không có vấn đề! Bản cung trời sinh đã thông minh, thứ không thiếu nhất, chính là biện pháp.”

Vương An ưỡn ngực ngẩng đầu, nhấc chân đi đến trước mặt một đám lưu dân đang nhận cơm, Lăng Mặc Vân thấy thế cũng theo sát phía sau.

“Thưa các vị, bản cung là đương kim Thái tử phụng mệnh hoàng đế bệ hạ tới đây để xử lý vấn đề của mọi người.”

Vương An vừa mới mở miệng, tất cả dân tị nạn ở đây đều giật nảy mình, đồng loạt ngước mắt lên nhìn hắn, lúc này trêи mặt không ít người đều lộ ra vẻ cảm kϊƈɦ.

Vương gia vừa mới tới đây, chớp mắt cả Thái Tử cũng tới!

“Cảm tạ ông trời!”

“Rốt cuộc bệ hạ cũng thương xót cho mấy lưu dân chúng ta, nhớ đến mấy tên khổ cực chúng ta!”

“Như này quá tốt rồi, có thể sống rồi a!”

Lúc này Vương An ngạo nghễ tự hào đứng ở một chỗ, lại đầy chân thực khí phách mà nói: “Đầu tiên bản cung đã sắp xếp ổn thỏa phương án, có điều có chút khác biệt với Vương gia đây. Điều ta muốn là mọi người bỏ ra sức lực để làm việc mới có thể đổi lấy một phần thuế ruộng đất. Nhưng bản cung cam đoan, giá cả đưa ra sẽ không để cho các ngươi chịu thiệt thòi, làm nhiều sẽ có nhiều...”

Vương Duệ nghe thấy thế thì lập tức dừng lại.

Cái này không phải đã nói rõ ràng trước rồi sao, làm người cũng phải phúc hậu chứ!

Hắn ta lập tức mở miệng can thiệp; “Thái tử, những người này là bản vương tập hợp, ngươi sao có thể ...”

“Bớt nói nhảm đi, mấy người này là người của Vương phủ ngươi sao? Không phải đúng không, nếu đã vậy thì tại sao bản cung lại không thể tranh thủ chứ?’

Vương An mới mặc kệ Vương Duệ hắn thấy sao, lại tiếp tục lớn tiếng hỏi thăm: “Các vị thân mến, các vị thấy đề nghị của bản cung như thế nào? Nếu các vị muốn gia nhập thì mời các vị đi tới bên này ...”

Nói xong hắn chỉ vào một khoảng đất trống, trong lòng tràn đầy chờ mong nghĩ:

“Phàm là người trong đầu có một chút lý tưởng thì ai sẽ cam tâm tình nguyện ngồi đây ăn no chờ chết chứ!”

Chỉ là ... người phản ứng lại chỉ vài người.

Thậm chí không ít ánh mắt cảm kϊƈɦ sau khi nghe thấy lời này đều chuyển thành sự chết lặng và mỉa mai.

Cái biểu cảm kia cực kì giống nô bộc sắp bán mình thấy được một tên gian thương lòng dạ đầy hiểm độc.

Mọi người ở đây đều là dân lưu lạc trong kinh thành, đơn giản chỉ là vì một miếng ăn mà thôi, bây giờ còn muốn bọn họ làm việc mới có thể đổi lấy lương tháng nuôi mạng sống, cái tên Thái tử này thật không tử tế, so với Vương Duệ vương gia còn kém xa.

Đây gọi là không sợ hàng không tốt, chỉ sợ gặp hàng so hàng mà thôi.

Nếu như Vương Duệ không lấy lòng người trước, mở miệng hứa hẹn với mọi người sẽ được ăn ngon uống đủ, nói không chừng lúc này mọi người đều đã chắp tay đi theo Vương An rồi.



Vì vậy, đứng trước điều kiện đầy mê hoặc được ăn uống miễn phí thì còn ai ngu ngốc mà chịu đứng ra bỏ công làm việc chứ?

Bởi thế mới nói, thói hư tật xấu ở đâu cũng có, không phân biệt thời gian không gian.

Chỉ với chút kiến thức nhỏ hẹp mà những lưu dân này không chút nào tự biết được, biện pháp của Vương An là tốt cỡ nào, là mong muốn như nào để bọn họ có thể cải thiện số mệnh bản thân, thoát khỏi cuộc sống bần cùng của tầng đáy này.

Bọn họ sống chết cố chấp cho rằng, Thái tử điện hạ đây nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, muốn ỷ quyền thế nhân cơ hội này nô dịch khổ sai bọn họ.

Vì vậy tất nhiên sẽ không có người nào đứng ra chịu thiệt rồi.

“Các vị, chẳng lẽ không muốn thay đổi vận mệnh và cuộc sống khổ cực của bản thân sao? Các vị không nghĩ sống ở Kinh thành, không muốn tương lai ngày một tốt hơn sao?”

Vương An cao giọng kêu gọi, nhìn đám người chết lặng khiến lòng hắn đau nhức: “Vì ngày mai tốt đẹp hơn, các ngươi nhất định phải phấn đấu, cho nên, cùng bản cung tới đây, bản cung có thể cho các người tương lai tiền đồ sáng lạn quang minh hơn!”

Lần này, cuối cùng cũng có mấy người bước ra đứng sang một bên.

Nhưng đến khi nhìn thấy mấy người đó đều là những đứa trẻ quần áo tả tơi thì trong lòng Vương An cũng cảm động suýt chút lệ rơi đầy mặt.

Hừ! Không hổ là thiếu niên, đều mang trong mình hơi thở mạnh mẽ, thật có chí khí, có lí tưởng!

Đúng là trẻ em là tương lai của đất nước, thiếu niên mạnh thì quốc gia mạnh!

Vương An tiến lên giữ chặt một cậu bé tầm bảy tám tuổi, cũng không nhìn đến bên trêи tay áo đứa trẻ còn vương nước mũi mà trêи mặt đầy mỉm cười nói: “Anh bạn nhỏ à, nói cho bản cung biết tại sao ngươi lại chọn đứng ở bên này vậy?”

Vương An hạ quyết tâm định lấy đứa trẻ này làm tấm gương khen ngợi, khích lệ, muốn làm cho những lưu dân ở đây có tinh thần phấn đầu thì đã thấy tay cậu bé móc ra một cái chén vỡ đưa tới trước mặt Vương An rồi nhếch miệng ngượng ngùng cười một cái để lộ ra mất cái răng cửa trông rất buồn cười:

“Cái đó... Nương ta nói, ngươi có thể cho... cho chúng ta một bát gạo không?”

“...”

Vương An muốn trầm cảm.

Hồi lâu, hắn mới sờ sờ gương mặt của đứa trẻ, cố miễn cưỡng nặn ra một vẻ tươi cười: “Được… hôm khác. Hôm nay ra ngoài vội vàng, quên chuẩn bị...”

Lúc này bảo hắn đi tìm lương thực ở đâu để phân phát chứ?

“Vậy thì người là kẻ lừa đảo!”

Bé trai nói không kiêng nể, trực tiếp ngắt lời hắn, hít nước mũi nói: “Nương ta nói, đến một bát gạo cũng không cho bọn ta thì chính là kẻ lừa đảo, vẫn là Vương Duệ Vương gia tốt!”

Nói xong liếc Vương An một cái rồi xoay người chui vào trong đám người, biến mất.

Mấy đứa trẻ khác thấy không có đồ bọn chúng cần thì cũng lập tức chạy đi hết.

Mẹ nó, Vương An cũng sợ đến ngây người, trong lòng vô cùng tủi thân.

Không phải là hắn không có để phát, hắn ra ngoài vội quá, quên mang đồ thật!

Được rồi, hắn thật sự không có tiền…

Lỗi của hắn.

“Ha ha ha...”



Giữa sân lập tức vang lên tràng tiếng cười thật lớn.

Mắt thấy được sự kinh ngạc của Vương An, Vương Duệ đều cười đến mức muốn rơi cả nước mắt, trong lòng lại thoải mái đến muốn lật trời.

Cứ tiếp tục thế này thì vị trí đệ nhất này không phải sẽ dễ như trở bàn tay nắm trong lòng bàn tay hắn ta sao!?

Thế này chỉ cần chờ đến khi Đông cung đổi chủ, bản thân hắn cũng sẽ nhờ một bước này mà lên cao đến tận trời nha!

Hắn ta vừa nghĩ vậy liền bắt đầu lấy giọng huynh trưởng lên mặt dạy dỗ Vương An: “Hoàng đệ à, làm hoàng huynh, bản vương phải nhắc nhở ngươi một chút, khi đã làm việc thì phải biết đặt chân ra ngoài mà thực hành nha! Không phải cứ nghĩ là giỏi.”

“Chỉ nói mà không làm thì ai mà chả biết, nhưng bách tính ở đây cần chính là lợi ích thực tế. Ngươi đến một sợi lông cũng không nhổ xuống lại muốn bọn họ đi theo ngươi? Ngươi cho rằng bọn họ đều là kẻ ngu sao? Ha ha!”

“ Ta nói có đúng không?”

Vương An cười lạnh: “Nếu như bản cung vẫn muốn bọn họ đi theo thì sao?”

“A?” Vương Duệ cười nhạo nói: “Thái tử còn có được bản lĩnh ấy sao? Ngươi sẽ không cướp đoạt trắng trợn đi?”

Nói thật hắn ta có phần xem thường Vương An, muốn cướp đoạt của bản vương, ha, nghĩ hộ vệ của bản vương đều ăn chay hết rồi sao?

Lại nói, những lưu dân ở đây sẽ đáp ứng sao?

Chỉ thấy Vương An nhếch miệng lên cười một tiếng, trông giống như một loài thú ăn thịt nào đó lộ ra cái răng nanh trắng hếu: “Để cho ngươi đoán đúng rồi, bản cung chính là muốn đoạt đó … Lăng Mặc Vân, đi bắt một nửa người trong số kia đem tới đây cho bản cung!”

“Dừng lại!”

Vương Duệ trừng mắt, ngăn hộ vệ của Thái tử : “Chẳng lẽ Thái tử không sợ dân chúng ở đây kêu ca hay sao? Thái tử muốn làm bẩn tôn nghiêm của Hoàng gia ta sao?”

Vương An hừ lạnh: “Liên quan gì đến ngươi, động thủ!”

“Các ngươi dám! Người tới!”

Vương Duệ hét lớn một tiếng, mấy hộ về bên người hắn ta cũng nhao nhao vọt tới, lần lượt rút ra một nửa bội đao làm hàn quang lấp lóe.

Cái gọi là bước từng bước một để để đạt được mục đích, quả ngon đã ở trước mắt như vậy làm sao hắn ta sẽ dễ dàng chắp tay nhường cho Vương An chứ!

Hai bên lập tức nháo đến giương cung bạt kiếm. Một số quan viên đi cùng thấy vậy bèn đứng ra giảng hòa.

“Thái tử điện hạ, Vương Duệ điện hạ, hai người đều là huynh đệ trong nhà, chuyện này không được, không được a!”

“Thái tử điện hạ, những lưu dân này đã không muốn đi theo người, người tội gì phải cưỡng cầu...”

“Chuyện này nếu như nhận về lời kêu ca ầm ĩ rồi bị người bẩm báo đến tai bệ hạ, điện hạ sợ là sẽ phải ăn nhiều đau khổ đấy.”

Bọn họ nhìn bề ngoài thì khuyên can nhưng kỳ thật ai cũng nghe ra được, những người này rõ ràng đang thiên vị cho Vương Duệ.

Vương Duệ có đám người này đứng ra làm hậu thuận nên không có gì là sợ hãi nói: “Thái tử, ngươi cũng nghe thấy rồi đi, việc này có nói đến toạc trời thì cũng là bản vương chiếm lí, ta khuyên ngươi tốt nhất nên suy nghĩ lại đi.”

“Ha ha, bản cung hối lỗi cho nên phải hành động thôi!”

Vương An không nhìn đến đám người đang ngăn cản, tay giơ lên: “Thải Nguyệt, kiếm!”

Tiểu thị nữ tên Thải Nguyệt lập tức mang kiếm tiến lên, hai tay chắp lại dâng kiếm lên cho hắn.

Vương An nhận lấy thanh kiếm, cầm trong tay giơ trước mặt Vương Duệ: “Huệ Vương, trợn to mắt của ngươi lên nhìn xem đây là cái gì!?”