Thái Tử Đến Từ Tương Lai

Chương 15: Bắt Đầu Điều Tra Vụ Ám Sát Thái Tử

"Thái tử lại có thể thắng!"

Trêи tòa tháp, Viêm Đế mang theo kinh ngạc giật mình tỉnh lại, nhìn bóng lưng đã đi xa của Vương An, hai mắt sáng đến dọa người.

Thái tử hôn mê mấy tháng, không biết có phải trong lúc hôn mê được thần nhân vào trong mộng chỉ dạy không nữa?

Nếu không, làm thế nào hắn có thể đánh bại một người quen với chiến sự như Lăng Mặc Vân?

Người này, là tướng quân được lựa chọn cho thái tử.

Nếu không có chỗ hơn người, làm sao hắn ta có thể lọt vào mắt của Vương Trinh?

Nghĩ đến điều này, trong lòng chợt cảm thấy khó hiểu.

Thằng nhóc thối kia, cũng không biết nó đã giở thủ đoạn gì, làm thế nào có thể đánh bại được Lăng Mặc Vân?

Không nghĩ ra... Ông thực sự muốn biết!

Trong lòng của Viêm Đế giống như bị mèo cào, cho nên phải ra hiệu Lý Nguyên Hải.

Lý Nguyên Hải gật đầu, quay đầu dặn dò một tiểu thái giám, sau đó xoay người đi xuống lầu, một lát sau liền trở lại lầu.

Sau đó, dưới sự trình bày của Lý Nguyên Hải, đem chuyện Vương An uy hϊế͙p͙ mạng sống của đội ngũ để giành thắng lợi, toàn bộ nói ra.

"Hồ đồ!"

Sau khi Viêm Đế nghe xong, hai má giật giật: "Ai cho thái tử cái quyền giết người bừa bãi? Ngay cả ta cũng không thể tùy tiện ra lệnh giết người. Đám binh lính kia không nghi ngờ gì sao?"

Tiểu thái giám run rẩy nói: "Tâu bệ hạ, có người ghi ngờ nhưng lời nói của thái tử rất có lý, nói rằng ngày hôm qua bệ hạ đã đích thân nói rằng nếu thái tử được chọn làm người phụ trách, ngài sẽ đồng ý một chuyện với điện hạ cho dù là bất cứ điều gì."

"Nếu những binh lính đó không dám cố hết sức, thái tử sẽ dùng chuyện này để lấy mạng bọn họ. Điện hạ cũng đã nói, lời của bệ hạ nói ra nhất ngôn cửu đỉnh, chắc chắn không thể từ chối."

"Đáng ghét!"

Viêm Đế vỗ bàn, Lý Nguyên Hải sợ hãi vội vàng cúi người nói: "Bệ hạ bớt giận..."

Viêm Đế trầm mặc một lát, chợt nở một nụ cười khổ nói: "Thôi, thôi, trẫm thật sự đã hứa với hắn chuyện này, tên tiểu tử này, ngay cả ta mà hắn cũng dám tính kế..."

Dừng lại một chút rồi nói: "Lý Nguyên Hải, truyền thái tử vào thư phòng gặp trẫm, nếu hắn không tới, đánh hai trăm gậy cho trẫm!"

Khóe miệng Viêm Đế nhếch lên, nheo mắt nói: "Mấy lão già kia, động một chút là nhăn mặt với trẫm sao? Trẫm là hoàng đế, không thèm cùng bọn họ cãi nhau, vậy trẫm tìm một đối thủ chơi đùa với bọn hắn!"

Lý Nguyên Hải khi nghe thấy lời này, đột nhiên rùng mình.

Đương nhiên, ông ta biết Viêm Đế đang nói tới đều là mấy người quần thần, đều là mấy ông già cứng đầu, cổ hũ, thường ngày một khi xảy ra tranh chấp, ngay cả mặt mũi của Viêm Đế cũng dám mắng.

Nhưng mà thái tử điện hạ...



Sau sự việc này, lão thái giám rốt cuộc cũng đã nhìn ra, vị tiểu chủ tử này là cao thủ thao túng lòng người.

Khi Vương An trở lại Đông cung, hắn kiệt sức đến mức muốn dán chặt trêи giường không nhúc nhích.

Nói cho cùng cơ thể vẫn còn quá yếu.

Hắn chợt nhớ đến cái chết kỳ lạ của thái tử.

Tối qua hắn đã kiểm tra vết thương, vết thương cách tim hai centimet, không phải vết thương chí mạng, đã gần lành.

Thái tử trước đây làm sao chết?

Trừ khi có nội gián, hơn nữa, muốn thần không biết quỷ không hay giết thái tử, thì chỉ có thể dùng thuốc độc.

Nếu thế Đông cung này cũng chưa chắc đã an toàn.

Tuy nhiên, anh ta đã bí mật dặn dò Trịnh Thuần chú ý đến những người khác, thậm chí tìm kiếm thông tin di chuyển ra vào kinh thành của các cao thủ trong sáu tháng qua.

Một khi có manh mối, báo cáo cho hắn ngay lập tức.

Mặc dù Viêm Đế đã giao việc điều tra cho Phi Ngư Vệ và Đại Lý Tự để cùng nhau xử lý vụ án nhưng có thêm một con đường thì lúc nào cũng tốt.

Hơn nữa, vận mệnh của mình nên nằm trong tay chính mình, Vương An nhất định phải tìm ra sự thật.

Đừng thấy Trình Thuần ngây ngô, tâm tư hắn ta rất tinh tế, lại biết võ công, làm chuyện này là tốt nhất.

Còn Thải Nguyệt, muốn là tri kỷ, cận vệ bên người của hắn, làm sao có thời gian như vậy...

Lại thêm một đêm, một thẳng nam cô độc kiêng cường phải ngủ một mình.

Vào buổi sáng, ăn xong điểm tâm sáng không bao lâu thì lão thái giám Lý Nguyên Hải ôm cây phất trần, cười tủm tỉm xuất hiện.

Đem chuyện Viêm Đế triệu kiến cùng chuyện hai trăm đại bản thông tri cho hắn.

Hai trong một.

Còn có lựa chọn sao?

Vương An không nói nên lời, đầy tiếc nuối đổ chút dầu lên người của Thái Nguyệt, sau đó đi theo Lý Nguyên Hải đến Cần Chính Điện.

Thời điểm này vừa mới hạ triều, Viêm Đế đã ngồi ở trong phòng, vẻ mặt u ám đến có thể chảy nước.

Phía bên dưới, có hai người đang đứng.

Một người đã ngoài năm mươi, râu tóc bạc trắng, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng khôn khéo, đó là tể tướng của đương triều, tể tướng Trương Sĩ Ngôn.

Người còn lại dáng vẻ cường tráng, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, chính là Binh Bộ thượng thư, Cảnh Binh.

Lúc này, Trương Sĩ Ngôn nhìn chằm chằm Viêm Đế, giọng điệu gần như chất vấn: "Bệ hạ, nhất định phải khởi binh sao?"



"Đúng vậy, trẫm đã quyết định."

Ánh mắt của Viêm Đế hơi lạnh, nghiêm giọng nói: "Trong những năm này, để cân bằng các bên, trẫm đã không ngừng nhượng bộ, nhưng lần này, trẫm sẽ không bao giờ nhượng bộ chút nào nữa."

Trương Sĩ Ngôn biết rõ tính khí của hoàng đế, ăn mền không ăn cứng, ông thở dài và nói: "Bệ hạ, bây giờ ngân khố trống rỗng, thiên tai và chiến tranh tiếp tục, này cả chuyện cơm ăn áo mặc của người dân Đại Viêm cũng là vấn đề."

"Lão thần to gan hỏi một câu, Bệ hạ... ngươi sẽ dùng cái gì để đánh?"

Khi ông ta đề cập đến những điều này, sắc mặt của Viêm Đế tái nhợt.

Đại Viêm đã từng rất thịnh vượng, cùng Đại Lê, Đại Lương tên tuổi ngang nhau, hơn nữa còn có lãnh thổ rộng lớn, nhiều đất canh tác, ít núi và nhiều sông. Trêи lý thuyết nắm giữ thiên thời địa lợi, cần phải phát triển tốt mới đúng.

Nhưng không biết tại sao, người ta Đại Lương và Đại Lý không ngừng phát triển mạnh mẻ, mà Đại Viêm của ông không những không có tiến bộ nào, mà còn vì nhiều năm liên tục bị thiên tai, ngay cả ngân khố quốc gia cũng trống rỗng.

Bây giờ, ngay cả một quốc gia man rợ nhỏ ở phía bắc cũng dám dẫm lên đầu ông vài cái, cả triều văn võ thậm chí còn thuyết phục ông không nên đánh trả.

Nghĩ đến đây, trong lòng Viêm Đế không khỏi cảm thấy xót xa!

Ông nhất thời tức giận nói: “Trẫm muốn mượn sức mạnh của cả nước đánh một trận.”

"Sức mạnh của cả nước?!"

Trương Sĩ Ngôn chống lại ánh mắt của Viêm Đế, đoan chính nói: "Bệ hạ vì lợi ích cá nhân, đem nghìn vạn người dân ở chỗ nào?"

"Một khi khởi binh, nhất định sinh linh đồ thán, loạn trong giặc ngoài, nước không ra nước, quốc gia xã tắc lâm nguy!"

Cảnh Binh cũng tiến lên một bước, trịnh trọng nói: “Thần cùng ý kiến!"

“Ngày nay, Đại Viêm ta thiên tai khắc nghiệt tràn lan, từ lâu dân chúng đã khổ không thể nói, lương thực dự trữ ở nhà ăn cũng ăn không đủ no, một khi chiến tranh bắt đầu căn bản không thể thu thập được lương thực cần thiết cho quân đội."

"Ngoài ra, Man Quốc giỏi cưỡi và bắn cung, kỵ binh tinh duệ không thể không có . Nếu cuộc chiến phía trước thất bại, Man Quốc có thể cưỡi ngựa đến kinh thành trong vòng mười ngày. Đến lúc đó ai có thể ngăn cản?"

“Ồ?” Ánh mắt Viêm Đế lạnh lùng, nén giận nói: “Không biết hai vị khanh gia có ý kiến

gì không?

"Nghị hòa."

Trương Sĩ Ngôn vờ như không nhìn thấy Viêm Đế nổi giận, nói thẳng: "Man Quốc dùng binh đối với nước ta, chẳng qua là muốn cướp bóc! Đã vậy, lão thần cho rằng chỉ cần cho bọn họ chút lợi ích thì bọn họ sẽ rút lui binh!"

"Từ Vua đời trước đã bắt đầu tính, Bắc Man đã chiếm mười tám thị trấn ở phía bắc của Đại Viêm trong nhiều năm. Mười tám thị trấn này từ lâu đã nằm ngoài tầm kiểm soát của Đại Viêm ta. Chúng giống như xương sườn gà vậy. Theo như lão tướng thấy thì tốt hơn là trêи danh nghĩa đem nhượng lại cho Bắc Man đi! "

Cảnh Binh phụ họa nói: "Đúng vậy, nhưng ngươi dân ở Bắc Man rất man rợ, ta sợ rằng điều này cũng không đủ để khiến chúng rút lui. vi thần nghĩ rằng có thể lấy vạn lượng tiền để thể hiện tấm lòng thành của Đại Viêm ta."

Khi Viêm Đế nghe thấy những lời đó, lồng ngực của ông nhấp nhô mạnh mẽ, chút nữa là có một ngụm máu phun ra.

Ông chộp lấy chiếc tách trà trêи bàn và ném thẳng vào trước mặt củaTrương Sĩ Ngôn, tách trà vỡ tan tành, nước bắn tung tóe khắp nơi.

Cả Trương Sĩ Ngôn và Cảnh Binh run rẩy, vội vàng quỳ xuống...