Nói đến vệ binh Đông cung của Thái tử.
Vốn là do Viêm Đế tự mình chọn binh, đội quân tinh nhuệ được điều về từ Bắc Cương.
Thống lĩnh Lăng Mặc Vân, không chỉ xuất thân từ nhà tướng, còn là một mãnh tướng được đào tạo từ trong núi đao biển lửa.
Bởi vậy, lúc mới lập đội vệ binh của Thái tử, chiến lực đã bức mười tám doanh trại cấm quân kinh kỳ.
Nhưng mà trước đó Thái tử không có chí tiến thủ, cứ thế bỏ mặc một đội quân bừng bừng nhiệt huyết qua một bên để cho tự sinh tự diệt, mất dần nhuệ khí.
Nếu không thì, có sự bảo vệ của bọn họ, thái tử trước đó cũng sẽ không bị ám sát dễ dàng như vậy.
Chẳng qua, cũng chính là bởi vì thái tử trước đó quên lãng sự tồn tại của bọn họ, không đưa bọn họ vào bãi săn, nên bọn họ mới nhờ đó mà thoát qua một kiếp.
Mà Địch Thành thống lĩnh đội kỵ binh phụ trách hộ vệ bãi săn, lại không được may mắn như vậy.
Sau khi xảy ra ám sát, lập tức bị Viêm Đế tống giam.
Vì vậy Vương An nhớ tới đội quân này vẫn âm thầm có chút kϊƈɦ động.
Những người này đều là nam nhân chân chính đi ra từ chiến trường, chỉ cần thu phục bọn họ, cộng thêm huấn luyện, thì chắc chắn chính là một đội dũng tướng chân chính.
Chỉ là, muốn thu phục đội quân này, cái khó lớn nhất, chính là thống lĩnh Lăng Mặc Vân.
Lăng Mặc Vân trời sinh tính cao ngạo, năm đó ôm mộng tưởng là mã thượng phong hầu, nhưng bởi vì Viêm Đế tự mình điểm tướng, không thể kháng chỉ, lúc này mới hạ mình làm thống lĩnh của thái tử vệ.
Trải qua mấy năm, hắn ta ôm một lòng khát vọng nhưng lại không cách nào thi triển được, cộng thêm thái tử không có năng lực, trong lòng oán trách sâu nặng.
Muốn thu phục được người này, rất khó đây.
Chẳng qua, Vương An cũng không lo lắng lắm, những binh lính chém giết năm đó, có nhảy lợi hại đi nữa, cuối cùng vẫn không phải là thủ hạ của mình à, ngoan ngoãn như con thỏ trắng.
Binh lính ở thời cổ đại, đương nhiên cũng không đáng nói.
Sau một nén nhang, Vương An ngồi trêи kiệu, có Trịnh Thuần đi theo, đi tới võ đài của thái tử vệ.
Nhưng mà.
Mới bước vào quân doanh, Vương An liền ngây ngẩn cả người.
Trêи võ đài, không có đội quân nào luyện tập cả, đập vào mắt, chỉ có đám quân lính tản mạn...
Có người nằm nghiêng chân ở dưới đất nằm ngủ gáy khò khò, có cả đám người tự lại một chỗ, bàn luận về thanh lâu này thanh lâu kia trong kinh thành, càng làm người ta phong lưu kɧօáϊ hoạt, thậm chí, còn có dọn ra một cái bàn, công khai ngang nhiên mở đánh cược trong võ đài, tiếng đặt cược lớn nhỏ vang đến bên tai...
Sắc mặt Vương An liền đen lại, dù trước đó trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng nhìn thấy cảnh này, tâm trạng hắn vẫn còn chút sụp đổ.
Đây là quân đội sao?
Đây xứng được gọi là quân nhân sao?
Thổ phỉ cũng không bằng!
Nếu lên chiến trường thật, đoán chừng nhìn thấy kẻ địch, không phải nghe ngóng rồi chuồn, thì chính là quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Quân đội hộ vệ như vậy, thái tử trước đó có thể sống khỏe mạnh tới năm mười sáu tuổi, thật đúng là kì tích.
Trịnh Thuần cũng hết hồn há hốc miệng có thể nhét được quả trứng vào.
Dù hắn ta không biết việc binh, thì cũng biết, tình huống như vậy là vô cùng không được cho phép.
Cái này không thể nhịn nổi nha!
Vương An bước hai ba bước lên đài điểm binh, hít thở sâu, đột nhiên quát ầm lên: “Cút cmn hết cho ta!”
Vương An tức thật rồi, đến nỗi không tự xưng là bản cung nữa.
Trêи võ đài đột nhiên yên lặng lại.
Đám người tản mạn, ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy Vương An một thân bạch y đứng trêи đài cao kia, liền thay đổi sắc mặt, tay chân luống cuống đứng lên.
Làm trong đội thái tử vệ, bọn họ đương nhiên là nhận ra thái tử rồi.
Chỉ là thái tử trước đó, hầu như chưa từng đến võ đài, sao hôm nay lại...
“Xếp hàng, đếm đến mười! Người còn ở ngoài hàng ngũ thì năm mươi gậy! Mười, chín...
Vương An lấy từ trêи giá binh khí một cây gậy thô như cánh tay ném qua cho Trịnh Thuần, bắt đầu đếm.
Võ đài lại hỗn loạn tưng bừng.
“... Tám, chín, mười!”
Hết thời gian, Vương An đảo mắt nhìn qua, hô hấp liền ngưng lại.
Đội ngũ là sắp hàng đi lên, nhưng đứng giống như rồng rắn lên mây, xiêu xiêu vẹo vẹo không nói tới, tác phong nhà binh không dám tâng bốc, hở ngực lộ lưng, y quan không ngay ngắn, thậm chí nhiều người chỉ đi được một chiếc giày, đừng nói đến vũ khí như mạng sống của một người quân nhân...
Kiếp trước làm chiến sĩ, Vương An đối với tác phong nhà binh cơ hồ có chút yêu cầu gắt gao quá mức, lúc nào sao mà nhịn nổi nữa?
Lớn giọng quát: “Các ngươi như vậy xứng làm quân nhân sao! Tất cả đều... nằm xuống chống đẩy năm mươi cái!”
Đám người nhìn mặt nhau.
Chống đẩy?
Đó là cái gì vậy?
Chưa từng nghe qua luôn!
Vương An lúc này mới phát hiện, mình quen theo kiếp trước, vội ho một tiếng sửa lại lời: “Mỗi người ăn mười gậy!”
Lúc đầu muốn nói là ba mươi.
Nhưng hắn sợ bị tất cả mọi người đánh ngã, vậy ai duy trì trật tự đây?
Mọi người thấy sắc mặt hắn quái dị, nhưng không có một người nào nhúc nhích cả.
“Nghe không hiểu bản cung nói gì sao?”
Ánh mắt Vương An lạnh lùng quét qua từng người, người bị ánh mắt của hắn quét qua, đều vô thức cúi đầu xuống.
“Ô, uy phong của thái tử điện hạ to thật đấy.”
Lúc này, giọng nói mang theo ý trêu tức truyền đến.
Vương An ngẩng đầu ngoảnh lại, trong tầm mắt xuất hiện một thanh niên anh tuấn mặc áo giáp màu bạc, lưng đeo bảo kiếm, nhếch khóe miệng, đi về phía hắn.
Chính là thống lĩnh thái tử vệ Lăng Mặc Vân!
“Mạt tướng Lăng Mặc Vân tham kiến thái tử điện hạ.”
Lăng Mặc Vân đi đến bên cạnh Vương An, cũng không quỳ, chỉ vòng tay, lời nói là châm chọc: “Điện hạ đây là ở bên ngoài chơi đủ rồi, mới đến quân doanh tìm trò mới sao?”
“Thái tử vệ là của bản cung, bản cung muốn tới thì tới, còn cần xin ngươi chỉ thị sao?”
Vương An liếc xéo Lăng Mặc Vân nói: “Phụ hoàng lệnh cho bản cung quản lý lưu dân trong kinh, bản cung muốn ngươi đem binh đến đó duy trì trật tự.”
“Cái gì?”
Lăng Mặc Vân nghe vậy, sắc mặt thay đổi ngay.
Để thái tử đi quản lý lưu dân, đây đúng là nói đùa!
Hắn ta có nghĩ cũng nghĩ không ra, lập tức lùi ra sau hai bước, quỳ một chân xuống đất nói: “Mạt tướng xin điện hạ khai ân, những lưu dân kia chịu đủ nỗi khổ chiến loạn, thê ly tử tán, đã đủ đáng thương rồi, vẫn xin điện hạ chớ giày vò bọn họ nữa.”
“Về phần giữ gìn trật tự... thứ lỗi, binh lính của mạt tướng, không làm ra chuyện lừa nam hϊế͙p͙ nữ như vậy đâu.”
Quản lý lưu dân, là đại sự của triều đình.
Nhưng mà việc này nếu là do thái tử phụ trách, dựa theo tính cách từ tên quần là áo lượt như hắn, ngoại trừ chơi đùa cho vui còn có thể làm như thế nào nữa?
Nghĩ đến đám người già yếu bệnh tật kia, lọt vào sự tàn phá của thái tử, Lăng Mặc Vân liền không đành lòng, dù đắc tội với thái tử, cũng muốn cho thấy rõ lập trường của bản thân.
Lăng Mặc Vân ta, đường đường là nam nhi tốt đẹp, tuyệt đối sẽ không tiếp tay cho kẻ xấu!
Cùng lúc đó, toàn bộ hàng ngũ đều phừng phừng lên.
“Thống lĩnh nói đúng, xin điện hạ tha cho những lưu dân kia!”
“Đúng vậy! Chúng tôi đều là nam nhân đã từng giết địch trêи chiến trường, sao có thể ra tay với bách tính của mình được chứ?”
“Không làm, chúng tôi không làm đâu!”
....
Vương Anh nghe xong những giọng nói như có chung mối thù này, đáy lòng lấp tức nở hoa.
Không tệ, trong lòng còn có bách tính, nói ra thì tim bọn họ vẫn còn nóng, vẫn có thể cứu được!
Chẳng qua, trước khi cứu, phải để máu bọn họ sôi lên trước đã.
Vương An cười ha hả, giải vờ khinh miệt nói: “Nói hay làm, chính nghĩa oai phong cỡ nào cơ... Nhưng, các ngươi không khỏi đề cao bản thân quá rồi! Bản cung qua đây, cũng muốn xem xem các ngươi có ích gì không mà thôi.”
“Kết quả... Tất cả đều là một đám du côn lưu manh, đưa ra ngoài, bản cung còn sợ mất mặt nữa kìa!”