Thái Hoang Thôn Thiên Quyết

Chương 40: Ta có thể từ chối không?

“Mau cản nó lại!"

Vạn Vinh Triết quát to, không để ý tới tôn nghiêm của gia chủ Vạn gia, lệnh cho thuần thú sư lên đài, ngăn cản Thiết Ngô Công tru diệt Huyết Văn Sư.

Quá chậm, Thiết Ngô Công đã hóa thành sao băng, móng vuốt sắc nhọn xé toạc đầu Huyết Văn Sư, thứ đồ đỏ trắng như nham thạch, phun hết ra lôi đài.

Huyết Văn Sư ngã xuống, Thiết Ngô Công quay lại cạnh lôi đài, kết thúc cuộc chiến.

Lúc này, cả đấu thú tràng im lặng như chết, không ai nói chuyện, chỉ có tiếng th ở dốc mạnh mẽ. Cảnh trước mắt khiến lòng họ lạnh lão.

Từng trận gió lạnh thổi qua đầu họ, Vạn Trác Nhiên rùng mình. Khí lạnh leo lòng bàn chân ông ta lan lên cột sống, bất tri bất giác, sau lưng ông ta ướt đẫm.

Hoặc đại sư và Lôi Đào nhìn nhau, chuyện hôm nay, chỉ có bọn họ hiểu rõ, Liễu Thanh Dương không phải phế vật gì cả, mà là tuyệt thế thiên tài.

Hóa đá!

Tất cả mọi người đều hóa đá, không biết nên nói gì cả.

“Ca, chúng ta thẳng rồi!”

Tùng Lăng bắt lấy tay Liễu Thanh Dương, lớn tiếng kêu to. Thằng rồi, rốt cuộc cũng thẳng rồi, hẳn ta điên cuồng chạy quanh bàn mấy vòng.

Bọn họ thắng rồi, dù quá trình rất nguy hiểm nhưng vẫn thẳng.

Liễu Thanh Dương mở mắt ra, như thể chưa có chuyện gì xảy ra hết, trông như một người ngoài cuộc, không hề quan tâm.

“Vạn huynh, ta sẽ nhận một trăm linh thạch.”

Có được một trăm linh thạch này, không chỉ có thể bố trí được một tụ linh trận, mà còn có thể mượn linh thạch để tu luyện, nhất cử lưỡng tiện, rút ngăn thời gian hắn thanh lọc cơ thể.

Nguy cơ của Từ gia vẫn chưa được giải trừ, hung thủ ở trong bóng tối vẫn chưa được tìm ra, Liễu Thanh Dương không dám thả lỏng chút nào.

Ánh mắt chết chóc của Vạn Trác Nhiên nhìn thẳng vào Liễu Thanh Dương, nếu ánh mắt có thể giết người thì lúc này Liễu Thanh Dương đã chết cả vạn lần rồi.

“Liễu công tử có dám đánh cược với ta một trận nữa không?”

Dáng vẻ của Vạn Trác Nhiên rất giống Vạn Bất Đồng trước khi rời đi, đã rơi vào trạng thái điên cuồng.

“Trác Nhiên, hôm nay tới đây thôi.”

Không đợi Liễu Thanh Dương nói chuyện, Vạn Vinh Triết đã lên tiếng cắt ngang. Chuyện hôm nay quá quỷ dị, không làm rõ nguyên nhân, tạm thời không thể đấu thú, tránh càng lún càng sâu.

Không hổ là cáo già, ông ta biết lập tức ngăn chặn tổn hại. Thua mất mười triệu tiền vàng, nhiều nhất cũng chỉ tổn thương gân xương thôi, nhưng còn thua nữa thì sẽ táng gia bại sản.

Vạn Trác Nhiên không cam lòng ngồi xuống, hắn ta không dám không nghe lời phụ thân, sát ý mạnh mẽ tạo thành cuồng phong, áp bức Liễu Thanh Dương.

“Xin lỗi, hôm nay đấu thú tràng xuất hiện chút bất ngờ, tạm thời kết thúc đấu thú, tiếp theo sẽ tiến hành thi thuần thú, có thiên kiêu nào bằng lòng ghi danh tham gia hay không?”

Lão giả phụ trách chủ trì đấu thú tràng tuyên bố kết thúc, tiến hành trận thứ hai, thi thuần thú.

Cuộc thi thuần thú khác với cuộc thi đấu thú.

“Ta ghi danh tham gia!”

Điền Dã Tuyền là người đầu tiên đứng lên ghi danh tham gia cuộc thi thuần thú, tam đại gia tộc cũng đều liên tiếp có đệ tử đúng lên, chỉ có Từ gia là mãi không thấy động tĩnh gì.

“Chẳng lẽ Liễu công tử không tham gia cuộc thi thuần thú sao? Yên tâm đi, ta sẽ sắp xếp một con yêu thú nhỏ yếu làm đối thủ của ngươi”

Vạn Trách Nhiên nhanh chóng khôi phục lại cái vẻ công tử nhanh nhẹn, thiếu hơn bảy mươi linh thạch, nghĩ cách góp đủ là được, Vạn gia vẫn con thua được.

Khiêu khích!

Khiêu khích Liễu Thanh Dương trằng trợn, muốn hắn tham gia cuộc thi thuần thú.

Người và yêu thú giao chiến, rèn luyện võ kĩ, rèn luyện ý chí, bị khí thế của yêu thú chèn ép là cách rèn luyện tốt nhất. Chuyện tốt như thế này không nhiều, bình thường phải tốn một lượng lớn tiền vàng mới vào được phòng huấn luyện của thuần thú tràng, hôm nay có cơ hội miễn phí, không ai muốn bỏ qua.

Mặt Từ Hàm Yên đầy cảnh giác, ánh mắt nhìn chăm chăm vào Liều Thanh Dương, nếu hắn dám đồng ý thì sẽ đạp chết hắn.

Chuyện vừa rồi, đến giờ nàng còn sợ hãi.

“Ta có thể từ chối không?”

Liễu Thanh Dương sờ mũi, trực tiếp nhận thua. Người ngoài đều biết hắn là một phế vật, gân mạch tắc nghẽn, luôn dừng lại ở Hậu Thiên kỳ, còn là loại rác rưởi nữa.

“Ha ha ha...”

Xung quanh liên tiếp truyền tới tiếng cười lớn, rốt cuộc họ. cũng tìm được cái cớ để cười nhạo hẳn nên cứ tùy ý giễu cợt.

Đấu thú không cần võ lực, nhưng thuần thú thì khác, cần phải đích thân ra sân, trải nghiệm sự chèn ép do yêu thú mang tới, áp dụng bản lĩnh của mình để thuần phục yêu thú.