Thái Giám Đại Quan

Chương 20

Hà Tam Cô lại gần Phúc Khang An đang tư lự bên thư án, nàng vòng tay ôm lấy hắn từ phía sau.

- Nàng tới rồi à…- giọng hắn trầm và ngọt, dịu dàng cất tiếng hỏi.

Nàng khẽ gật đầu, vạt áo bích đào nhuận màu phấp phới phủ lên giáp y của Phúc Khang An:

- Chàng đang lo lắng chuyện gì thế?- giọng nàng quan tâm, mỉm cười.

- Vẫn là thánh thượng…- Phúc Khang An nhìn nàng trả lời.-… Người cứ lao vào làm việc cho tới kiệt sức mới thôi…

- Chuyện của Lam hoàng quý phi xảy ra cũng đâu còn mới…- Hà Tam Cô cất lời thắc mắc. Phúc Khang An cười nhẹ, nói với nàng:

- Nữ nhân đều cho rằng nam tử vô tình… Nhưng thực ra không hẳn thế, khi chúng ta lao vào những cuộc chiến lớn, rồi một ngày cũng nhận ra mình cần một tri âm… Tìm được người mình yêu trên thế gian này vô vàn khó khăn, hạnh phúc chỉ mỏng manh như cánh ve… Thánh thượng đường đường là hoàng đế, đi khắp thế gian cũng vẫn là giang sơn của người… vậy mà vẫn không thể bảo vệ người con gái mình yêu…

Hà Tam Cô thở dài, cũng như mọi nữ nhi khác, nàng từng nghĩ tiếng yêu từ miệng nam nhân chẳng qua chỉ như làn gió, lời vừa tuôn thì cũng bay nhanh đi. Nhưng giờ nhìn Càn Long, mọi quan niệm của nàng chợt lung lay khó tả…

Nàng tựa cằm lên bờ vai vững chãi của Phúc Khang An, yên lành và dựa dẫm. Nàng yêu cuộc sống hiện tại của mình… Đã quen với vòng tay bao bọc và sự hiện diện của hắn ở bên…nếu chẳng may nàng phải rời xa hắn… có lẽ nàng sẽ gục ngã mất…

—o0o—

Lệnh quý phi bế hài tử trong tay, đứa bé mới được mấy tháng tuổi nhưng rất nhanh nhạy và thông minh khiến nàng không khỏi vui mừng.

- Diễm nhi…- tiếng gọi phát ra từ phía cửa, Lệnh quý phi quay lại và nhận ra Càn Long. Hắn chậm rãi bước tới, ánh mắt chỉ chăm chú vào đứa bé chứ không hề liếc tới nàng.

Càn Long nâng niu nó trên tay, khẽ khàng tới mức sợ rằng nếu hắn cử động mạnh, hài nhi này sẽ tan biến như làn khói…

Hắn cúi đầu, nhẹ cọ mũi vào vết bớt đỏ nơi cổ đứa trẻ rồi thở hắt ra như phải kìm nén đau thương. Hắn trao nó lại cho Lệnh quý phi, rời đi như chạy trốn…

Như có hàng vạn nhát dao xắt lát tim hắn ra, Càn Long gục xuống gốc cây đại thụ, không bước nổi nữa… Hắn ôm lấy ngực, thở khó khăn, phổi buốt giá như từng hơi thở là thêm ngàn vết kim châm.

Mới chỉ như khoảnh khắc vừa rồi thôi, Lăng Lam vẫn còn bên hắn, thậm chí Càn Long có thể cảm nhận được nàng trong từng ngõ ngách của tâm trí và dường như nghe thấy cả tiêng thở của nàng phả vào gáy mình…

Nhưng không phải, nàng đã ra đi từ rất lâu rồi…

Hắn cứ ngồi đó cho tới khi vầng nhật nguyệt lên cao, bóng tối như một con quái thú nuốt chửng tất cả, nhuốm màu đêm đen lên từng hạt bụi.

Đôi mắt Càn Long lúc này còn cô đơn lạc lõng hơn cả ánh trăng kia. Hắn thầm ước nguyện mỗi cơn gió thoảng qua, hắn có thể bớt đau đi một chút…

Nhưng không, niềm đau vẫn vẹn nguyên như thế, vẫn tươi mới như cái ngày hắn nhận ra căn phòng nàng trống rỗng…

Con dao khảm rồng vẫn trong tay hắn, nhưng giờ thì nàng đâu rồi??

Máu từ lòng bàn tay hắn vì cứa vào dao nhuốm đỏ ngọn cỏ. Thứ chất lỏng sánh đặc ấy quệt lên từng tảng đá khô cằn, vạch lên đó nắn nót tên nàng…

- Lam nhi…- nước mắt hắn run rẩy rơi, dường như còn chen vào cả tiếng nấc nghẹn ngào…-… nàng thật sự rời xa ta rồi sao?

—o0o—

Sẽ ra sao nếu tất cả hóa hư vô?

Sẽ ra sao nếu kí ức tan ra như làn khói?

Sẽ ra sao nếu mọi nỗi đau vỡ vụn được quét đi?

Ánh sáng rất mỏng, mỏng tới mức nàng nghĩ mình có thể xé nó tan ra được, nhưng khi bàn tay yếu ớt ấy với lên, chỉ có thể vụt vào khoảng không chứ không thể chạm vào vệt nắng. Nàng thất vọng, cụp mắt xuống, hàng mi thưa thớt giăng mắc niềm đau.

Cảm giác bất lực len lỏi vào tâm trí nàng, dường như trong con tim héo úa còn đang mọc lên cái cây của nỗi nhớ. Nếu như ngày ấy nàng có thể chết đi… Nếu như ngày nay nàng không phải kẻ tàn phế…

Nàng nhắm mắt, cố bỏ ngoài tai những âm thanh hời hợt xung quanh mình, rũ bỏ hơi thở sự sống đang bấu víu trên gấu áo nhưng sức đã tàn lụi tới mức nàng không thể nhấc tay lên nổi.

Nước mắt nàng lăn…

Vẫn văng vẳng đâu đó, khẽ thì thầm bên tai nàng là lời yêu thương của Càn Long, là cái cựa quậy khe khẽ của đứa con trai nàng mới chỉ được ôm có một lần…

Nàng khóc, nỗi nhớ càng quay quắt hơn, niềm đau càng vặn xoắn hơn…

Nàng nấc, cổ họng khô rát không cho nàng cất nổi tiếng.

Nước mắt tràn vào tim…

Có bóng chân của một nam nhân bước tới bên nàng, dáng người cao cả, giọng ấm dịu nhưng không thể chữa lành vết thương nơi tim nàng…

Nàng ngước nhìn, dù biết đó không phải nam nhân nàng mong nhớ nhưng vẫn tiếp tục ứa nước mắt khi chàng dịu dàng gọi:

- Lam nhi…