Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 91



Tiếng chim hót văng vẳng, đứt quãng, lại tiêu tán trong trông trung, tựa như là ảo giác.

Chắc chắn có tê tước quanh đây. Phó Thần tập trung tinh thần lắng nghe, nhưng lại một lần nữa biến mất, trong tầm mắt lại càng không thấy bóng dáng, không khác gì bóng ma âm thầm mai phục trong màn đêm.

Trên bãi cỏ có vài người trông rất quen mắt, hắn từng gặp ở Túy Tiên Lâu, đều là những hộ vệ bên cạnh Lý Biến Thiên. Bọn họa thấy hắn xuống khỏi xe ngựa, đưa mắt nhìn sang. Ánh mắt sắc như mũi kiếm, nếu như hóa thành thực thể thì hắn đã bị xiên thành tổ ong. Nhưng ngoài ra, bọn họ không có động tác gì khác. Không mệnh lệnh thì không vọng động, họ tiếp tục làm việc đang dở dang, kỷ luật nghiêm minh đến nỗi Phó Thần cảm thấy đang quan sát một lực lượng vũ trang hiện đại.

Phòng thủ chặt chẽ như thế, hắn muốn truyền tin ra ngoài còn khó hơn lên trời. Nghĩ đến tính nết của Thiệu Hoa Trì, Phó Thần bỗng cảm thấy có chút khó chịu. Phải mau tìm cách liên hệ với điện hạ thôi. Không có hắn bên cạnh thì ai khống chế nổi con sói con đó. (ơ tự nhiên thấy ngọt)

"Ngươi tỉnh rồi à? Có chỗ nào không thoải mái không?" Thấy hắn đi tới, Lý Biến Thiên ngồi trên xe lăn cất tiếng hỏi vô cùng thân mật, giống như đã quên sạch những chuyện lúc trước. Hắn vẫy vẫy tay như gọi một con mèo nhỏ, đôi mắt lắng đọng khiến người ta không đoán ra thâm ý.

Gọi hắn tới bên cạnh như vậy mà không có phòng bị gì hay sao? Cũng không phải. Thần thái tỏa ra từ Lý Biến Thiên cho Phó Thần biết, dù hắn có làm gì cũng sẽ bình yên vô sự mà thôi.

Nhìn xem, trước đó hắn chỉ mang theo có mấy người mà dám công khai xuất hiện ở quốc đô của Tấn quốc, quả thật tự tin đến không coi ai ra gì.

"Đây là đâu, các người muốn mang ta tới chỗ nào?" Nói vậy nhưng hắn vẫn tới ngồi bên cạnh Lý Biến Thiên.

"Sao không hỏi gì về tỷ tỷ của ngươi?"

"....."

"Bở vì trước đó ngươi đã đưa người đến chỗ an toàn rồi, phải không? Ta thích những đứa trẻ thông minh, cảnh giác." Thấy thiếu niên như thể bị mình nói cho nghẹn họng, Lý Biến Thiên cười một trận sung sướng.

Đúng vậy, vị "tỷ tỷ" kia của Phó Thần quả thật đã đi từ lúc nào rồi.

Thấy Phó Thần im lặng, Lý Biến Thiên nói giọng trầm thấp, dễ nghe, "Giờ không giả vờ nữa à?"

"Còn cần thiết nữa sao?" Hắn hỏi lại. Hắn biết đối phương muốn hỏi hắn không cần giả vờ làm một đứa trẻ dễ nổi giận nữa à. Thực ra giờ có cố gắng diễn cũng chẳng ý nghĩa gì. Từ lúc hắn định trốn thoát thông qua gác xép kia thì Lý Biến Thiên đã biết hắn chẳng thể nào là một thiếu niên đơn thuần, nóng nảy gì nữa rồi. "Ở một nơi như khu Triệu Nghĩa mà không giả vờ thì ta làm sao sống sót được."

Lý Biến Thiên không tỏ rõ ý kiến, đưa mắt nhìn sang, vẫn nhu hòa như trước.

Cảm giác yên lặng lan tỏa. Phó Thần có thể cảm thấy ánh mắt tra xét của đối phương, trái tim nhảy dựng trong lồng ngực, rồi lại bình tĩnh hơn.

Từ những thông tin tình báo, Lý Biến Thiên đã tại vị mười tám năm, sử dụng đủ mọi lý do để gây chiến, chiếm lĩnh tám quốc gia cùng bộ lạc. Hắn là vị đế vương có số lần ngự giá thân chinh nhiều nhất để mở rộng lãnh thổ cho Kích quốc, đồng thời cũng là vị thần trong lòng người dân, nhưng cho tới nay vẫn chưa có một bức họa nào vẽ được chân dung vị này.

Phó Thần nghĩ, thời gian người này kế vị hoàn toàn không khớp với dung nhan, nghĩ tới chủ nghĩa sùng bái cá nhân, nghĩ tới tinh thần lãnh tụ, nghĩ tới chiến tranh xâm lược....

"Ngươi không sợ ta đánh lén ngươi sao?" Ỷ vào tuổi nhỏ, Phó Thần dám đặt câu hỏi sắc bén với ý khiên khích. Đối mặt với Lý Biến Thiên, hắn không thể nào không toàn lực đề phòng.

Chỉ cần đi sai một bước thì tính mạng cũng không giữ được.

Đương nhiên thái độ của hắn cũng có ít nhiều khác biệt so với lúc ở Túy Tiên lâu, đây là điều hắn muốn.

Hắn nhặt một miếng đá phẳng, lia mấy vòng trên mặt nước.

Hắn có thể cảm nhận thật rõ bầu không khí căng như dây đàn. Ở đây, trừ một vài mưu sĩ có giá trị vũ lực thấp, ai cũng có thể nghe thấy lời nói đầy tính công kích của hắn, đều lập tức đặt tay lên binh khí. Nhưng Phó Thần vẫn ung dung lia đá dưới ánh mắt trời rực rỡ huy hoàng, làm như không nhìn thấy.

Một đám hộ vệ đã xiên được cá trên bờ sông, khẽ khàng rời đi.

"Bên cạnh ta có đủ loại người, hận ta, yêu ta, giết ta..... Ngươi muốn làm loại người nào?" Lý Biến Thiên nghe vậy cũng không để trong lòng, đáy mắt đầy vẻ thích thú. Cho dù là Thẩm Kiêu năm xưa cũng không có được sự lãnh tĩnh cùng khả năng tùy cơ ứng biến như thiếu niên này.

"Như vậy có giết được ngươi không?" Một nhân vật thế này, dù là ai cũng sẽ sinh lòng hiếu kỳ, đặc biệt là Phó Thần còn có chút bệnh nghề nghiệp.

"Đó thật sự là chuyện khiến người ta tiếc nuối." Lý Biến Thiên thở dài một hơi, đôi mắt trĩu nặng cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì, giống như thật sự có cảm giác đáng tiếc. Sau đó, hắn lại đùa giỡn với thiếu niên trước mặt, "Ngươi có biết ta từng trải qua bao nhiêu lần ám sát không?"

Phó Thần ngẩng đầu, bộ dạng kia đương nhiên là muốn biết.

"Ba trăm mười hai lần.... À, hiện giờ là ba trăm mười ba." Lý Biến Thiên đột nhiên thâm trầm như biển cả, lạnh lẽo thấu xương. Hắn đặt tay lên xe lăn, gạt tay vịn. Một tia sáng vút một tiếng bay về phía xa xa. Ngay sau đó, một bóng đen được tán cây che chắn bất chợt rơi xuống, tiếng vật nặng và chạm nền đất vang vọng trong lùm cây.


Ánh mắt hai người giao nhau trong phút chốc, Lý Biến Thiên bỗng nhiên nhào về phía Phó Thần, kéo hắn lăn hai vòng trên mặt đất.

Mười mấy chiếc phi tiêu đồng loạt phóng tới, phần lưng chắn của chiếc xe lăn suýt nữa bị xuyên thủng. Trên mặt đất mềm Phó Thần vừa ngồi lúc nãy cũng cắm vài cây.

Nam nhân nhào tới với tốc độ quá nhanh, may sao Phó Thần đã nhiều kinh nghiệm, phản ứng mau lẹ, không vì bị đẩy ngã bất ngờ mà thụ thương. Trong lúc thở gấp, hắn thoáng cảm nhận được mùi trà nhàn nhạt cùng khí tức thấm đẫm huyết tinh phảng phất khi mái tóc Lý Biến Thiên lướt qua. Phó Thần thoáng ngẩn người trong nháy mắt.

Hắn nhớ tới ngày ấy, lúc ra khỏi quan tài, người kia cũng ôm lấy hắn như vậy, sợi tóc quẹt vào mặt hắn ngưa ngữa. Sự cảm động khi đó tưa như nhỏ một giọt nước xuống mặt hồ, dấy lên gợn sóng nhỏ, rồi biến mất như chưa từng có.

"Đuổi theo." Nguy cơ được cởi bỏ, Lý Biến Thiên buông Phó Thần, ngẩng đầu lên phân phó.

Hiển nhiên những hộ vệ này đều đã có chuẩn bị từ trước, không một ai hoảng loạn. Thật giống như việc bọn họ tạm nghỉ bên hồ chẳng qua chỉ là đợi vụ ám sát này kết thúc.

Có người tiến lại gần, là người đứng thứ năm trọng đội thị vệ, được gọi là A Ngũ. Hắn định ôm Lý Biến Thiên về xe lăn, Phó Thần bỗng nói, "Có thể để ta làm được không?"

Lý Biến Thiên có chút bất ngờ, đáy mắt thoáng vẻ ngạc nhiên, tươi cười như đang nói, ngươi ôm nổi không đấy?"

Phó Thần đoán người này khi xuất hành thường xuyên được người ta bế lên bế xuống, vậy mà không hề cảm thấy một chút tự ti, chán ghét bản thân mình yếu đuối chút nào từ Lý Biến Thiên. Hắn cường đại, tự tin, bất cứ lúc nào cũng như thể không cần dùng đến ngoại vật để chứng minh bản thân mình. Chỉ ngồi yên như thế, hắn cũng có thể khiến nhiều người quỳ xuống ngước nhìn.

A Ngũ đứng phía sau, không cho rằng chủ công sẽ đồng ý với lời đề nghị ăn gan hùm mất gấu của thiếu niên này. Giữ mạng cho một nhân vật khả nghi như thế đã là bất ngờ lắm rồi.

Nhưng thiếu niên lại cố tình cả gan làm loạn, còn Lý Biến Thiên lại cố tình không từ chối.

Hắn đứng dậy, khom người ôm ngang Lý Biến Thiên lên, đáy mắt không hề dao động.

Ngón tay giữ chặt, không có một chút động tác vô lễ, trong lòng lại gợn sóng cồn cào. Quả nhiên ban nãy không phải là ảo giác, trên người Lý Biến Thiên có vài chỗ cất giấu ám khí.

Hắn bước vài bước, nhẹ nhàng đặt người xuống xe lăn. Vừa khom người xuống, giọng nói của Lý Biến Thiên lại khẽ vang bên tai. Một câu nói rất nhẹ, hơi thở phất qua vành tai, khiến Phó Thần chợt nổi da gà, động tác cũng cứng đờ một chút.

Hắn lại nâng tay nhỏ phi tiêu trên lưng ghế, giúp Lý Biến Thiên phủ tâm thảm lông lên chân, đứng ra sau đẩy xe lăn, "Bên ngoài lạnh, ta đưa ngài vào trong xe trước."

Lúc này, mấy người A Nhất đã đưa vài thi thể tới đây, trông thấy thiếu niên kia đứng sau chủ công nhà mình, ánh mắt chợt lóe, "Chủ tử, có ba nam một nữ, trên người không có dấu hiệu nào để xác định thân phận, đã theo chúng ta được ba ngày."

Trong đó, có một người nhìn qua có vẻ không bị thương quá nặng, vẫn hơi tỉnh táo, chính là nữ tử bị Lý Biến Thiên bắn trúng đầu tiên ở trên cây.

Tháo mặt nạ xuống, là một nữ nhân rất xinh đẹp, toàn thân đều tản ra mị lực không gì sánh bằng, mắt đăm đăm nhìn Lý Biến Thiên.

Dù trên người mang thương tích nhưng nàng ta dường như không có cảm giác, chống thân mình đứng dậy, không để ý đến những hộ vệ xung quanh có thể giết mình bất cứ lúc nào. Nàng chậm rãi quỳ gối bên chân Lý Biến Thiên.

Lý Biến Thiên không hề nhúc nhích. Nàng ta từ từ cởi bỏ trang phục thích khách, đổ lộ xiêm y giống như một vũ nương. Bộ ngực đầy đặn, trắng nõn bọc trong áo lót lộ ra đến là sinh động. Đây là lần đầu tiên Phó Thần nhìn thấy trang phục nữ nhân như vậy ở niên đại này.

Đầu lưỡi dỏ sẫm vươn ra khỏi khoang miệng, liếm lên đôi giàu đen, cứ thế lướt tới mắt cá chân như lưỡi rắn.

Có vài tiếng hít khí khe khẽ vang lên. Dù trải qua huấn luyện nghiêm ngặt đi nữa thì những hộ vệ kia suy cho cùng đều là những nam nhân khí huyết phương cương. Dù trước đó bọn họ đã uống thuốc giải nhưng đều suýt chút nữa thất thần trước mị lực của nữ nhân này.

Đầu lưỡi vừa mềm vừa ướt của nữ nhân đã liếm đến đầu gối Lý Biến Thiên. Hai người đối mặt nhìn nhau. Lý Biến Thiên thản nhiên quan sát, đôi mắt kia tựa như khích lệ nàng cố gắng thêm chút nữa đi.

Bỗng nhiên, Lý Biến Thiên đưa tay kéo nàng tới. Dáng người hắn không tính là gầy yếu, cũng không thể xem là cường tráng, nhưng lại rất có lực, chỉ nhấc một cái, nữ nhân kia đã ngồi trên đùi hắn.

Hắn một tay ôm lấy vòng không có gì che đậy của nữ nhân, tay kia phủ lên bộ ngực căng tròn, đầu tựa vào bả vai nàng, không khí ái muội khiến người ta đỏ mặt tim đập.

Ban đầu, ánh mắt nữ nhân còn e ngại thấp thỏm, từ từ tiến sát để thăm dò động tĩnh của Lý Biến Thiên. Tới khi Lý Biến Thiêm thẳng tay ôm mình vào lòng thì hết sức vui sướng, ánh mắt nữ nhân kia càng lúc càng mê mang, không biết lúc này ai đang quyến rũ ai.

Nữ nhân trước kia đều chỉ nhìn ngắm từ xa, lần đầu tiên tới gần như vậy. Nàng phát hiện ra dù nam nhân này luôn luôn ngồi, không thể tự mình làm việc gì, dáng vẻ cũng không quá anh tuấn, hơn nữa, nhận xét một cách nghiêm khắc thì về diện mạo của hắn thì lông mi quá nhạt khiến khuôn mặt Lý Biến Thiên có vẻ bạc tình bạc nghĩa, nhưng khí tức không thể nói rõ kia không giống bất cứ ai, có thể khiến mọi nữ nhân tim đập rộn ràng.

Phó Thần và những người khác đều chẳng có cách nào khác, lẳng lặng cúi đầu.

Không hổ là đế vương, tài tán tỉnh thuộc hàng cao thủ.

Cho dù là hùng chủ thì hắn cũng là nam nhân, đã là nam nhân thì sẽ có dục vọng, không quản được nửa thân dưới.

Phập !

Một thanh chủy thủ ghim thẳng vào trái tim của nữ nhân. Nàng ta không phát ra nổi một tiếng kêu kinh hãi, hai mắt trừng lớn đầy khó tin nhìn Lý Biến Thiên vẫn luôn giữ gương mặt tươi cười hờ hững. Nàng không tin trên đời có kẻ thoát khỏi mị lực của nàng, nhưng người trước mắt này lại tựa như giống ma quỷ đáng sợ nhất.

Lý Biến Thiên chẳng thèm nhìn lấy một cái, tù binh cũng không cân lưu lại. Cho dù không hỏi, hắn cũng đại khái đoán được kẻ nào đứng sau, cho nên hất nàng ta xuống như một thứ rác rưởi, "Xử lý sạch sẽ."

Xử lý như thế nào thì được gọi là sạch sẽ? Không cần hắn nói, đã có người lôi nữ nhân đến lúc chết còn chưa biết vì sao mình chết kia đi.

A Nhất bước tới, đang định bảo Phó Thần tránh ra thì lại nghe Lý Biến Thiên nói, "Trước mắt cứ để hắn hầu hạ ta đi."

Đám người trố mắt nhìn nhau. A Nhất sửng sốt nhìn thiếu niên. Kẻ này mưu trí siêu tuyệt, rất giống với Thẩm Kiêu khi gặp chủ công năm xưa.

Nhưng Thẩm gia huynh đệ đề lần lượt qua đời, ngay cả Thẩm Bân mà tứ vương gia sủng ái nhất cũng táng mệnh ở Loan Kinh, chẳng nhẽ chủ công định bồi dưỡng thêm một nam sủng nữa dâng cho tứ giá?

Sự thường vô đạo, nhân quả luân hồi.

Cỗ xe ngựa dành riêng cho Lý Biến Thiên nhìn thì bình thường nhưng bên trong khá lớn, có thể chứa được năm người mà không phải chen lấn, nội thất cũng tương đối xa hoa.

Phó Thần cũng cởi giày, đang định rót trà thì thấy Lý Biến Thiên như cười như không nhìn hắn, đúng ra là nhìn nửa dưới.

"Nhịn vất vả quá hả?"

Phó Thần đương nhiên cũng nhận thấy, hắn cương rồi.

Hắn cũng không biết, ba nãy nữ nhân kia tẩm mị hương lên người, những người khác đều đã dùng thuốc giải, chỉ có Phó Thần là không. Giờ chiếc quần đặc chế mà Mai cô cô may cho hắn cũng bị Lý Biến Thiên cắt hỏng, đoạn đồi núi gồ lên rõ ràng như vậy, không sao che được.

"Giải quyết luôn ở đây đi."

Phó Thần đột nhiên nhìn về phía Lý Biến Thiên, tựa như cho là hắn điên rồi.

"Ngươi muốn làm bên ngoài cũng được." Lý Biến Thiên nói đến là chu đáo, mặt rất chính trực, giống như gọi Phó Thần vào đây chỉ để hầu hạ hắn.

Phó Thần sắc mặt xanh mét. Hắn nhớ tới chuyện xảy ra ở Túy Tiên lâu, lại phải nén cơn giận, nhìn bề ngoài càng thêm bình tĩnh. Hiện giờ hắn đã dẹp hẳn trò ngụy trang trước mặt Lý Biến Thiên.

Thấy tiểu hài tử này hình như đang tức giận thực sự, Lý Biến Thiên cũng không trêu chọc hắn. Trước kia hắn cũng từng trêu đùa Thẩm Kiêu như thế, dần hình thành thói quen, thích nìn vẻ lãnh tĩnh trên mặt người khác sụp đổ trong nháy mắt, thật thú vị làm sao.

[Bệ hạ, trong lòng nô tài, ngài cũng là thân nhân của nô tài, mọi thứ nô tài có đều do ngài mang đến. ]

Lý Biến Thiên chỉ nhìn thoáng qua Thẩm Kiêu.

Ký ức ấy đã rất xa xôi, hắn đã gần quên cảm xúc khi đó, chỉ nhỡ rõ gương mặt Thẩm Kiêu xám lạnh như tro tàn.

[ Nếu như một ngày kia, nô tài có thể quay về Kích quốc để gặp lại ngài, liệu có thể được hầu hạ bên cạnh ngài, không đi đâu nữa không?]

[Sau khi ngươi trở về sẽ không còn là nô tài nữa.] Hắn biết rõ Thẩm Kiêu mang lòng cảm kích thành khẩn đối với vắn, nhưng lập công lớn quay về đương nhiên phải phong thưởng.

[Làm nô tài của ngài là một niềm vinh hạnh!]

[ Nếu còn tùy hứng thì vĩnh viễn đừng quay về nữa. Ta không cần một người hành động theo cảm tính bên cạnh mình.]

Ánh mắt Thẩm Kiêu dần ảm đạm xuống, [ Vâng, bệ hạ, nô tài hiểu rõ .]

Nhớ tới cặp mắt đầy sùng kính dần trở nên ảm đạm không ánh sáng của Thẩm Kiêu, mãi vẫn không nhìn ra một chút cảm xúc, Lý Biến Thiên bỗng dưng đau xót, nụ cười nhạt đi, ngực như bị thứ gì siết lại.

Có lẽ đối với Thẩm Kiêu, tộc nhân đều bị xử trảm, bản thân và đệ đệ bị lưu đày, khiến hắn không thể có một gia đình đúng nghĩa.


Nhưng cuối cùng, chính bản thân hắn cũng chưa từng cho y thứ gì cả.

Tình cảm huyết nhục sao có thể dễ dàng vứt bỏ được, chẳng qua chỉ chôn giấu quá sâu mà thôi. Càng gượng ép thì kẻ hy sinh càng nhiều. Hắn đã học được cách chết lặng, học cách chấp nhận. Sau khi những người đó chết đi, hắn lại tìm cách báo thù cho bọn họ. Cuối cùng, ngay cả bản thân cũng đã quên mất mình chẳng qua chỉ là người thường.

Người thanh niên luôn luôn tĩnh lặng cúi đầu theo sau hắn ngày trước, đã nổ tan thành đống thịt vụn.

Gạt những chuyện quá khứ sang bên, hắn ném cho Phó Thần một gói giấy nhỏ.

Chính là thứ Lý Biến Thiên lấy từ ngực nữ nhân ban nãy, thứ giải dược tốt nhất.

Phó Thần cũng không hoài nghi gì. Hắn thấy bản thân mình chẳng có gì đáng giá để Lý Biến Thiên phải tính kế hãm hại. Hơn nữa, nếu thật muốn giết hắn thì cứ bổ một đao trong lúc hắn hôn mê là nhanh chóng gọn gàng nhất rồi, cần gì hao tâm tổn trí.

Ngọn núi nhỏ dưới thân rốt cuộc cũng hơi xẹp xuống.

Có lẽ cảm nhận được sự cô tịch trên người Lý Biến Thiên, Phó Thần không rời đi ngay mà tìm trong hòm gỗ trên xe ngựa một tấm áo choàng, phủ lên cho hắn.

Khi đầu ngón tay Phó Thần chạm phải Lý Biến Thiên, hắn giật mình. Người kia toàn thân lạnh toát như xác chết vậy.

"Có ai từng nói ngươi rất dễ mềm lòng không? Nhưng như vậy mới là một tên tiểu quỷ trọng tình trọng nghĩa." Nụ cười phảng phất trên gương mặt Lý Biến Thiên bay mất không tăm tích, chỉ còn lại vẻ uy nghi chói mắt của bậc đế vương.

Thấy vẻ mặt bất an, lo sợ của Phó Thần, hắn dường như không phân biệt được ai với ai. Thiếu niên trước mặt thật giống với người thanh niên kinh tài tuyệt diễm hắn gặp năm đó, tâm cơ sâu nặng khiến người khác không thể nhìn thấu. Lúc ấy, hắn đã tin rằng cử một nhân tài như vậy đến Tấn quốc thật không thể tốt hơn. Có Thẩm Kiêu và Phi Khanh ở đó, hắn mới yên tâm giao nhiệm vụ.

Người thanh niên ấy, lúc bị dùng hình ép cung cũng không có một lời oán hận nào với kẻ đã sai bảo mình.

Người đã chết lâu như vậy rồi.

Khi nghe tin y chết, hắn cũng không thấy khổ sở đến thế.

Nhưng sự thương nhớ lại cứ xâm nhập dần dần trong lúc hắn lơ đãng.

Thế gian này có rất nhiều thứ tình cảm, trong đó có một loại gọi là tình nghĩa quân thần.

Vô tình không phải kẻ mạnh, hữu tình không phải kẻ yếu.

Thứ cảm xúc bị đè nén đã lâu tựa như dòng nước phá vỡ đê điều. Hắn mạnh tay kéo Phó Thần vào lòng, ôm chặt đến không chừa một kẽ hở.

Hắn nhắm chặt hai mắt. Không phải không đau lòng, không phải không xúc động, chỉ là hắn không thể. Hắn là đế vương Lý gia, trời sinh vô tâm.

Một đế vương Lý gia sinh động, thậm chí còn khó đối phó hơn một kẻ vô tình vô nghĩa.

Phó Thần nghĩ vậy, khẽ run lên, nhưng bị người kia càng siết chặt lấy, sát đến độ nghe thấy tiếng tim đập của đối phương.

Thân thể ấm áp trong lòng cho như tặng cho Lý Biến Thiên một ngọn lửa nhỏ giữa ngày đông.

Thẩm Kiêu, Tưởng Thần, Thẩm Bân.... Những tướng lãnh đã hy sinh cho Đại Kích, ta, Lý Biến Thiên, lấy danh nghĩa của hoàng triều Lý gia xin thề, nhất định sẽ khiến kẻ giết hại các người phải trả bằng máu.

-----

Khi Thiệu Hoa Trì tỉnh lại, một hộ vệ đang chăm sóc y, giúp y uống nước. Y đang nằm trên mặt đất trong con hẻm nơi bọn họ mai phục.

Chung quanh họ là những bách đính đang tha thiết mong y tỉnh lại. Bọn họ đều nghe nói thất hoàng tử không màng đế an nguy của bản thân, lao vào lửa đỏ cứu dân chúng.

Thấy y bình an vô sự, những người này mới được quan binh khuyên quay về.

Thiệu Hoa Trì vội vàng bật dậy, nhìn thấy Túy Tiên lâu đã cháy thành những cột than đen trống rỗng, trước mắt như bỗng tối đen. Có người đứng sau lưng đỡ lấy nhưng lại bị y đẩy ra. Giờ đây, trong mắt y chẳng còn bất cứ người nào.

Y còn nhớ cách đây không lâu, Tiến Lặc phòng gặp hỏa hoạn, y hận người kia tới nghiến răng nghiến lợi, không biết phải làm sao. Y lúc nào cũng bó tay trước Phó Thần.

Khi thấy người bình an vô sự, y đã gắng hết sức dặn lòng phải bình tĩnh, tự nói với bản thân nhất đinh không để Phó Thần xảy ra chuyện.

Y rất tỉnh táo, như chẳng có chuyện gì xảy ra, cứ thế bước ra ngoài.

Mọi tiếng nói xung quanh đều chẳng lọt vào tai, như ngăn cách cả thế giới.

Bàng Dự nhìn thấy y, bi ai cúi đầu.

Thiệu Hoa Trì nhìn những thi thể đắp vải trắng nằm ngổn ngang. Đây là những người bọn họ tìm ra được sau khi dập lửa, tổng cộng tám cái xác.

Y không nhớ rõ mình đã chết lặng vén từng tấm vải trắng lên như thế nào. Khi trông thấy một thi thể treo miếng ngọc bội bên hông, Thiệu Hoa Trì trừng lớn mắt.

Lần đó, khi thấy Phó Thần đi ra khỏi Phúc Hi cung mang theo một tấm bùa bình an, y đã cố tình sai người đúc cho hắn miếng ngọc này. Miếng ngọc ấy trên thế gian chỉ có hai cái, một cho Phó Thần, một miếng cho y, nhưng y vẫn cất trong tủ áo, không nỡ mang ra đeo.

Y bắt đầu run rẩy, siết chặt tấm vải trắng, tròng mắt không hề nhúc nhích.

Phụt!

Đột nhiên, một ngụm máu tươi phun ra, vấy lên mặt đất.

Y quỳ sụp xuống, hai mắt như muốn nứt khỏi tròng, dán chặt vào thi thể cháy đen.

"Điện hạ!" Những người xung quanh kêu lên, chạy tới đỡ Thiệu Hoa Trì.

Thiệu Hoa Trì chậm rãi nhắm mắt lại. Mí mắt khô khốc không có nổi một giọt lệ, chẳng khác gì một cái giếng cạn.

Gương mặt đăm đăm nhìn vào hư vô, tựa cái xác không hồn.

.

Thanh Nhiễm cảm thấy người mình rã rời. Nàng gắng sức quay đầu nhìn ra ngã tư đường qua khung cửa sổ. Cảnh tượng vẫn rộn ràng náo nhiệt như mọi ngày. Ngã tư con đường ven sông hộ thành thường luôn tấp nập người đi lại, là nơi náo nhiệt vô cùng. Nàng biết chỗ này, đây là trụ sở tạm thời sư phụ các nàng chuẩn bị cho trước lúc rời đi. Ẩn nấp ở nơi đông đúc như vậy mới không khiến người ta chú ý.

Một người tiến tới từ phía ngược sáng. Thanh nhiễm nheo mắt nhìn, nhận ra đó là một nữ tử hóa trang thành quả phụ. Khi thấy gương mặt đối phương, nàng khàn giọng yếu ớt gọi, "Lam Âm.""Cuối cùng ngươi cũng tỉnh. Tạm thời đừng cử động, vết thương này còn phải nằm mười ngày nửa tháng là ít." Thấy nàng tỉnh rồi, Lam Âm nhẹ nhàng thở rơ một hơi, người còn sống là tốt rồi. Ngày đó, nàng và Tranh Tâm nghe lệnh Phó Thần, bố trí mai phục bốn phía quanh Tý Tiên lâu. Họ thấy Thanh Nhiễn rơi từ mái nhà xuống nhưng lại không thấy bóng dáng công tử đâu. Cho tới khi nghe tin Phó Thần đã táng mạng trong biển lửa, nàng mới thấy ngỡ ngàng. Công tử sao có thể chết được? Nàng vàng Tranh Tâm quyết định tạm thời án binh bất động, đưa Thanh Nhiễm đi nơi khác, quan sát tình hình.

"Đúng rồi, mau, Lam Âm, may đưa ta đi gặp điện hạ !" Thanh Nhiễm có chút hoảng hốt.

"Bình tĩnh đã." Lam Âm đè vai Thanh Nhiễm, "Tiểu Nhiễm, ngươi mau nói cho ta biết, công tử, hắn...chết rồi sao?"

Lời này Lam Âm nói ra chẳng hề dễ dàng. Tuy các nàng không ở chung với Phó Thần được bao lần nhưng vài lần nghe theo sắp xếp của công tử, càng nàng dần sinh lòng bội phục. Quan trọng hơn cả, công tử đã cứu sư phụ các nàng.

"Phỉ phui cái mồm, mau nuốt lại lời này ngay. Ngươi sao có thể nguyền rủa công tử thế được !" Trước khi ngã xuống, nàng mơ hồ nhớ được kẻ mặc áo đen kia đánh ngất công tử.

"Ngươi chắc không?" Nàng biết Thanh Nhiễm sẽ không hồ đồ trong những chuyện thế này.

"Đương nhiên!" Thanh Nhiễm khẳng định, nhưng cảm thấy giọng điệu của Lam Âm có gì đó không đúng, "Đợi dã, ngươi có ý gì?"

Lam Âm kể lại vắn tắt những chuyện xảy ra gần đây cho Thanh Nhiễm nghe, từ việc nàng tới bên ngoài Túy Tiên lâu, thấy điện hạ thất thần ôm một cái xác đã cháy thành than đen.

"Là có người cố tình sắp xếp để kẻ khác tưởng công tử đã chết." Sauk hi nghe xong, Thanh Nhiễm lặng lẽ siết tấm chăn.

"Hơn nữa còn làm đến kín kẽ không sơ hở." Có thể khiến ngay cả điện hạ còn nhầm, chắc chắn đây không phải hành động không có kế hoạch.

"Có nội gián, hoặc là...." Nếu có nội gián, thì nội gián này nhất định phải có địa vị cao, hơn nữa còn có tâm muốn đẩy công tử vào chỗ chết. Nhưng nếu không có nội gián, vậy.... Thanh nhiễm thấy may sao ban nãy mình không làm hỏng chuyện lớn, "Tóm lại, chuyện công tử còn sống, chúng ta không thể nói ra được. Nhìn xem đối phương rốt cuộc muốn làm gì, ít ra cũng phải tìm được thủ phạm và mục đích của hắn nữa ! Mệnh của ta là do công tử ban cho, dù thế nào đi chăng nữa, ta cũng cược cái mạng này để bảo vệ công tử."

"Ngươi đừng kích động vội. Hiện giờ còn chưa có tin tức gì của sư phụ, cũng không biết người ở Trăn quốc thế nào. Công tử không thể quay về chỗ điện hạ. Nhưng quan trọng hơn là, chúng ta phải làm cách nào mới liên hệ được với công tử."

Hai người nhăn mày suy nghĩ. Bây giờ Phó Thần rốt cuộc ở đâu, các nàng còn chẳng biết, vậy thì mật báo cách nào đây?


"Chuyện này, ngươi cảm thấy có quan hệ gì với điện hạ không?" Thanh Nhiễm chợt nói. Nàng thậm chí còn nghĩ, liệu có phải điện hạ tự biên tự diễn toàn bộ vở kịch này hay không.

Lam Âm ngẩn người. Trước khi Túc Ngọc đi, nàng nghe lệnh, tới một khu nghĩa địa ở ngoại ô kinh thành để tìm một cây châm tẩm độc. Lai lịch của cây châm này, bọn họ cũng phỏng đoán được phần nào. Sư phự nghiêm lệnh nàng không được truyền việc này ra ngoài, bao gồm bản thân Phó Thần lẫn Thanh Nhiễm, Tranh Tâm. Thanh Nhiễm coi cái ác như kẻ thù, Tranh Tâm tương đối dễ xúc động. Chỉ cần sau này điện hạ không có hành động gì thì bí mật này sẽ bị chôn xuống vĩnh viễn.

Các nàng là những thủ hạ đắc lực của Túc Ngọc, nhưng nghĩ thế nào cũng không ngờ tới, y lại nhanh chóng đưa ra lựa chọn giữa điện hạ và công tử.

"Thanh Nhiễm, ngươi chọn ai?"

.

Đã mười ngày trôi qua, trời đổ tuyết trắng xóa, kinh thành chính thức bước vào mùa đông.

Mười mấy ngày gần đây, Thiệu Hoa Trì luôn chìm trong im lặng, khóa mình trong phòng, ôm một thi thể đã cháy đen.

Dù hoàng thượng có nổi giận y cũng không màng tới. Người ta đồn rằng thất điện lại hóa điên rồi, đại khái là bệnh cũ tái phát, không chừng bị lửa thiêu đến đầu óc có vấn đề.

Từ đó đến giờ, y không ăn không uống. Cảnh Dật cũng chẳng biết phải làm sao, đành phải đánh ngất người đi rồi dùng miệng mớm thức ăn, đút từng miếng cháo loãng trong lúc Thiệu Hoa Trì hôn mê mới có thể giữ lại mạng cho y.

Khi Thiệu Hoa Trì tỉnh lại, y nôn sạch những thứ vừa ăn ra khỏi dạ dày, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã gầy dộc, hai má hóp sâu, lộ ra góc cạnh rõ ràng. Một nửa dung nhan tựa thiên tiên của y càng thêm tuyệt mỹ, nhưng giờ đây chẳng ai thèm để tâm bộ dạng y ra sao.

Cứ mỗi lần tỉnh lại, Thiệu Hoa Trì lại ôm lấy thi thể bắt đầu nát rữa kia, chẳng nói một lời. Hắn thậm chí không thèm quan tâm đến nửa gương mặt hủy dung kia bị người ta nhìn thấy, chỉ nhẹ nhàng dụi đầu vào cái xác. Vài ngày ngắn ngủi, mái tóc đen láy đã xuất hiện chỉ bạc, rồi mỗi ngày trôi qua, càng lúc càng nhiều thêm, nửa đen nửa trắng, khiến người ta xót lòng.

Hắn vuốt ve người trong lòng thật nhẹ nhàng, đầy quý trọng. Gương mặt người đó đã cháy thành một khối than đen, không nhìn ra dung mạo nữa, nhưng y chẳng ghê tởm chút nào, dịu dàng hôn lên.

"Đều tại ta không tốt, ta đến quá muộn. Ngươi có phải đang trách ta không?"

"Ta thật vô dụng, chỉ có mình ngươi không ghét bỏ. Ngươi đừng rời bỏ ta có được không...."

"Sao ta lại quên được cơ chứ? Ngươi mới mười ba tuổi, ta sao lại có thể để mặc ngươi mạo hiểm một mình."

"Có phải khi nào ngươi tha thứ cho ta thì mới chịu tỉnh hay không?"

"Ta rất nhớ ngươi....." Y không chớp mắt, ngẩn ngơ nhìn những bông tuyết trắng như lông ngỗng bay lất phất bên ngoài, tĩnh mịnh đến quặn thắt. Sau khi tìm thấy thi thể này ở Túy Tiên lâu, chỉ cần có người đề cập đến chuyện đem chôn, Thiệu Hoa Trì sẽ giống như phát điên mà đánh đấm. Bản thân y có võ nghệ, có sức lực, người thường sao có thể là đối thủ của y.

Mấy ngày nay, y đã bắt đầu có ý thức, không dễ dàng bị đánh ngất như trước, Cảnh Dật có muốn đút cháo cho y cũng không tìm được cơ hội.

Từ sau khi ôm người trở về, y chỉ nuốt nước mắt, ngoài ra không muốn ăn bất cứ thứ gì, chỉ cần ăn vào sẽ nôn ra sạch sẽ, nôn đến khi chẳng còn gì ngoài chất lọc xanh vàng nữa mới thôi. Thân thể y đã đến cực hạn, nhưng vẫn nhất quyết không buông người ra lần nào.

Y nói năng lộn xộn, ngay cả bản thân cũng không hiểu mình nói gì, chỉ là muốn nói vài lời mà thôi....

Yên tĩnh quá, như đã chết vậy.

Nếu không nói gì, y sợ người trong lòng vĩnh viễn không tỉnh lại nữa.

"Từ khi ta sinh ra đã không mong chờ gì ở ai. Bảy năm trước, mỗi ngày ta đều muốn chết đi. Lương Thành Văn còn chưa vào cung, độc tố không cách nào khống chế, chất độc kia khiến mỗi ngày một lần, ta đều đau đớn như thiêu đốt. Độc tố không có nơi phát tiết, thân thể thường bốc mùi, sưng phồng chảy mủ. Sống khổ sở như vậy, nhưng ta không thể kêu cũng chẳng thể khóc, dù phải cắn gãy răng cũng phải nuốt vào trong. Mẫu thân sợ bị thất sủng, cũng sợ ta bị hại, không dám đến gần ta. Bọn hạ nhân chê ta ghê tởm, ném ta vào phòng cho chậm rãi thối rữa. Cả phòng đều ngập mùi hôi thối. Ta cứ như một thi thể đang rữa nát, ngày qua ngày chờ cái chết tìm đến. Nhưng mệnh ta rất cứng, chịu đựng qua được...."

"Lão nhị, lão bát, lão thập nhị luôn tìm cách hành hạ ta. Ta còn nhớ ngày hôm đó là sinh nhật của ta, mẫu thân sai người làm cho ta bát mì trường thọ.Lão nhị ném xuống dưới chân, dẫm nát, nói nếu ta muốn ăn thì phải bò qua háng hắn. Ta muốn ăn, ta phải nhịn, cố gắng nhịn. Có đôi khi ta thật sự mong họ giết ta chết luôn cho rồi. Ta thật sự mệt mỏi.... Rốt cuộc ta cứ cố kéo chút hơi tàn này mà làm gì..."

"Ta biết ngươi không thích tính tình của ta, chính ta cũng chẳng thích, nhưng ta chẳng có cách nào cả, quen rồi, không đổi được nữa. Không như vậy, ta chẳng biết mình có còn sống được không. Ngươi nhất định không biết được, ngày đó, sau khi ngươi bước ra khỏi bức tường, cười với ta, đút cho ta vài miếng bánh, ta suýt chút nữa không thể diễn nổi. Trong mắt ngươi chẳng hề có chút khinh thường, chán ghét nào đối với ta, tựa như một vị tiên nhân hạ phàm. Lúc ấy, ta nghĩ người có thể đối xử ân cần với một phế nhân như ta thì nhất định là người tốt, không thể nào xấu xa được. Dù có phải dùng cách nào, ta cũng phải giữ ngươi bên cạnh, kể cả ngươi có căm ghét ta đi nữa...."

"Ta tin rằng, chỉ cần ta tiếp tục kiên nhẫn, một ngày nào đó cũng có thể ủ nóng một tảng đá như ngươi..."

"Đừng giận nữa... ngươi muốn gì ta đều cho ngươi mà...được không?"

"Phó Thần, nói với ta vài câu đi.... Ta, ta sắp không chống đỡ được nữa rồi...."

"Đừng ngủ, đừng bỏ ta một mình."

"Xin ngươi...."

Nửa khuôn mặt mềm mìn của y quyến luyến con lên gương mặt lồi lõm, cháy đen của cái xác.

Người ngoài cửa cũng nghe được tiếng Thiệu Hoa Trì lẩm bẩm nói một mình, toàn kể những chuyện vụn vặt trong đời sống sinh hoạt hàng ngày. Không ai biết thất hoàng tử quái đản, chưa từng biết khóc như y lại có thể nhiều lời đến vậy. Lý tẩu che miệng, cố không khóc ra tiếng.

Nam nhân đứng cạnh Lý tẩu đẩy cửa bước vào, kèm theo hơi lạnh như băng giá.

Những đợt tuyết cuốn, gió gào ùa vào trong phòng. Thiệu Hoa Trì vẫn vô tri vô giác ôm lấy thi thể, nhẹ nhàng hát khúc hát ru mà Phó Thần từng hát cho y nghe khi còn là một đứa ngốc.

"Hắn chết rồi." Nam nhân như thể còn sợ không đủ kích thích, lặp lại một lần, "Phó Thần đã chết, đừng lừa mình dối người nữa."

"Ngươi có còn là thất hoàng tử tâm cao khí ngạo ta từng biết không?"

Không ai dám nói trước mặt Thiệu Hoa Trì rằng Phó Thần đã chết.

Những lời nam nhân nói đột nhiên khiến Thiệu Hoa Trì lấy lại ý thức. Đôi mắt vô thần của y tựa như bị kích thích cực hạn, phát ra quang mang lạnh lẽo, căm hận tột cùng kẻ vừa lên tiếng.

"Hắn không chết !"

Thiệu Hoa Trì hoàn toàn không ý thức được, chính người trước mắt này đã ngăn y lao vào đám cháy. Khi đó trong mắt y chẳng chứa được người nào.

Y chỉ thấy người này vừa lạ cũng vừa quen.

Cảnh Dật bước tới, đoạt lấy cái xác trong lòng Thiệu Hoa Trì. Mấy ngày đói khát, dạ dày trống rỗng, Thiệu Hoa Trì căn bản không thể đọ sức với ai.

"Đưa cho ta, đưa cho ta, trả hắn lại cho ta!" Y khàn giọng quát lớn, lảo đảo đứng dậy, mắt chỉ nhìn chằm chằm cái khác khô kia, bỗng nhiên bị Cảnh Dật vung tay đánh một cú bạt tai. Cái tát này không chút lưu tình, Thiệu Hoa Trì va vào ghế, đầu đập vào cạnh, máu chảy ròng ròng.

Cảnh Dật thấy vậy, hơi cau mày. Y cũng không thật sự muốn làm tổn thương Thiệu Hoa Trì. Nếu không phải Thiệu Hoa Trì rất không cố gắng, suýt nữa hủy hoại mười năm nỗ lực của Vanh Hiến tiên sinh thì sao y có thể tức giận như vậy. Đang định đi tới đỡ Thiệu Hoa Trì, không ngờ ban nãy dùng sức quá mạnh, Thiệu Hoa Trì cũng ôm quá chặt, thi thể cháy đen kia rắc một tiếng, gãy làm đôi.

Cái đầu rơi xuống khỏi cổ.

Lăn lông lốc trên mặt đất.

"A...." Thiệu Hoa Trì trừng lớn mắt, máu tươi từ trán chảy xuống dọc theo khóe mặt, như đang trào huyết lệ, nhào tới ôm chặt lấy cái đầu.