Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 9



Phó Thần không phải lần đầu đến Phúc Hi cung, cũng không tỏ vẻ hiếu kỳ.

Hắn nhìn không chớp mắt, dư quang khóe mắt thập chí còn không đặt lên người Mặc Họa đứng bên cạnh.

Mặc Họa dọc đường đi đều theo dõi Phó Thần sát sao. Tiểu thái giám này vẫn theo khuôn phép cũ, bộ dạng khẩn trương sợ sệt rất dễ khiến người khác sinh lòng yêu mến. Ai cũng thích những người phơi bày hết cảm xúc trên mặt, bởi vì kẻ này tâm tư dễ đoán, ở chung cũng thoải mái hơn nhiều. "Đừng sợ, nương nương chúng ta nổi danh là người ôn hòa, ngươi an tâm."

Một tháng qua hai người cũng gặp nhau vài lần, Mặc Họa đối với tiểu thái giám biết tiến biết lùi, biết cấp bậc lễ nghĩa này có chút hảo cảm. Trong cung có nhiều kẻ muốn bò lên cao, dùng không ít hoa ngôn xảo ngữ, nhưng không phải lúc nào cũng khiến cho người nghe thoải mái. Vì vậy, Mặc Họa cũng xem tiểu thái giám này tương đối thuận mắt.

Phó Thần tựa hồ thở ra một hơi nhẹ nhõm, diễn giống y như một kẻ chưa hiểu chuyện đời lại bỗng nhiên được người ta chú ý.

Khuôn mặt hắn đỏ bừng, giống như run sợ mà lại cố gắng trấn định: "Mặc Họa cô nương, cô có biết nương nương nương tìm ta vì chuyện gì không? Ta sợ lát nữa không hiểu quy củ lại mạo phạm nương nương."

"Thực sự ta cũng không biết." Nàng đúng là không biết rõ. Đức Phi nương nương tuy ôn hòa, nhưng ôn hòa không có nghĩa là bọn họ được phép vô lễ. "Thường ngày cũng không nghe nương nương nhắc tới."

Phó Thần trong nháy mắt quan sát Mặc Họa mà không để lại dấu vết nào. Vẻ mặt nghi hoặc cùng những biểu tình nhỏ khác đều chỉ ra Mặc Họa đích xác không biết gì. Đây là thói quen nghề nghiệp, hắn từng gặp qua đủ loại bệnh nhân, đã rất thành thạo che giấu chính mình, cũng như phân tích biểu cảm của đối phương một cách nhanh chóng.

Đến cửa cung còn gặp được An Trung Hải, người được xưng là Hải lão gia tổng quản công công, cũng từng cầu tình cho đám người Trần Tác Nhân.


"Ôi chao, một ngươi mặt mới lạ. Phúc Hi cung muốn tuyển thêm người sao?" Sắp tới chính là đợt đại tuyển ba năm một lần, Hải công công đến là dể bàn chuyện với Đức Phi, vừa ra cửa liền gặp hai người Mặc Họa. Đức Phi nương nương thích yên tĩnh, từ khi Tân Thành đế còn là hoàng tử, cho đến nay viện của nàng đều không có thêm hạ nhân nào, cho nên Hải công công mới hỏi câu này.

"Sao có thể chứ, chẳng qua là nương nương nghe tiểu thái giám này có chút tay nghề sơn móng tay nên sai nô tỳ gọi đến xem thật có bản lĩnh hay không."

Hải công công nghĩ đến Đức phi nương nương vừa mới tẩy sơn móng tay xong, trên mặt lại hiện chút tiếu ý: "Vậy thì mau vào đi thôi, chớ để nương nương chờ."

"Chào Hải công công." Phó Thần đợi bọn họ nói chuyện xong mới lên tiếng chào hỏi.

Hải công công cũng không trả lời hắn, chỉ cười một cái rồi đi.

Trong lúc Phó Thần chờ ở cửa cung đợi Đức phi truyền lời, trông thấy một người như không thuộc về phàm tục.

Người thanh niên này không mặc trang phục hoàng tử, chỉ mặc chỉ mặc cẩm bào bằng gấm màu xanh lam, ngũ quan tinh xảo, da trắng như ngọc, gương mặt bình thản vương tiếu ý, ai nhìn thấy cũng như gột rửa tâm hồn. Người này tản ra hương vị thánh khiết, giống như được trời xanh chiếu rọi mà một mình tỏa sáng. Y là tam hoàng tử Thiệu An Lân, được Đức phi sinh hạ, từ nhỏ thân thể yếu ớt, khẳng định không thể sống qua năm mười hai tuổi. Hoàng đế hết sức đau buồn, đưa y lên chùa nuôi đến năm mười hai tuổi mới hồi cung, sau đó lại học tập bên cạnh quốc sư, toàn thân đều phát ra khí chất siêu tục thoát phàm, là người đứng đầu trong số những đệ tử của quốc sư, cũng là một trong số ít những hoàng tử đến niên kỷ những vẫn chưa bị chỉ hôn. Cũng bởi y là vị hoàng tử không tham gia tranh đoạt đế vị nên không ít hoàng từ khác tìm đến mượn sức.

Con người là loại sinh vật phức tạp, dù là chuyên gia tâm lý học cũng chẳng thể hiểu thấu lòng nhiều người. Đối với kiểu người mang dáng vẻ hoàn mỹ như thánh nhân này, Phó Thần đặc biệt cẩn trọng, làm ra vẻ bị dung mạo cùng khí độ bất phàm của tam hoàng tử làm cho kinh diễm, đợi người đến gần mới hoang mang bối rối quỳ xuống: "Nô tài thỉnh an tam điện hạ."

Từ đầu đến cuối, tam hoàng tử cũng chẳng chẳng dời tầm mắt lên người Phó Thần một giây nào, chỉ đi lướt qua hắn rồi vào trong, dọc đường đi tiếng thỉnh an không ngớt.

Chừng ít phút sau, tam hoàng hoàng tử được Đức phi nương nương cho phép rời đi, Phó Thần mới được triệu vào.

Trong không khí nồng đạm hương hoa, từng luồng nhập tì nhập phổi, vài cung nữ vây quang rửa tay, đưa khăn cho Đức phi.

Đôi tay mềm mại như ngọc của Đức Phi vuốt ve con mèo trong lòng, từng ngón tay nõn nà xuyên qua lớp lông mềm trắng muốt, nếu chỉ nhìn bàn tay ấy thôi thì khó có thể tin nữ nhân này đã ngoài ba mươi. Con mèo kia là vật cưng của Đức phi nương nương, thấy Phó Thần tiến vào liền kêu meo một tiếng. Nghe nói mèo có thể nhìn thấy cái chết, Phó Thần tự biên tự diễn nghĩ không chừng nó có thể nhận ra hắn là một linh hồn đến từ thế giới khác.

Phó Thần không ngẩng lên nhìn đứng Phi ngồi ở đầu thượng, cúi mình: "Nô tài thỉnh an nương nương."

"Đứng dậy đi, ngươi biết sơn móng tay?" Giọng nói của Đức phi vô cùng mềm nhẹ, ôn nhã.

Phó Thần nhớ đến những lời lúc trước Mặc Họa nói với An Trung Hải ở ngoài cửa cung, bình tĩnh trả lời: "Vâng."

"Vậy sao? Nếu sơn không đẹp, bản cung sẽ trừng phạt." Vẫn là ngữ điệu không nặng không nhẹ như trước, khí độ ung dung lạnh nhạt, khiến người không thể không cảm khái đúng chỉ có nhân vật như thế mới sinh ra nhi tử giống như tam hoàng tử.

"Thỉnh nương nương để nô tài thử xem." Hắn cung kính trả lời, không nhìn thấy Mặc Họa đưa đến ánh mắt đầy tán thưởng.


Hắn cơ hồ có thể khẳng định, nếu trả lời không, vậy hắn sẽ bị đuổi ra ngoài với tội danh lừa gạt. Cái cần để sinh tồn trong cung này, chẳng phải là năng lực ứng biến hay sao.

Đã đến hoàn cảnh này, không biết cũng phải biết. Cũng may trình tự cũng không khó, điểm quan trọng nhất là quấy đều màu sắc cánh hoa.

Thợ sơn móng tay thường dùng nghìn tầng cánh hoa hồng làm nguyên liệu, vì thế còn được gọi là thiên tầng hồng, thời hiện đại gọi là nail thẩm mỹ. Trào lưu sơn móng bắt đầu thịnh hành từ Tấn triều năm Kiền Bình thứ nhất. Kiểu cách ăn mặc, trang điểm của các cung phi rất nhanh chóng được lưu truyền ra ngoài cung, khiến các nữ tử đều học theo. Nữ nhân đều yêu thích làm đẹp, càng coi đó là cách thể hiện thân phận, địa vị cao quý. Trình tự làm của thời đại này so với những điều Phó Thần thấy trong sách không có nhiều chênh lệch. Phó Thần may mắn từng thấy qua nên không quên được. Hắn khom người, lấy cánh hoa đỏ tươi trên mặt bàn bỏ vào bát gốm, dùng khí cụ giã nhuyễn, ngón tay thon dài trắng nón công thêm sắc đỏ của cánh hoa tư nhiên sinh ra nét diễm lệ mị hoặc.

Đức Phi nương nương nhìn tiểu thái giám bỏ phèn chua vào bát gốm, dùng lực mài nhuyễn cùng nước hoa, đây là một thao tác đòi hỏi sự tỉ mỉ tinh tế, dùng lực nhiều môt chút thì quá mạnh, ít một chút thì không đủ thẩm thấy, muốn duy trì lực đạo ổn định suốt thời gian dài cần kiên nhẫn cùng sức tập trung cao. Phó Thần lấy bông tơ, cắt thành lát mỏng rồi ngâm vào nước hoa, đợi cho hoàn toàn thẩm thấu.

Vài vị đại cung nữ bên cạnh Đức phi đứng dõi theo toàn bộ quá trình đều nghẹn họng mà nhìn trân trối, không nghĩ đến tiểu thái giám này còn non nớt như vậy lại có bộ dạng hết sức lành nghề. Những cung nữ chuyên phụ trách sơn móng tay thường ngày thậm chí còn chẳng có được phong thái lưu thủy hành vân như vậy.

Phó Thần thời trẻ yêu thích trà đạo, điều này cũng góp phần hỗ trợ hắn tu thân dưỡng tính, tỷ như khí chất cùng động tác so với người bình thường hết sức trầm ổn, lịch sự tao nhã hơn nhiều lần, nhìn thấy liền cảnh đẹp ý vui, chỉ xem phong thái thôi, nói là chuyện gia cũng không ai nghi ngờ.

"Thỉnh nương nương nâng tay." Phó Thần nhìn Đức phi vươn đôi bàn tay được bảo dưỡng thích đáng, trong lòng biết là đã được chấp nhận. Từ xưa đến nay, loại người phồng mang trợn má giả làm người mập nhất định cũng sẽ có nội tình. "Nô tài xin thất lễ."

"Không sao, ban ghế." Đức phi một tay hờ hững nâng trên mặt bàn, một tay vuốt ve con mèo nhỏ trong lòng.

"Tạ nương nương thưởng." Phó Thần ngồi xuống, cầm lấy bàn tay hơi lạnh của Đức phi, cẩn thận tô vẽ.

Con mèo kia có đôi mắt như tạc từ băng lam, dường như đối với Phó Thần có chút kinh ngạc. Nó đứng dậy khỏi đầu gối Đức phi, bò vào lòng Phó Thần.

Phó Thần không dám động đậy, để mặc con mèo kia chui vào áo quần mình mà lăn lộn, mấy cung nữ bên cạnh Đức phi thấy thế bèn khúc khích cười.

"Tiểu gia hỏa này thường ngày hết sức kêu ngạo, vậy mà lại thân cận với ngươi." Đợi Phó Thần sơn xong móng tay, quy củ đứng sang bên, Đức phi nói.

Phó Thần một thân đầy mồ hôi lạnh, vội nói không dám.

Đức phi cười ôn nhã, đưa mèo cho Mặc Trúc, cùng là cung nữ thiếp thân giống Mặc Hoa.

Tay Đức phi khẽ nâng lên, vẽ ra một độ cong trong không trung, những cung nữ trong điện đều khom người lui xuống.

Trong không khí chỉ còn chút tàn lưu của hương hóa thấm tì nhập tạng. Phó Thần không hiểu sao có chút thấp thỏm, trong phòng chỉ còn hắn và Đức phi.

Đương nhiên nơi này trong trong ngoài ngoài đều là người thân cận, nhất định sẽ không lan truyền ra chuyện gì.

"Ngồi đi." Mắt nhìn tiểu thái giám câu nệ, tiếu ý ôn hòa của Đức phi lại lộ ra chút ý tứ Phó Thần không hiểu được.


Đây là địa bàn của Đức phi nương nương, Phó Thần tất nhiên là biết màn kịch vừa rồi đều để cho người ngoài xem, phía sau mới là mục đích thật sự, vì thế liền nghe lời, nói câu cảm tạ xong ngồi xuống.

"Có phải ngươi nghĩ hoài không ra, vì sao ta sai Mặc Họa đưa đồ ăn cho ngươi?" Đức phi có hai lúm đồng tiền như hoa nở, âm thanh càng trở nên nhu hòa.

Ngữ điệu cùng âm sắc của Đức phi có chút thay đổi, mà thay đổi này cho thấy khi Đức phi một mình đối diện hắn, nàng dường như đang do dự, cân nhắc lợi hại.

"Nô tài ngu dốt, xin nương nương nhắc nhở." Phó Thần thầm nghĩ quả nhiên đồ ăn là do Đức phi chỉ đạo. Hắn có thể đoán được nhưng không rõ nguyên nhân vì sao.

Nếu chỉ là muốn cá nhân Phó Thần, người có địa vị như Đức phi rất dễ dàng làm được, chỉ cần hạ nhân thân tín đến phủ nội vụ làm đăng ký là xong. Hơn nữa tựa như lời Hải công công vừa hỏi lúc nãy, hàng tháng người hầu trong cung đều có chút thau đổi, mỗi nơi đều định kỳ lấy ra vào người để các chủ tử chọn lựa, hoàn toàn không cần sai cung nữ đến đưa quà giao hảo. Nói đơn giản một chút, chính là một tiểu nô tài như hắn không có tư cách khiến chủ tử lao tâm.

"Vậy ngươi đoán xem?" Đức phi đối với tiểu thái giám biết tiến biết lùi này tương đối hài lòng, dường như đã hạ quyết định.

"Nô tài không dám vọng ngôn phỏng đoán ý tứ của nương nương." Phó Thần cúi thấp đầu.

Nô tài trong cung đều không được phép nhìn thẳng chủ từ, trừ phi ở khoảng cách xa.

Bỗng nhiên, dôi tay ngọc vừa rồi bao trùm lấy bàn tay Phó Thần đang để trên gối. Tim Phó Thần đập nhanh một nhịp, cảm thấy như có con rắn chui lên, dán lớp da lạnh băng, nhầy nhụa lên người mình, lần đầu tiên vô lễ mà khiếp sợ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Đức phi.

Đức phi vẫn nở nụ cười yên nhiên, không trách cứ Phó Thần vô lễ. Tiếu ý kia xuất hiện trên gương mặt thanh lệ, không hiểu sao lại có vẻ đẹp khác lạ, hoàn toàn không giống ngày nương nương đoan trang ưu nhã mà tất cả mọi người đều hình dung, cong môi thở nhẹ: "bên cạnh ta thiếu một người bầu bạn riêng tư, không biết ý ngươi thế nào?"

Đức phi thậm chí không xưng "bản cung", như cười như không nhìn Phó Thần, khiến Phó Thần ngay lập tức hiểu được hàm nghĩa của những lời này.

Ý là, coi trọng hắn, không phải năng lực, không phải tính cách, mà là cái túi da trẻ trung đẹp đẽ!

Trong mấy trăm loại khả năng hắn tính đến, đều không nghĩ đến điểm này!