Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 34



Sắc mặt Lưu Túng trắng bệch, xanh lét, cắn chặt môi dưới, ôm bụng cuộn mình trên giường, không thể cử động.

Trên chiếc bàn bên cạnh là bát thuốc uống cạn chỉ còn lại cặn bã. Lưu Túng làm tổng quản thái giám đã đứng vững nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao. Phó Thần đoán thái y viện hẳn là đã cử người đến thăm khám, nếu không phải thúc thủ vô sách thì cũng sẽ không mặc kệ lão nằm đó chờ chết.

Nhưng nhìn mảnh sân lạnh lẽo từ lúc đến đây, lại thể hiện rõ ràng lúc Lưu Túng sắp chết, những kẻ thường ngày nịnh nọt lấy lòng chỉ hận không thể tránh cho xa. Cảnh người đi trà lạnh không khỏi khiến người ta thổn thức. May là trước khi đi Giám Lan viện, Phó Thần đã sai người đi gọi Lương Thành Văn. Tuy chỉ là một tả viện phán chính tam phẩm, không phải thái y thực sự, nhưng không có nghĩa hắn không có tay nghề. Lương Thành Văn tuổi còn trẻ nhưng y thuật tương đối cao.

Lưu Túng đau không nói nên lời, cũng không nghe tiếng Phó Thần gọi to.

Mùi tanh tưởi trên giường là mùi chất bài tiết cùng chất nôn hòa trộn mà bốc lên. Phó Thần nhanh chóng lấy chổi quét sạch, lại đến đầu giường sờ trán lão.

Sốt cao quá !

Phó Thần đến đây, thứ nhất vì không muốn Lưu Túng chết đi mà ngay cả người nhặt xác cũng không có. Bọn họ quen biết nhau cũng chưa lâu, nhưng Lưu Túng lại hết lòng chiếu cố hắn. Lần thăng chức này cũng là nhờ lão và Hải công công ra sức nói đỡ cho. Hai là hắn có cảm giác không ổn, một người rõ ràng lúc trước còn khỏe mạnh, sao có thể đột ngột qua đời, ít nhất hắn cũng muốn biết lão mắc bệnh gì.

Bác sỹ tâm lý, xét cho cùng cũng không phải thầy thuốc thực sự, nhưng hắn dù sao cũng tốt nghiệp đại học y chính quy, cũng phải học một số môn có liên quan trực tiếp, cho nên kiến thức y học cơ bản cũng có biết sơ sơ, ngay cả quan sát giải phẫu trong phòng mổ hay tại hiện trường cũng đã từ làm.

Hắn xem tình trạng Lưu Túng rồi ước tính vài loại khả năng, suy đi nghĩ lại rồi bỏ bớt vài trường hợp.

Trong lúc chờ Lương Thành Văn tới, Phó Thần cũng không ngại dơ bẩn, dọn dẹp chất bài tiết trên giường, lại nhìn quanh nhà cửa một phen, cũng không thấy ai tới thăm. Ngay cả sư phó của hắn Mộ Duệ Đạt, người từng là đồ đệ của Lưu Túng cũng không gặp. Thật ra cũng có thể hiểu, người ta đều muốn hướng đến chỗ cao. Lưu Túng giờ như mặt trời xế bóng, còn Lý Tường Anh lại vươn lên không ngừng. Đến đây thăm Lưu Túng đương nhiên sẽ khiến Lý Tường Anh khó chịu, ai cũng không muốn mạo hiểm gây cản trở cho tiền đồ của mình.

Nhưng hiểu là một chuyện, lạnh lòng là chuyện khác. Phó Thần cũng thấy có cảm giác thỏ tử hồ bi, nghĩ đến lúc hắn sinh bệnh hay sắp lìa đời, có phải cũng rơi vào hoàn cảnh không người nhặt xác như thế này hay không.

Khi Phó Thần thu dọn đã tương đối sạch sẽ, Lương Thành Văn cũng chạy đến nơi.

Lương Thành Văn nhận được mật lệnh của Thiệu Hoa Trì, Phó Thần là người của mình, khi cần thiết có thể một mình đến thăm khám cho Phó Thần.

Hắn đoán chắc hẳn Phó Thần là thân tín của Thiệu Hoa Trì, cho nên không dám chậm trễ một giây. Khi chạy được đến nơi, thấy người nằm trên giường là Lưu Túng vốn đã được chẩn đoán là chẳng còn sống được bao lâu nữa, hắn không nói lời nào, đến bắt mạch cho lão.

Thấy Lương Thành Văn lắc đầu, Phó Thần hỏi: "Lương viện phán, Lưu gia bị bệnh gì?"

"Là thị tràng ung, còn là bệnh cấp tính, giống như đau bụng khan." Lương Thành Văn cầm lấy bát thuốc uống cạn trên bàn, ngửi ngửi thành phần thuốc. "Dùng canh đại hoàng mẫu đơn, khi bị thị tràng ung đều sẽ được kê đơn này, nếu đã không có tác dụng thì xem như hết cách rồi."

Canh đạo hoàng mẫu đơn vẫn được sử dụng trong các phương thuốc trung y cho đến thời hiện đại.

Thị tràng ung ngày nay gọi là bệnh viêm ruột thừa. Trong y thuật cổ đại cũng có ghi chép về loại bệnh này, ăn uống không tiêu cũng có thể là một trong số nguyên nhân. Hiện giờ Lưu Túng đã sốt cao, châm cứu uống thuốc cũng không có tác dụng. Điều này cũng cho thấy ruột có khả năng đã bị thủng hoặc viêm màng bụng, nhất định phải nhanh chóng phẫu thuật. Thời gian phát bệnh từ 12 đến 48 tiếng. Từ hôm Phó Thần và Lưu Túng cùng tuyển người đến Trọng Hoa cung, khi đó sắc mặt Lưu Túng rất tệ, nhưng cũng chựa phải viêm ruột thừa cấp tính. Từ lúc Lưu Túng nằm liệt giường đến giờ vẫn chưa quá mười hai canh giờ, có lẽ vẫn còn cơ hội cứu.

Viêm ruột thừa cấp tính là bệnh thường gặp, ở hiện đại chỉ xem như một ca tiểu phẫu, nhưng cổ đại lại không như thế. Nó được quy vào giống bệnh nan y, mắc phải đều hầu như mất mạng.

Phẫu thuật, hắn không làm dược. Hắn chỉ có thể tường thuật lại quá trình phẫu thuật, nhưng ở đây lại không có thuốc mê, cũng không có dao mổ, không có trang thiết bị, ngoài một thái y không biết giải phẫu thì chẳng có gì.

"Lương viện phán, ngài đã từng nghe qua thuật mổ bụng chữa bệnh bao giờ chưa?" Thực ra, trên lịch sử thế giới nguyên gốc, Hoa Đà đã từng khai đao trị liệu, là danh y tinh thâm nhất. Tuy nhiên, kỹ thuật thời cổ đại quá lạc hậu, mổ xong dễ bị nhiễm trùng. Ở đây không có kháng sinh hay aspirin, vì vậy thuật này nhanh chóng thất truyền.


Nếu Hoa Đà đã từng tồn tại, thì không chừng trong lịch sử thế giới này cũng có người tương tự.

Nghe Phó Thần nói, Lương Thành Văn sửng sốt nhìn tiểu thái giám trước mặt, trầm ngâm thật lâu mới đáp: "Đúng là có chuyện này, ta đã từng đọc trong sách, nhưng đã thất truyền từ lâu. Không lẽ ngươi muốn mổ bụng Lưu Túng?"

Lương Thành Văn nhìn thấy sự to gan lớn mật của Phó Thần cũng không hoảng mà còn thầm thán phục.

Tấn Triều quan điểm tóc da thân thể là cha mẹ ban cho, đó cũng là lý do vì sao thuật khai đao không có người thừa kế.

"Ta biết chút ít thôi, ta chỉ dẫn, ngài làm, ngài có muốn thử một lần không?"

Lương Thành Văn thấy xung quanh không có ai, thêm nữa Phó Thần còn là người của thất hoàng tử nên không lập tức từ chối. Trước kia hắn đã từng nghiên cứu các sách y học, cực kỳ tò mò về thuật mổ bụng trị liệu, chỉ tiếc là không có cơ hội thực hiện. Giờ có sẵn một bệnh nhân, hắn cũng mong thử một lần.

Lần trước ở Trọng Hoa Cung, Lương Thành Văn bất ngờ bị Thất hoàng tử ném một cái chén khiến máu chảy đầy mặt mà còn có tâm tình đùa giỡn với lão cung nữ Bích Thành, khi ấy Phó Thần đã nghĩ vị thái y này tính tình chắc không cổ hủ nên mới đề ra ý kiến. Nếu đối phương cự tuyệt, hắn cũng không cưỡng cầu.

Thấy trên mặt Lương Thành Văn có chút ý động, Phó Thần mới hỏi: "Ngài có cách nào đánh thức Lưu gia không? Mổ bụng không phải việc nhỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng."

Thời hiện đại còn có người nhà ký vào giấy đồng ý phẫu thuật, đương nhiên ở thời cổ đại cũng không thể muốn làm thế nào thì làm.

"Ta...mệnh này vốn dĩ chẳng còn, các người muốn thử thì cứ thử đi. Dù kết quả ra sao, cùng lắm chỉ là một từ chết."

Hai người quay đầu lại, thấy Lưu Túng sắc mặt trắng bệch như giấy, nói với bọn họ.

Lão bị đau nên tỉnh lại, khi biết mình bị thị tràng ung cũng hiểu được mạng mình đến đây là tận.

Giờ nghe thấy vẫn còn một tia hy vọng được chữa khỏi bệnh, đương nhiên lão đồng ý đặt cược. Dù sao cũng là chết, lão sống đến chừng này tuổi cũng chẳng vương vấn gì.

Sau khi chuẩn bị dao, kéo, kim khâu, Phó Thần đun nước sôi để làm sạch toàn bộ dụng cụ. Thời cổ đại không có cồn hay cồn I ốt nhưng vẫn có nhiều phương pháp khử trùng. Đối với dụng cụ thì dùng nước muối, nước sôi, hoa tiêu, đối với miệng vết thương thì dùng các loại thảo dược hoặc rượu.

Thấy Lương Thành Văn chuẩn bị ra tay, Phó Thần ngăn lại nói: "Ngài không dùng ma phi tán sao?"

"Ma phí tán là thứ gì?" Lương Thành Văn chưa từng nghe qua phương thuốc này bao giờ.

Thuốc mê không phải thứ độc quyền của y học phương tây. Trước đó rất lâu, Hoa Đà đã phát minh ra một loại thuốc mê gọi là ma phí tán, hơn nữa còn hết sức an toàn hữu hiệu, không có tác dụng phụ, có thể khiến toàn thân tê liệt. Các phối tương truyền có hai loại, Phó Thần kể ra loại được lưu truyền rộng rãi nhất.

Lương Thành Văn nghe xong mà cả người run rẩy vù hưng phấn, siết lấy tay Phó Thần: "Nếu ma phí tán mà ngươi nói thật sự có công hiệu, đây là chuyện lợi nước lợi dân đến mức nào!"

Lương Thành Văn từng tòng quân, thấy rằng trên chiến trường, đôi khi chết đi còn là chuyện tốt, thảm nhất là đứt tay đứt chân. Lúc cứu chữa cho những binh lính kia, tiếng hét thảm thiết của bọn họ vẫn còn văng vẳng trong đầu hắn như ký ức mới ngày hôm qua.

Hắn hung hăng ôm lấy Phó Thần, không biết làm sao biểu đạt sự kích động của bản thân: "Phó Thần, ta thay bách tính cùng binh lính Tấn triều, cảm ơn ngươi. Phương thuốc này có thể được lưu truyền rộng rãi không?"

"Đương nhiên là được, nhưng ngài không được nói đến tên nô tài." Phó Thần không có lý do gì mà từ chối, với hắn mà nói đây chỉ là một phương thuốc, nhưng với người khác thì nó có thể là cả tính mạng. Hắn là một tiểu thái giám, không có cách nào lưu truyền thứ này, thân phận của Lương Thành Văn là phù hợp nhất.

"Làm vậy sao được!" Lương Thành Văn không đồng ý.

Trong lòng hắn có một chấp niệm người khác không thể hiểu được. Hắn sinh ra từ thế gia trong ngành y, lao tâm khổ tứ miệt mài theo đuổi y thuật. Từ nhỏ đã đi qua không biết bao nhiêu nơi trên khắp Đại Tấn, chứng kiến nhiều người cực khổ. Hắn tận lực đi ngao du thiên hạ, trị bệnh cho bách tính, nhưng phụ thân lại bất ngờ qua đời, khiến hắn không thể tiếp tục rong chơi như mong muốn mà phải dấn thân vào thái y viện làm việc.

Phụ thân hắn từng là nhất phẩm thái y đứng đầu Thái y viện, cũng chính là người đã bức độc tố cho Thất hoàng tử, hắn cũng vì lý do này mà có chút liên hệ với Thất điện hạ.

Sau này, mẫu phi của Tấn Thành đế, là người hiện tại được phong làm Trân Ý hoàng quý phi mắc bệnh nguy kịch, toàn bộ thái y ở Thái y viện đều tìm đủ cách xoay sở. Tấn Thành đế liền nói một câu: "Một đám phế vật, các người không chữa khỏi được mẫu phi của trẫm thì tất cả đều bị xử trảm!"

Hôm hoàng quý phi hoăng thệ, Tấn Thành đế tức giận sử trảm toàn bộ thái y để an ủi linh hồn hoàng quý phi trên trời.

Sau ngày đó, Lương Thành Văn tiến cung.

"Ngài cứ nói là ngẫu nhiên phát hiện ra đi." Phó Thần nói, với thân phận hiện tại, hắn không thể làm chuyện khác người được, có danh tiếng tất có hệ lụy.

"Phó Thần, vì sao ngươi lại vào cung làm thái giám, liệu có ẩn tình gì khó nói hay không?" Với tài năng của Phó Thần, có khi nào là xuất thân từ một đại gia quý tộc đã quy ẩn hay không? Trước lời nói của Phó Thần, ngay cả một truyền nhân y học như hắn cũng thấy kinh sợ, sao có thể chỉ đơn thuần là một tiểu thái giám?

Phó Thần cũng không phủ nhận, lại không giải thích nhiều để phức tạp hóa vấn đề: "Một lời khó nói hết."

Lương Thành Văn gật đầu hiểu ý, chính hắn cũng có mục đích riêng mới tiến cung. Những kẻ có năng lực trong cung đều mang bí mật riêng, không thể để người ngoài biết,

"Chúng ta nên nhanh chóng tiến hành trị liệu đi thôi, nếu không Lưu gia sẽ không qua khỏi mất."

Lương Thành Văn đến phòng dược liệu lấy những loại thuốc mà Phó Thần nói để chế ma phi tán thành dạng canh, có thể uống được.

Phó Thần đỡ Lưu Túng dậy, giúp lão uống thuốc.

Trước khi thuốc mê phát huy tác dụng, Lưu Túng bỗng nhiên nói: "Tiểu Phó, ta nhớ kỹ ân tình của ngươi."

Ban nãy trên người lão đầy chất bài tiết, tanh hôi vô cùng nhưng giờ thân mình lại sạch sẽ, lão biết đều do Phó Thần làm.

Lúc vừa quen biết, lão luôn có cảm giác Phó Thần là người khéo léo đưa đẩy, có thủ đoạn, tâm tư sâu sắc. Nhưng gặp hoạn nạn mới thấy được nhân tâm, đứa nhỏ này như có gương soi trong lòng, chiếu ra yêu ma quỷ quái trong thế đạo, làm một thái giám thật sự đáng tiếc.

"Lưu gia nói gì vậy, cách làm này của tiểu nhân có khi càng khiến ngài mau..."

"Lão Lưu ta đã sống trong cung được vài thập niên, chưa có gì chưa từng chứng kiến. Lúc ta sắp chết cũng chỉ có các người nguyện ý ghé thăm. Có được tấm lòng này của các ngươi, dù xuống địa ngục gặp Diêm la cũng có thể tự hào." Khóe mắt Lưu Túng có chút ướt át, không còn dùng chữ gia để xưng hô với Phó Thần: "Nếu như ta có thể tỉnh lại, Tiểu Phó, ngươi có muốn làm con nuôi ta không?"

Thái giám có tập tục nhận sư phó làm cha nuôi, chuyện như vậy thường có hai kiểu. Thứ nhất là giống như Lý Tường Anh, nhận rất nhiều con nuôi, mà bọn họ sẽ trở thành nô tài hầu hạ hắn. Loại thứ hai là giống như Lưu Túng, khi nhận con nuôi sẽ thật sự coi như con đẻ của mình, không thể tùy tiện.

"Cha nuôi." Phó Thần nở nụ cười, trực tiếp gọi. Nếu đây là lần gặp cuối cùng khi bọn họ còn sống, hắn cũng không muốn để cho lão nhân này có tiếc nuối gì.

"Ừ!" Lưu Túng thân thiết đáp, cười đến mắt cũng híp lại. Lão muốn chạm vào Phó Thần, toàn thân bắt đầu tê liệt, nhưng tim lại ấm áp.


Lưu Túng chậm rãi nhắm mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, không phải phải đau thương mà là vui vẻ.

Đầu óc lão vẫn còn tỉnh táo, nhưng tinh thần không tốt lắm, như thể không còn chút sức lực nào.

Đây là lần động dao đầu tiên của Lương Thành Văn, hắn rất căng thẳng, toàn bộ quá trình đều hết sức chăm chú nghe theo Phó Thần chỉ đẫn từng điểm đáng lưu ý.

"Sau khi gây tê, bước tiếp theo là tìm chỗ mổ." Phó Thần chỉ xuống nơi đau nhất trên bụng Lưu Túng: "Ở chỗ này, nhớ là phải cắt chéo, dọc theo vân da. Đúng thế, đúng là như vậy." Như thế có khả năng tránh cho chỗ mổ bị sán.

Thấy máu chảy, tay Lương Thành Văn cũng run lên.

"Bình tĩnh, đừng lo lắng! Ngươi phải bình tĩnh chúng ta mới có hy vọng thành công!" Giọng Phó Thần đầy sức mạnh chấn định nhân tâm.

Lương Thành Văn hít một hơi sâu, sắc mặt hắn cũng không tốt hơn Lưu Túng là mấy, làm bước nào cũng phải đặc biệt cẩn thận, lại càng chăm chú nghe Phó Thần chỉ dẫn.

Phó Thần không ngừng trấn an hắn: "Tốt lắm, rất xuất sắc!"

"Không cần vội, từ từ thôi."

"Cắt như vậy sẽ không chảy nhiều máu, cũng sẽ hạ mức độ thương tổn cho cơ thể đến mức thấp nhất."

Hắn cũng không quên bỏ đi những từ như động mạch, mạch máu, dây thần kinh gì đó, thay bằng những từ phù hợp với thời đại.

Mở ổ bụng ra, lại thấy một đống nội tạng chảy máu đầm đìa.

Phó Thần một tay đỡ Lương Thành Văn đang căng cứng cả người, động viên hắn tiếp tục: "Giờ hãy bắt đầu tìm chỗ thị tràng bị ung."

Đẩy ruột non ra, lại thông qua kết tràng để tìm ruột thừa, nhìn thấy phần bị viêm. Phó Thần tập trung tinh thần cao độ, cố gắng hồi tưởng về buổi quan sát hiện trường phẫu thuật, cố gắng khôi phục từng chi tiết. Mỗi bước đều cẩn thận chuyên chú, sau khi buộc ga rô để cố định đuôi ruột thừa, cắt đi chỗ sinh mủ, sau đó lại dùng thảo dược cầm máu tiêu độc, hai người gần như không còn chút sức lực nào.

Lương Thành Văn càng làm càng quen tay.

Ma phí tán phát huy công hiệu, khiến Lưu Túng không động đậy cũng không kêu la trong suốt quá trình, giảm bớt được nhiều gánh nặng.

Bởi vì nếu bệnh nhân đau đớn mà giãy dụa, ca giải phẫu sẽ không có khả năng thành công.

"Tiếp theo phải làm gì?" Thấy Phó Thần thu thập dụng cụ, Lương Thành Văn nhẹ nhõm thở phào, hắn vậy mà đã thật sự mổ bụng một người! Đây nhất định là ca trị liệu đầu tiên bằng phương pháp mới!

"Trước mắt cứ theo dõi trong vòng hai canh giờ xem có chuyển biến xấu hay không. Lương viện phán, ngài có thể lưu lại đây không? Ta còn phải đến phủ nội vụ một chuyến có chút việc." Tuy chảy nhiều máu, nhưng thông thường chỉ cần không cắt trúng động mạch chủ thì cũng không dễ chết. Điều Phó Thần lo ngại là vết thương có thể nhiễm trùng. Tuy bọn họ đã cố hết sức để ngăn chuyện đó nhưng suy cho cùng thời này cũng không có đủ dụng cụ.

Cho nên chuyện này chỉ có thể dựa vào vận may của Lưu Túng, không nhiễm trùng thì coi như cứu dược. Chu Du thời tam quốc cũng không phải bị Gia Cát Lượng làm cho tức chết như hậu nhân lưu truyền, một trí giả độ lượng sao có thể chết vì lý do nhỏ mọn như thế. Y chết vì miệng vết thương do trúng tên bị vỡ ra, dẫn đến nhiễm khuẩn. Kiểu chết như vậy ở thời cổ đại không hề hiếm gặp.

"Được, ở đây có ta trông chừng, ngươi cứ đi thượng sai đi, lát nữa quay lại chỗ ta chờ Lưu Túng tỉnh." Lương Thành Văn cũng rất muốn biết kết quả ca phẫu thuật lần này thành công hay thất bại. Đối với hắn, hôm nay là một ngày trọng đại vô cùng.

Nghĩ đến tính mạng của bản thân, hai người đều quyết định sẽ không truyền thuật mổ bụng trị liệu ra ngoài, nhưng hắn cũng có thể âm thầm cứu người.

Khi Phó Thần chuẩn bị rời đi, Đức phi sau Minh Thài mang đến vài hộp thức ăn.

Truyền nhắn lại rằng, Phó Thần vẫn là thủ hạ dưới quyền Lưu Túng, Đức phi đồng ý cho Phó Thần ăn cùng lão một bữa cuối cùng.

Nàng rất chu đáo ban thiện thực, còn sai người mang đến không ít dược liệu quý trong kho của mình, nhằm truyền đạt ý tứ, tuy không tiện ra mặt nhưng lòng tốt của Lưu Túng, nàng ghi nhớ trong lòng, hy vọng Phó Thần có thể thay nàng tiễn đưa lão. Lương Thành Văn sợ hãi nhìn những món ăn có thể sánh ngang ngự trù mà cảm thán: "Phúc Hi cung của Đức phi nương nương có thiếu thái y không? Đãi ngộ này đúng là cao ngoài sức tưởng tượng."

Ở đâu lại có cung phi đối xử với hạ nhân tốt như vậy, không đi thượng sai chẳng những không bị trách tội, lại còn được ban đồ ăn.

"Ngài muốn khám bệnh cho Đức phi nương nương sao?" Phó Thần vừa nói, tay vừa sờ trán Lưu Túng, thấy nhiệt độ hạ xuống chút ít, "Đức phi nương nương từ trước đến nay đều đối xử tốt với hạ nhân."

"Ở hậu cung mà lại có vị phi tử trước sau như một vậy sao?" Kể từ khi trở thành viện phán, Lương Thành Văn đã chứng kiến không ít chuyện xấu xa, mà nhiều nhất là những kẻ trong ngoài không đồng nhất, ai nấy đều là mỹ nhân rắn rết, khẩu phật tâm xà.

Lý Tường Anh phái người đến thúc dục vài lần, Phó Thần dùng xong ngọ thiện, dặn dò Lương Thành Văn mấy câu rồi bỏ đi.

Không có chuyện thiếu người đi đưa vải, chẳng qua là vì Lý Tường Anh thấy Phó Thần mới là người "thích hợp" nhất mà thôi.

Trên đường đi, Phó Thần rẽ sang hướng hồ Dịch Đình.

Nơi hắn đi vào là một trong ba tòa cung điện hắn từng phụ trách dọn dẹp, lúc này ở đó có một tiểu thái giám mặc áo nâu đang cầm chổi vùi đầu quét rác.

Phó Thần ho nhẹ một tiếng, tiểu thái giám đột nhiên quay đầu.

Diêu Tiểu Quang nở nụ cười tươi rói. Lúc nãy ở Giám Lan viện, Phó Thần thấy nó có vẻ mặt kỳ quái, đó là đang làm khẩu hình.

Nói: hẹn gặp ở ba tòa cung điện bỏ hoang ven hồ dịch đình.

Thực ra hôm trước ở ngoài Phúc Hi cung, ban đầu Phó Thần vẫn cho rằng Diêu Tiểu Quang thực sự đến cầu cứu hắn, cho đến khi Diêu Tiểu Quang lén đưa cho hắn một mẩu giấy, hắn mới biết chân tướng sự việc.

Nó đến để diễn cho Lý Tường Anh xem.

Lý Tường Anh vẫn luôn muốn loại trừ những hạ nhân trong cung của Đức phi, loại trừ Phó Thần. Một vài người ở Phúc Hi cung đã bị Kỳ quý tần và Lý Tường Anh tìm đủ lý do xử phạt. Đức phi vốn không phải người dễ đụng vào, nhưng lần trước hoàng đế đến lâm hạnh đã ẩn ý nhắc nhở nàng cố gắng nhường nhịn Kỳ quý tần một chút.

Đại khái ý nói, chính là tộc huynh của nàng khiến cho tộc đệ nhà người ta thành hoạn quan, chuyện này ngay từ đầu là lỗi của người nhà nàng. Kỳ quý tần cùng lắm chỉ có thể trút giận lên hạ nhân của nàng. Nàng là Đức phi thì càng phải đại nhân đại lượng, nhường nhịn ả ta một chút cũng không sao. Trong cung này thiếu nhất chính là hòa khí, nàng là một trong những người đứng đầu hậu cung, nên làm tấm gương sáng cho người khác noi theo.

Một câu vừa ngăn cản vừa phản kích như vậy, khiến Đức phi chỉ có thể tạm thời nhẫn nại, chờ cơ hội xử lý dứt điểm Kỳ quý tần này.

Nhưng còn chưa kịp ra tay, người ta đã đánh đến cửa.

Diêu Tiểu Quang vốn cũng vì có dính líu đến Phó Thần nên mới bị Phương đáp ứng tìm có trị tội. Khi ấy, người chạy đến hiện trường cũng có người của Lý Tường Anh. Chỗ Diêu Tiểu Quang nấp rất dễ bị phát hiện, dù thế nào cũng không tránh được việc bị truy cứu trách nhiệm. Nhưng Lý Tường Anh lại đem hết mọt chuyện đổ lên đầu Phó Thần, nói Phó Thần lòng dạ hiểm độc, cố tình hãm hại Diêu Tiểu Quang. Mà Diêu Tiểu Quang vào cung chưa lâu, không biết nội tình thế nào, đương nhiên sẽ nghe lời xúi bẩy mà coi Phó Thần là tử địch.


Nhưng Lý Tường Anh không ngờ đến một chuyện, Diêu Tiểu Quang sau khi vào cung vẫn ở trong Giám Lan viện, ngủ trên giường cũ của Phó Thần. sống cạnh huynh đệ cua Phó Thần. Mỗi ngày bọn họ đều nhắc nhở nó, Phó Thần tốt như thế nào, sống nghĩa khí ra sao, kể đủ thứ chuyện. Ban đầu Diêu Tiểu Quang cũng hiểu lầm, nhưng nó yêu thích mọi người trong Giám Lan viện. Nó nói ra chuyện đó, người trong Giám Lan viện lập tức giải thích cho nó nghe vì sao Phó Thần làm như vậy.

Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, người trong Giám Lan viện cũng nhân dịp này mà tương kế tựu kế.Dứt khoát giả bộ làm người của Lý Tường Anh, diễn một vở kịch.

Mối liên hệ giữa người với người đôi khi hình thành một cách mông lung như vậy. Những nhân vật bé nhỏ tưởng chừng không đáng để tâm, khi tụ lại một chỗ cũng có khả năng gây ảnh hưởng lớn. Có nhân thì mới có quả, vì Phó Thần từng dùng chân tâm đối đãi họ, nên hiện giờ nhận được hồi đáp.

Có lẽ chính hắn cũng chưa từng trông chờ những người ở Giám Lan có thể giúp hắn chuyện gì, nhưng ba năm chung sống, tình cảm cũng là thật. Không phải Phó Thần làm gì cũng có mục đích. Hắn là người, cũng có cảm xúc, mà thứ sinh ra cảm xúc, chỉ có chân tâm.

Đặc biệt là sau chuyện của Trần Tác Nhân, Vương Phú Quý, những người trong viện vốn không mấy đoàn kết hiện giờ lại nỗ lực cùng nhau tìm đường sống, niềm tin này đã động viên họ rất nhiều.

Bọn họ nói sẽ không cản đường Phó Thần, cũng là xuất phát từ trái tim.

Diêu Tiểu Quang tuy rằng mới đến được một thời gian ngắn, nhưng cũng nhanh chóng bị bọn họ đồng hóa.

"Phó ca!" Diêu Tiểu Quang cứ như học theo Cát Khả, bổ nhào vào lòng Phó Thần.

Phó Thần sờ mái đầu mềm mại của đứa nhỏ: "Có trách ta nhẫn tâm không?"

Diêu Tiểu Quang có chút xấu hổ thừa nhận: "Lúc đầu cũng có, nhưng hiện tại không còn nữa rồi. Bọn Triệu ca nói, nếu huynh không nhẫn tâm với đệ, sau này kẻ khác sẽ không dễ dàng tha cho đệ."

"Chỉ là, khổ cho đệ rồi."

"Đệ không khổ, Triệu ca nói, Lý gia kia không phải người tốt, lão hại chết nhiều người của Giám Lan viện và tây thập nhị sở chúng ta. Lão đưa vài người đến chỗ của Kỳ quý tần, về sau những người này chẳng còn ai sống sót trở ra." Ánh mắt Diêu Tiểu Quang lòe nhòe nước, "Người trong viện chúng ta đều là nam tử hán chân chính! Đệ sẽ không phản bội mọi người."

"Bọn họ thật là, chẳng biết đã dạy đệ thứ linh tinh gì, chúng ta không phải nam tử hán!" Phó Thần cười ra tiếng.

"Nhưng Triệu ca nói, dù thân thể không phải như tim vẫn như thế!" Diêu Tiểu Quang xoay đến xoay đi, học theo bộ dạng làm nũng của Cát Khả. Nó vẫn luôn hâm mộ Cát Khả, có thể nhõng nhẽo với Phó Thần không kiêng kị gì.

"Được được, không nói lại các ngươi."

"Phó ca, huynh phải cẩn thận, trong viện của Kỳ quý tần lại vừa chết thêm mấy người. Ta nghe Lý gia nói, gần đây sứ thần Kị Tang quốc mang đến mấy con chó Tây Vực. Lũ chó kia đều ăn thịt người, mấy người đưa đến đều bị chúng ăn sạch. Lý gia muốn huynh đi đưa vải, chắc chắn sẽ hại huynh! Huynh đừng đi!" Diêu Tiểu Quang run rẩy, cố gắng kiềm chế nỗi sợ, cố gắng tranh thủ thời gian nói hết với Phó Thần.

"Yên tâm, trong lòng ta tự biết suy tính." Sờ đầu đứa nhỏ, tâm tình Phó Thần có chút nặng nề. Thằng bé này lúc mới đến, ánh mắt vẫn trong veo, vậy mà bây giờ đã có chút thay đổi. "Phó ca dạy đệ một câu, ở trong cung, lúc không trốn được nữa thì đừng có trốn. Bởi vì nếu đệ trốn, tình hình sẽ càng trầm trọng thêm."

Phủ nội vụ.

Bên cạnh Lý Tường Anh hiện giờ không ít tiểu thái giám xun xoe nịnh nọt, mà Phó Thần để ý thấy, bọn họ trước kia đều là người dưới quyền Lưu Túng.

Vẫn có một số người nhớ đến tấm lòng của Lưu Túng, dù không thể đến thăm nhưng cũng không bu quanh Lý Tường Anh lấy lòng. Những người này, Phó Thần âm thầm ghi nhớ lại.

"Lý gia, ngài đã đến phủ nội vụ của chúng ta, nơi này nhất định sẽ rạng rỡ huy hoàng."

"Ngài so với lão Lưu Túng yếu ớt kia tốt hơn không biết bao nhiêu, ngài xem ngay cả Thái hậu cũng vô cùng yêu thích ngài, tiểu nhân có thể theo ngài đúng là phúc khí mấy đời."

"Lý gia..."

Lý Tường Anh nghe những lời này, thoải mái nhếch mép. "Được rồi, ta chỉ là tạm thời thay thế Lưu gia, mấy câu như vậy, các người bớt nói đi một chút."

Tuy miệng nói thế nhưng lão chẳng hề ngăn bọn họ ca tụng.

Trong mắt hắn, chức vị này đã là vật trong tay. Lưu Túng kia bỗng nhiên bệnh chết, đúng là ông trời có mắt.

Chờ đến khi lão nắm được phủ nội vụ trong tay, liền có thể thay Lưu Túng trở thành một trong sáu vị tổng quản công công.

"Phó Thần về rồi đấy à?" Lý Tường Anh trông thấy Phó Thần ngoài cửa, hai mắt lóe sáng, "Diệp Tân sao rồi?"

"Hắn nhờ tiểu nhân tạ ơn Lý gia ban ân."

"Còn Lưu gia, có khỏe không?" Lý Tường Anh nhân lúc Phó Thần đến Giám Lan viện đã sai người đến gọi vài lần, thấy Phó Thần ở lì trong viện của Lưu Túng không chịu đi ra, nhất định là đã về bẩm báo lại.

"Sợ là không qua khỏi." Mặt Phó Thần chất đầy bi thương.

"Chao ôi, ngươi đúng là niệm tình cũ. Nếu Lưu Túng ở dưới suối vàng có biết được, chắc cũng cảm động trước phần tình nghĩa này của ngươi." Lý Tường Anh nói ra lời này, lập tức khiến những thái giám trước mặt đối đầu với hắn, "Đúng rồi, mang vải tới đây, ngươi đi một chuyến, phân đến các cung. Các người cũng theo giúp Phó tiểu công công đi, hắn không rành đường đâu."

Lời này ý nói, Phó Thần có mắt như mù, đến giờ này còn không thức thời lấy lòng lão, lại còn làm ra vẻ bằng mặt không bằng lòng, nên giáo huấn một chút. Giáo huấn xong vẫn không nghe lời thì trừ bỏ luôn. Vị trí của Phó Thần sẽ để dành cho người khác. Những thái giám kia nghe được liền hiểu ra ngay, bọn họ có ai lại không muốn thăng chức. Mà hiện giờ Phó Thần đang là từ tam phẩm thái giám, chức vị này quá sức mê người.

"Tiểu nhân lĩnh mệnh." Bị những ánh mắt chẳng có gì là thiện cảm dõi vào, Phó Thần vẫn không hề hoảng sợ.