Thái Cực Biến

Chương 30: Vô Định


Trước đó 36 tiếng...
"Chuột hãy mau truyền tải hình ảnh hiện thời về thánh điện, cố thiếp lập kết nối tạm thời với Nữ Vương. Đuôi Gà dùng rada quét tỉ mỉ tình hình bên dưới, ta muốn biết rõ nguồn năng lượng đó là gì, nó từ đâu đến, và cái gì đã kích hoạt nó. Khỉ ở lại bảo vệ Chuột và Đuôi Gà. Còn lại sáu Trâu Thần chiến sĩ theo ta xuống khảo sát tình hình, triển khai đội hình phòng ngự sẵn sàng tác chiến có thể xảy ra bất cứ lúc nào." Lam Tử không chần chừ vô cùng lão luyện liền một mạch ban bố các mệnh lệnh đi xuống.
Các đội viên cùng nhau hét một tiếng rõ rồi nghiêm chỉnh đi thi hành mệnh lệnh mà mình đã được giao.
Lam Tử không dừng lại để kiểm tra hành động của mọi người có đúng ý mình không mà đã trực tiếp điều khiển meka B-8 đầu sói màu bạc của mình lao đi xuống dưới, theo sát phía sau là sáu đầu trâu thân mình đầy giáp xác màu xám cứng rắn vô bỉ không thua kém gì huyền thiết tinh luyện. Như đã có phối hợp từ trước, khi bắt đầu tiến vào bầu khí quyển đội trinh sát bảy người Lam Tử, mỗi người cùng triệu hồi ra một cái khiên hình tròn rồi áp sát thân mình vào phía sau khiên mà phóng đi.
Như bảy ngôi sao băng rực lửa bắn xẹt trên bầu trời không ngừng tiếp cận với đại lục. Khi chỉ còn cách mặt đất khoản mười km, Lam Tử bắt đầu ra dấu đáp xuống với sáu đầu yêu quái kia rồi mới đặt bàn tay lên khiên không ngừng truyền linh lực vào.
Trên bề mặt bóng loáng phía bên kia của khiên đang bị lửa nung nóng đỏ chói thì có chín cái lỗ nhỏ từ đó phun ra chín cột hào quang chói mắt đẩy ngược nhanh chóng giảm thế rơi lại, nếu nhìn kĩ có thể thấy trong chín vệt sáng này có vô số các hạt điện tích li ti được cùng bắn ra.
Đây chính là Phong Tích Động Cơ đẩy (Ion Thruster) rất được thông dụng trong vũ trụ, nó dùng phong, hỏa và lôi linh lực để tạo ra các hạt ion có điện tích trái ngược mà sinh ra lực đẩy. Chín luồng sáng ion đó chợt phun chợt ngưng vài lần thì đã hoàn toàn triệt tiêu hết lực rơi.
Lam Tử điều khiển meka tung mình lộn một vòng trên không rồi nhẹ nhàng đáp xuống. Thu cái khiên vào trữ vật không gian, Lam Tử nhìn ngó xung quanh thấy sáu đầu trâu thần dù không có hành động nhẹ nhàng tiêu sái như hắn tuy vậy cũng đã an toàn đi tới, hắn mới gật đầu ra hiệu để họ chia nhau ra bao vây khu vực rộng lớn này lại.
Trên tay mỗi chiến sĩ đầu trâu là một cây chùy dài kỳ dị có hai đầu nhọn hoắt lấp lánh đầy những thần văn. Khi đã tiến vào vị trí đã được chỉ định, cả sáu người cùng truyền âm hô một tiếng rồi đồng đều vận sức cắm vật cầm trong tay thật mạnh xuống đất.
Mặt đất bỗng không ngừng rung chuyển, cây chùy vốn nằm sâu dưới đất như một mần non mọc cao lên, chớp mắt đã đạt tới hàng trăm mét rồi cùng toả ra hào quang vạn trượng, đan chéo với nhau thành một lớp màng năng lượng mỏng màu đỏ có kết cấu từ vô số hình lục giác hợp lại nhìn như tổ ong úp chụp xuống.
Đại trận đã được kích phát thành công, nhưng sáu tên chiến sĩ kia tay vẫn không rời cây cột to lớn, linh lực trong người thất thoát như nước thác liên miên đổ vào cây côn trước mặt.
Trong khi đó ở bên kia, Lam Tử như ma quỷ lẵng lặng hiện thân ra trước mắt chúng nhân, từ trên cao liếc nhìn tám người Lạc Thiên Thành như đang nhìn tám con kiến cũng không khác nhau ầm ầm nói. "Việc ở đây đã có thánh điện lo, các người không cần quản. Từ đâu đến thì hãy về đó đi."
Bọn người Tư Quần và Lý Tuân được chứng kiến hết kinh ngạc này đến kinh ngạc khác miệng lưỡi cứng đơ ra không thể nói được gì. Riêng Thiên Kiếm Lạc Thiên Thành có tu vi Hoá Thần hậu Kỳ cao nhất ở đây đứng trước một chuyện kinh tâm động phách như thế này, cũng chỉ qua thời gian mấy cái hô hấp đã hoàn hồn trở lại hô lớn. "Xin tuân mệnh, sứ giả..."
Bảy người lão Doanh và Tư Quần còn lại cũng chợt tỉnh ngộ vội vàn cuối người vâng dạ liên hồi không thôi.
"Sứ giả đại nhân, không...không biết... bên kia...?"
"Không cần phải nói!" Lam Tử giơ bàn tay thép to đùng cắt lời Lạc Thiên Thành. "Đây không phải là chuyện các ngươi có thể biết được, mau biến khỏi chỗ này khi ta còn chưa thay đổi chủ ý."
"Chúng tiểu bối sẽ rời đi ngay, đại nhân ngài đừng bận tâm." Lão Doanh vội cướp lời rồi không dám nói nhiều thậm chí truyền âm cũng không chỉ đánh mắt ra hiệu với Thiên Kiếm ngầm có ý đừng nhiều chuyện nữa chuồn thôi.
Lạc Thiên Thành cũng là người biết tiến thủ nên gật đầu nhẹ cái rồi xoay người đạp con rùa dưới chân cùng hai thầy trò Doanh lão bỏ đi. Ngay sau đó không bao lâu năm người Tư Quần và Lý Tuân cũng lục đục tách ra ai đi đường nấy.
Bất quá họ chưa đi được bao lâu thì vùng chướng khí lại có dị động, vốn cả ngọn núi Tiềm Phong bị che khuất thì nay đã lộ diện ra. Tất cả hắc khí và dãy ánh sáng bảy màu đã cùng nhau biến mất không để lại một chút dấu vết nào.

"Soạt!" Một thân ảnh nữ nhân áo trắng như tuyết do linh khí tụ lại hiện ra liếc mắt đánh giá tình xung quanh một chút rồi lạnh lùng nói. "Lam Tử, chuyện gì đã xảy ra ở đây?"
"Bẩm Nữ Vương, hạ thần cũng... không rõ nữa. Trước đây một khắc mọi thứ vẫn còn ở đây và đã bị chúng thần lập đại trận Cách Diện phong bế lại, nhưng chỉ một giây kế tiếp sau đó đã trống rỗng, như hoàn toàn biến mất vậy. Hạ thần quả thật chưa bao giờ nghe hay thấy việc nào lạ kỳ như thế này. Nữ Vương ngài nhìn, đại trận của chúng ta vẫn còn nguyên vẹn không mảy may tổn hại, tuy vậy..." Lam Tử vừa nửa quì một chân vừa cân nhắc lời nói cố gắng báo cáo lại tình hình một cách ngắn gọn và rõ ràng nhất.
Bên kia đám người Lạc Thiên Thành thì chỉ thấy đằng xa trong một vùng sương trắng vị sứ giả đầy uy nghiêm kia đang khuỵu chân nói chuyện với một người nào đó mà họ không tài nhìn rõ khuôn mặt được.
Tuyết Nữ Vương cười châm biếm. "Ngươi đang nói với ta là cả đám chướng khí đó đã tự động thuấn di đi mất? Ngươi có hiểu điều mình đang nói có ý nghĩa gì không? Cả vũ trụ này không có cái gọi là thuấn đi hay vận chuyển tức thời gì cả, có thì cũng chỉ tồn tại trong tiểu thuyết phim ảnh viễn tưởng mà..." Đúng lúc này, khi Nữ Vương chưa kịp dứt lời thì không gian xung quanh đã bị đông kết hết lại. Dù bà ta có hoảng hốt giãy giụa như thế nào cũng không thoát ra được.
Cùng lúc đó khi bị đống băng thì vũ trụ cũng đang dần lệch khỏi quỹ đạo vận hành vốn có của mình, nó không ngừng tiến gần và tiếp cận với giao diện của một vũ trụ khác.
...
"Hihi... Chị thấy Shoje anh dũng không, sau này em cũng sẽ lớn lên trở thành người đẹp trai và hào hùng như vậy!"
"Được rồi, đừng coi phim nữa mau ăn hết cái bánh cà rốt rồi uống thuốc cha em mới đem về đi, không thì chẳng được ra ngoài chơi đâu..."
"Mấy đứa con trai trong lớp thật cù lần, em trả ưa đứa nào cả. Chúng không vì mượn tài khoản thì cũng vì game nên mới nói chuyện với em. Chúng tưởng là em ngu chắc?"
"Mấy đứa con gái thế nào? Chắc nhiều cô để ý em lắm nhỉ?"
"Nhắc tới chỉ bực mình, đám con gái toàn là công chúa tiểu thư mắt luôn để trên chán nên đâu nhìn thấy được vẻ đẹp kiều mị của em"
"Hihi... Em học đâu ra mấy cái câu khiêm tốn quá vậy?"
"Chị coi nè, đây là phi thuyền Hồng Ưng cấp C-9 đó, ngày mai em sẽ làm cho đám tiểu thư kia phải lác mắt hết mới được."
"Được rồi đừng chạy vòng vòng nữa thiếu gia của tui ơi, em làm chị chóng mặt hết cả đầu rồi đây này."
"Ngày mai, chúng ta sẽ chuyển đến Phong Linh tinh. Chị tin không, ở đó chỉ có hai người chúng ta ở trong một cái lâu đài cổ. Lại đây! Để em cho chị xem hình mô phỏng của nó."
"Không cần đâu, với chị ở đâu cũng vậy thôi. Chỉ cần có em đi cùng là được rồi."
"Lũ khốn khiếp, lũ họ Lỗ kinh tởm Huy Tân ta thề sẽ diệt sạch tất cả các ngươi. Hồng, nhắm vào tên đầu sỏ đó! ZZZXXXYYY! Dám đuổi theo ông mày hả, ông mày cho chúng mày biến thành cát bụi vũ trụ vĩnh viễn."
"Thiếu gia, vậy có ổn không? Chị nghĩ chúng ta không nên đuổi tận giết tuyệt như vậy."
"Chị không hiểu đâu, lũ khốn khiếp này là kẻ địch của chúng ta. Không thể thả cho chúng đi, ai biết được sau này chúng còn tàn sát bao nhiêu người họ Trần của ta nữa. Hồng, giết hết cho ta, bắn cho chúng không còn một mảnh manh giáp."
"Julian! Suỵt... Nói nhỏ thôi, kẻo sư phụ biết được. Hihi... Lát gặp em ở sau núi nhé!"
"Thôi, chị không ăn đâu. Tội nghiệp con thỏ quá, nó dễ thương vậy mà..."
"Ok! Chị không đến thì em nhịn đói luôn, sẽ không ăn gì nữa hết."
"...Coi như em thắng nhưng lần sau đừng giết thỏ nữa."
"Được cứ quyết định như vậy, nhưng em sẽ đi săn nai hay cừu gì đó, nếu chị vẫn không thích thì sẽ đi giết cọp giết gấu..."
...
Nổi nhớ lẫn vào hồi ức với nhau tạo nên một thế giới mộng mơ nhưng vô cùng sinh động riêng của hai người, Huy Tân đắm chìm trong những khoảnh khắc vui buồn, khốn khó của cuộc sống mà hắn và nàng đã luôn cùng đồng hành chia sẻ với nhau. Hắn muốn khảm hết thảy tình cảm này sâu vào trong xương tuỷ của mình, vì phải qua một thời gian dài nữa, một quãng đường tưởng chừng vô tận hắn phải đi để một ngày tìm thấy lại được nụ cười dịu dàng và ấm áp đó.
Gió xuân mang hương hoa lay lá cây xào xạc khiến lòng người phải xao xuyến miên man, chẳng qua lòng hắn bây giờ chỉ là một mảnh hư vô trống vắng. Tựa như hai thế giới song song cùng tồn tại bất quá lại hoàn toàn đối lập với nhau, bên ngoài càng tràn đầy màu sắc sức sống lòng hắn càng cô liu hiu quạnh chết lạnh dần vào cái bóng đen kia.
Một lần nữa nó đã quay trở lại, lần này nó đã lột xác và mạnh mẽ hơn bao giờ hết, trong khi đó Huy Tân thì chẳng còn chút ý chí nào để ngăn cản nó lại cả. Hắn chẳng biết phải đi về đâu, phải làm gì mới có thể báo thù cho gia tộc mới có thể gặp lại nàng.
...
Ngày qua ngày, tháng qua tháng Huy Tân không phân biệt được thời gian và nơi mình đang ở là đâu nữa. Hắn chỉ biết gần đây có một con suối nhỏ chảy róc rách cả ngày lẫn đêm, chắc chẳng có cá nào sống được trong một nơi chật và hẹp như vậy. Lâu lâu hẳn có vài con thú hoang đến đấy uống nước, hắn có thể nghe tiếng loạt xoạt đạp tảng lá rơi của chúng.
Thông qua tiếng uống nước, Huy Tân tưởng tượng ra được đó là một đàn hưu non khoản bốn con đi theo mẹ chúng kiếm ăn. Những con sinh ra trong mùa này là khoẻ nhất vì có lượng thức ăn dư dả, không phải ăn vỏ cây khô như những con sinh vào cuối thu.
Hôm nay Huy Tân đợi mãi nhưng không thấy chúng tới đây uống nước nữa, có lẽ cả nhà chúng nó đã di dời qua nơi có nhiều cỏ non hơn. Cũng có thể là bị một con báo lông đen tuyền bụng đói cồn cào nào đó vồ bắt lấy một đứa nhỏ khiến cả đàn chạy tán loạn mỗi con một nơi. Có lẽ chúng chỉ đi dọc theo con suối xuống hạ nguồn tìm đồng loại của mình, nhiều khi ba của chúng về kịp nên đã dùng sừng đánh đuổi con báo hung dữ kia đi. Thậm chí chẳng có gì xảy ra chúng chỉ đơn giản là đến chậm hơn mọi hôm một chút mà thôi, Huy Tân không cách nào đoán biết hết được.
Ngoài đàn hưu ra, nơi này còn có một con khỉ lớn. Nó thường là lý do làm những nháng cây xoài bật rung kêu lào xào. Có lần nó vô tình phát hiện ra có người lạ mặt xuất hiện trong một khe núi nhỏ. Vì tính tò mò nó chỉ nhảy qua nhìn một cái rồi bỏ đi.
Cũng nhờ vậy Huy Tân thấy được bộ lông màu nâu vàng của nó, đó là điểm đặc trưng của loài khỉ rừng bình thường có thể thấy ở khắp nơi. Phải mất cả một tháng trời sau khi quan sát theo dõi con khỉ mới cả gan tiến lại gần nhìn con người quái lạ nó thấy lần đầu tiên trong đời. Sờ mó, bới móc, và nắm giựt hồi lâu không được gì con khỉ mới nhận định rằng người này đã chết rồi bỏ đi không quay lại nữa.
Chết? Huy Tân cũng không hiểu vì sao hắn vẫn chưa chết, có lẽ đâu đó trong con người hắn còn tiếc nuối cái thế gian này, còn chưa thể buôn tay an tâm ra đi. Nhưng nó lại không đủ động lực để hắn tiếp tục bước lên con đường đầy nghiệt ngã không lối.
Nghĩ cho kỹ thì Huy Tân cũng không có bao nhiêu thứ có thể nếu giữ hắn lại nơi này.

Những người hắn có thể coi là có quen biết ở trên đại lục này cũng chẳng có mấy người, ngoài Mộc Vân Anh thì cũng chỉ còn có sư phụ và tiểu Lục, Thanh Uyên thì không cần phải nhắc tới rồi. Tình huynh đệ với Phạm Thế Tiến tới đây coi như chấm dứt. Tri kỹ thì sao chứ? Cấp bậc giữa hai bên quá trên lệch, chẳng thể ngồi chung một bàn mà bình phẩm thế nhân.
Ngay cả đối với Mộc Vân Anh, Huy Tân cũng không có tự tin bao nhiêu. Dù nàng ta chấp nhận, ngược lại hắn không thể nào không có lòng tự trọng mà trở thành gánh nặng, làm vật cảng trên con đường tiến giai rộng mở của một thiên tài như nàng. Dù nếu có một ngày nào đó tình cờ gặp lại thì sao? Nhiều khi chính hắn sẽ biến thành tâm ma của nàng, khiến nàng bị huỷ diệt cả tương lai.
Đây đúng là một thế giới tàn bạo, làm sao một thằng bất tài như hắn có thể tồn tại được. Ngay cả người thân người yêu của mình cũng không bảo vệ được thì còn có thể làm gì nữa đây. Không có nàng hắn chẳng khác gì là một tên rác rưởi, phế vật không thể tu luyện, không có âm khí của nàng hắn sẽ phải kẹt mãi ở bình cảnh Kim Đan này. Tương lai không, mục đích không, hy vọng cũng không.
"...con hãy đi tìm một hy vọng cho chính mình..." Lời của sư phụ Tinh Bi lại vang lên trong tai Huy Tân, mặt khác hắn chỉ nhắm mắt cười khẩy.
Hy vọng? Nghe sao mà nó xa vời đến thế, nó là một cái gì đó quá ư là xa xỉ với một kẻ như hắn không bao giờ có thể mơ tới được.
Như từ trong cõi hư vô, đã có bàn tay sắp đặt mọi chuyện, dù hắn có giãy giụa chật vật chống cự như thế nào đi nữa cũng không thoát khỏi số kiếp an phận thủ thường, mặc để cho người khác nắm lấy vận mệnh của mình...
...
Sáu tuần sau...
"Sư tỷ, không nên ép người quá đáng. Những gì cướp được ta cũng đã giao ra hết rồi, người đừng lo, ta dùng tâm ma thề nhất định sẽ không nói chuyện này cho kẻ thứ ba biết." Một người thiếu niên tha thiết khẩn cầu vị sư tỷ của mình. Âm thanh của hắn chợt vọng đến cắt ngang dòng suy tư của Huy Tân.
"Ta biết, vật cướp được tất cả đều ở đây, nhưng ta vẫn còn cần một thứ của đệ." Giọng nói ngọt ngào của vị sư tỷ kia như hơi ấm của gió xuân truyền đến khiến tên sư đệ kia phải ngẩn ngơ cố hít một hơi khí lạnh mới thanh tỉnh lại được một chút.
"Chỉ cần là vật đệ có nhất định sẽ đưa lên cho tỷ không hối tiếc." Nghe tiếng bước chân hình như tên thanh niên đang lui nhanh lại gần về phía bên này, tiếng động mỗi lúc một lớn hơn.
"Tốt, vậy ngươi đừng chạy nữa hãy dâng nó qua đây, sau khi có nó ta sẽ lập tức bỏ đi." Vị sư tỷ dùng ngữ điệu ôn hoà hứa hẹn.
"Nếu tỷ hứa sẽ quên chuyện này đi và tha cho đệ, đệ sẽ không chạy nữa."
"Được, ta hứa chỉ cần vật đó thôi, ngoài ra không lấy thêm gì nữa và cũng sẽ không truy cứu việc này."
Tên sư đệ nghe vậy liền dừng lại đứng nhìn vị sư tỷ xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành của mình mà hỏi. "Sư tỷ cần gì, quả thật trên người đệ chẳng còn gì đáng giá."
"Hihi... Đệ chớ lo xa, vì nó ở ngay trên cổ của đệ đó!" Ả cười tươi như hoa nhưng ánh mắt lại không ngừng loé ra hàn khí sắc bén.
Sau đó chỉ nghe tiếng hét thảm của người thiếu niên kia rồi im bặt, khu núi rừng này lại một lần nữa chìm vào sư tĩnh lặng khủng khiếp.
Thời gian chầm chậm trôi qua được nữa tiếng sau, bỗng có tiếng lanh lảnh nói lớn. "Ngươi là ai? Vì sao cứ lén lút lấp ló... nếu ngươi không chịu hiện thân ta đây có việc phải đi trước, cáo từ."
Kế đó là tiếng xé gió đạp phi kiếm phóng thẳng lên trời, nhưng chỉ khoảng nửa tiếng sau đạo áng sáng đó đã quay lại đáp xuống kiểm tra khu vực xung quanh, thấy túi trữ vật trên thân thể tên thiếu niên kia vẫn chưa bị lấy mất thì thở phào một hơi bắt đầu tiến hành quá trình huỷ thi diệt xác.
Tiêu phí một hồi năm phút thời gian, cô ta lại một lần nữa đạp phi kiếm vội vã bay đi, bất quá khi bay ngang qua một hốc đá kín vô tình liếc mắt nhìn xuống thì phi kiếm dưới chân lảo đảo khó khăn lắm cô ta mới trụ vững thân hình để không bị ngã xuống.
Khi nhìn lại thì vật bên dưới quả thật là một thi hài nam tử đã năm ở đó từ lâu, bị lá cây cỏ khô phủ lấp đầy ngập cả người.
Lòng tham nổi lên ả ta bèn đi tới gần xem xét, xác định được người này không còn sinh khí mới cẩn thận cầm một tấm phù triện trong tay rồi mò tới gần.
Tuy đã làm bao nhiêu chuyện tày trời xấu xa, nhưng thời khắc này tim ả vẫn đập bình bịch như cái trống không thôi. Cô ả thầm cười giễu tự châm biếm bản thân mình quá đa nghi, một cái xác chết thì có thể làm được gì cơ chứ.
Không bao lâu sau toàn bộ tâm chí của ả đã tập trung vào ba cái giới chỉ trên bàn tay trái của tử thi, liếm bờ môi mỏng của mình ả liên tục thầm hô phát tài rồi.
Không chờ đợi được nữa cô ả nhảy bổ vào run run cầm lấy tay người chết mà hớn hở cười không khép miệng lại được. Cố hết sức tháo chiếc nhẫn ra, bất quá quần quật đổ cả mồ hôi một lúc lâu vẫn không có tiến triển gì.
Cấp bách quá ả cắn răng lấy linh khí đoản đao ra nhắm đúng vào cổ tay cái xác nhắm mắt dùng hết sức mà chém xuống. Tuy vậy đao mới đi được một nữa thì đã bị ngăn lại, lấy làm kỳ lạ ả mở mắt ra thì giật mình la toán cả lên, buôn bỏ thanh đao bò lui lại cả chục bước mới dừng lại.
"Ngươi... là quỷ hay là ma... Không phải ngươi vẫn chưa chết?" Cô ta vô cùng hãi hùng lắp bắp cà lăm nói chẳng đâu vào đâu.
Đợi hơn cả một phút đồng hồ vẫn không thấy đối phương đáp lời, cô ả bỗng nổi sát tâm, dù sao thì chuyện xấu lúc nãy cũng đã bị người ta biết. Tốt nhất là cứ biến cái xác giả này thành xác thật vậy thì mọi chuyện đều êm xui.
Khoé miệng vừa giựt lên cười lạnh, ả đang định thi hành pháp thuật gì đó thì trên trán bỗng cảm thấy mát lạnh, một cây đao không biết đã cấm vào đó từ lúc nào. Ả há miệng đẹp tính nói gì đó thì cả người đổ rầm xuống thảm lá mục, máu thấm theo từ vết thương chảy nhỏ giọt ra ngoài.
Huy Tân lắc mình đứng dậy làm khớp xương lâu ngày không hoạt động kêu rôm rốp, dùng linh lực chấn tan bụi trên người rồi hắn mới vô cảm liếc nhìn thân thể trắng nõn thon thả nảy nở kia.
Cô ta cũng có thể được coi là người đẹp hiếm có, dẫu vậy thì sao? Không phải bây giờ cũng chỉ là một đống thịt, thêm vài ngày nữa sẽ bắt đầu thối rữa chẳng thể nhận ra hình dạng ban đầu.
Huy Tân bước đi vô định mà lòng không ngừng tự hỏi tại sao đã không để cho cô ta giết mình, chết rồi không phải tất cả mọi thứ đều kết thúc sao? Hoá ra hắn cũng biết sợ chết là gì!
Biết thế Huy Tân càng căm ghét mình hơn, đã là một tên rác rưởi vậy còn tham sống sợ chết nữa chứ. Không hẳn là thế, chắc hắn chỉ không muốn chết một cách vô vị lãng nhách như vậy.
Mặt khác thế nào mới là chết nhẹ tựa như lông hồng nặng tựa như thái sơn? Trên đời có cái gì đáng để ta phải hy sinh sao? Chẳng phải sớm muộn gì tất cả rồi cũng phải đến lúc sinh mạng mình bị kết thúc sao?
Lạc lối giữa một mớ bồng bông câu hỏi chẳng dẫn được đến đâu, cứ thế Huy Tân vừa cúi đầu suy tư vừa lững thững bước đi.
Đến một ngày nọ, đột nhiên có một nam tử xuất hiện đứng cản đường trước mặt hắn lại, kề bên người này còn có một con khỉ mặt chó lông trắng đang vỗ hai cánh dơi sủa ăng ẳng về phía hắn.
Người này chỉ độ khoảng hai mươi lăm cùng lứa tuổi với Huy Tân, đang dùng hai cặp mắt đỏ vô cùng oán hận nhìn hắn.

"Ngươi đã từng gặp qua người này?" Tên thanh niên vứt một viên ngọc giản qua cho Huy Tân gắt giọng khô khan tra hỏi.
Huy Tân nhìn lướt qua hình ảnh của một người con gái tuyệt sắc trong ngọc giản rồi gật đầu nói. "Có chút quen mặt?"
"Chỉ có chút quen mặt? Ngươi chính là tên đã hãm hại nàng?" Ngươi kia cười điên cuồng thần sắc cực kỳ thiếu kiên nhẫn nói.
"Ta không nhớ rõ, để coi... Hình như không, ta không có hãm hại người này." Huy Tân nhíu mày rậm, mơ màng nói.
"Hắc hắc, ngươi tưởng chỉ cần nói không giết nàng thì ta sẽ tin sao?" Người thanh niên nói rồi tế một linh khí bút mực ra lăm le sẽ phát động tấn công bất cứ lúc nào.
"Ta chỉ nói là chưa bao giờ có ý hãm hại nàng ấy, không có nghĩa là không có diệt sát cô ta." Huy Tân lắc đầu quầy quậy cho điều người thanh niên vừa nói là cực kỳ vô lý.
"Bằng thừa! Ngươi có hãm hại hay không thì cũng phải đền mạng lại cho nàng." Quát một tiếng rồi tay thanh niên làm một ấn quyết kích phát cây phán quan phát ra hắc khí đen như mực nhắm vào đan điền Huy Tân mà đâm tới.
Lắc đầu thở dài, Huy Tân đứng yên chịu trận không dùng đến pháp bảo hay thần thông nào cả, chờ khi cây bút lao tới trước mặt tay phải hắn nhoáng lên một cái đã bắt nó vào tay mình.
Thấy một chuyện kỳ lạ thế này, người kia cũng chỉ đảo tròng trắng một cái rồi nhanh chóng bình tâm cười lạnh, tay hơi run một chút lại phóng ra thêm hai viên ngọc một tím một đỏ về phía địch nhân.
Đợi đến đúng lúc Huy Tân lại giơ tay ra bắt lấy thì người thanh niên nọ ánh mắt phát ra tia kinh hỉ hô "bạo" một tiếng.
Tức thì viên ngọc màu đỏ phát ra ngọn lửa bạo liệt, còn viên châu màu tím lại nổ đì đùng ra lôi điện. Cả hai bộc phát ra năng lượng đánh sợ nuốt chửng lấy Huy Tân vào trong.
Hồi lâu sau khi vụ nổ lôi cùng hoả tản mát đi mất lộ ra một thân ảnh đen tuyền từ đầu chí cuối nhìn như một người làm từ than.
"Ngươi còn hoả ngục châu hay lôi thiên châu gì dùng hết một lần đi, trong giới chỉ ta chỉ còn một bộ quần áo cuối cùng thôi. Không thể tuỳ tiện để ngươi huỷ đi được." Huy Tân nói như đang rất là uất ức thương tiếc thay cho cái áo xám thầy tu của mình.
"Ngươi... Ngươi là Kim Đan kỳ tu sĩ? Không phải, Kim Đan kỳ cũng không thể bá đạo như vậy được..." Tên thanh niên vốn đang thống khoái khi tưởng đã trả thù được cho người trong lòng thì bây giờ lại run rẩy sợ hãi hối hận không thôi nhìn Huy Tân mà như đang nhìn một con quái vật.
"Hết rồi thì tốt để ta mặc quần áo vào. Nói thật với ngươi, cái nội giáp này quả thật rất tốt nhưng nhìn nó tà dị sao đó. Chẳng hợp sở thích của đứng nam nhi cứng cáp mạnh mẽ như chúng ta tí nào... Ê! Đừng chạy, ngươi còn quên cái cây bút mực này... Bắt lấy!" Nói rồi Huy Tân tiện tay phóng kiện linh khí trong tay đi, không biết may rủi sao lại đâm chết người thanh niên nọ.
"Chụp cây viết thôi cũng không nên thân... Đúng là còn tệ hại hơn cả ta, chết là đáng! Mà chút nữa thì quên, còn con khỉ mặt chó nữa. Đã lâu không làm một chầu, hắc hắc không biết thịt con này có ngon không, phải thử một chút mới được..."
...
Huy Tân ngà ngà say miệng không ngừng ngâm nga vài bản nhạc mà Julian thích hay hát. Trước đây hắn chẳng hiểu tại sao nàng lại thích nghe mấy loại nhạc cổ, vừa chậm vừa chán mà chất lượng âm điệu cũng trả ra làm sao, nhất là lời nhạc có lúc nghe thật khó hiểu, khó hiểu đến gần như là rỗng tuếch.
Vậy mà nó đã len lỏi đi tâm trí hắn từ lúc nào. Để bây giờ khi hắn điên loạn giữa say và tỉnh, giữa quá khứ và hiện thực, một mình ngồi tựa gốc cây tự lầm bầm ngân nga cái điệu nhạc buồn chán không dứt đó...
"Đúng là không biết sống chết, đại nạn lâm đầu đến nơi mà còn nhởn nhơ có tâm tình ngồi đây thưởng rượu ngắm trăng. Làm sao Thông nhi lại bị một tên bại hoại như ngươi gia hại được chứ" Một lão đầu lưng còng tay cầm gậy chóng trên lưng một con bọ cạp đứng lơ lửng giữa hư không cuối nhìn xuống hắn khinh thị nói.
Huy Tân muốn mượn rượu giải sầu nên đã uống rất nhiều, đầu óc lúc này đã có chút hỗn loạn. Chẳng qua nghe lời lão nói thì cũng đoán ra được vài phần, đối phương hẳn là gia quyến của tên thanh niên kia. Mười phần thì hết chín là tìm đến đây để báo thù. Dù sóng não bị thương không thể phóng thích tinh thần lực ra ngoài, nhưng hắn vẫn cảm giác rõ được linh lực của đối phương chưa đạt đến mức Nguyên Anh kỳ, nên cười hắc hắc nói.
"Trăng hôm nay đúng là sáng thật, rất vừa với tâm trạng uống rượu của ta. Ông cho ta là bại hoại thì tên thanh niên đó đúng thật là một đống phân thối, ngay cả chụp một cây phán quan cũng không làm được thì sống chi cho thêm tốn tinh thạch."
"Haha... Đống phân thúi đang nói người khác thúi đây, mọi người thấy có nực cười không?" Lão giả gật đầu cười ha hả rồi nhìn bốn phía hỏi, lập tức xung quanh nổi lên lời mắng nhiếc và tiếng cười cợt.
"Lão già này không có gì ăn, lại đi lấy đống phân ta ị ra bỏ vào mồm rồi nói với mọi người đó là phân của mình. Cho thấy lão cũng là cùng một loại với tên bại hoại kia"
"Ngông cuồng! Phụ thân người không cần nhiều lời với kẻ này, hãy ban lệnh tiến hành bắt hắn về trước rồi nói sau." Một trung niên tử đạp phi kiếm bay đến chen ngang rồi cúi người cung kính với lão giả nói.
"Cũng phải, ngươi nói rất đúng. Tất cả nghe lệnh, bắt đầu bố trận!" Lão gật đầu dùng bí thuật gì đó quát lớn một tiếng truyền lệnh xuống.
Theo sau đó là hàng chục tiếng hô "tuân mệnh!" đồng thanh đáp lại. Trong rừng không ngừng nổi lên những âm thanh ầm ầm, bầu trời đầy sao dần bị một lớp sương mù che phủ đi.
"Như thế ta càng đỡ tốn thêm một phen công sức phải đi đuổi bắt từng tên. Hán Thục hai ngươi có thể thoả thích hành động rồi." Huy Tân đã vung tay gọi đôi đại xà ra.
"Xì xì, kỳ này xà ta tha hồ đánh chén rồi, chỉ là mấy con dê non chủ nhân không cần phải bận tâm, đi thôi Thục muội." Hán xà uốn éo người khè lưỡi với người trước mặt nó rồi dẫn đầu bò đi mất.