Thái Cực Biến

Chương 16: Gặp Lại


Hít một hơi đầy mùi cỏ riêu vào miệng Huy Tân gồng mình lấy hết sức lực còn sót lại mà rặng ép Yểm Linh Thú tiến ra khỏi đỉnh đầu.
"Ah...! Ông nội nó! Ưhh...!"
Bỗng nhiên Huy Tân hét thảm một tiếng lăn lộn trên đất, liên tục cuồng dại rên rỉ.
Dù đã có tâm lý chuẩn bị sẵn, nhưng nổi đau phát ra từ linh hồn lần này còn kinh khủng hơn cả những lần trong cả hai năm qua hắn bị Vạn Huyễn Châm hành hình linh hồn mình.
Nhưng chính vì nhờ có hai năm trải qua bao đau khổ và áp lực này đã vô hình rèn đúc ý chí Huy Tân đạt tới được một trình độ kiên định mà tu sĩ bình thường không thể tưởng tượng được.
Phải qua hết vài phút bất động Huy Tân mới lấy lại được một chút tỉnh táo, hai tay rung rung chộp lấy một đống linh thảo đan dược nhét thẳng vào miệng mà nhai ngấu nghiến như chó điên bị bỏ đói ngoài đường.
Nuốt vào được một đống đan dược, hắn mới nằm yên hấp hối thở phì phò.
Lúc này bổng có nhiều nỗi sợ hãi không một tiếng động chiếm lấy cả tâm trí Huy Tân. hắn bắt đầu sợ phải lần nữa trải nghiệm cái đau đớn kinh khủng kia, sợ nếu có chút sơ ý nào linh hồn sẽ bị tan rã, sợ sẽ phải chết. Nhưng kề bên đó là những nỗi sợ sẽ bị Tanh Yên giam bắt lại, sợ bị nhốt trong cái phòng tối đó, sợ không còn gặp lại người thân. Những cảm xúc này đã giúp hắn gom góp lại được một chút sức lực cuối cùng.
Cánh tay phải hắn chậm chạp vương lên đỉnh thiên linh cái của mình như chuẩn bị tư thế vồ xuống một trảo, nhưng sau đó không thấy có hành động gì. Cứ nằm yên trong tư thế đó tựa như đã hóa thành đá.
Ngay một khắc sau đó, mắt hắn đột nhiên nhắm chặt lại, quát ra một tiếng chấn động cả núi rừng. Tay phải hơi chấn động nhoáng lên thì đã thấy năm ngón tay phải Huy Tân đang móc vào một cái rổ vàng kim bóng nhoáng bên ngoài có vô số gai nhọn tua tủa đang đâm vào lòng bàn tay.
Máu đỏ không ngừng từ những miệng vết thương ứa ra ngoài, nhưng so với nỗi đau luyện hồn lúc nãy thì mấy cái thương tích này chỉ là gãi ngứa.
Dùng hết sức lực kéo cái rổ phắt ra từ đỉnh đầu của mình. Yễm Linh Thú cứ như vậy bị Huy Tân cưỡng chế lôi đi ra ngoài, nhưng đại não, hộp sọ, hay lông tóc hắn lại không hề bị chịu ảnh hưởng thương tích gì cả.
Đưa vật đã nằm trong hải não mình bấy lâu nay lên xem, Huy Tân không khỏi sảng khoái cười ha hả trong niềm hạnh phúc khi tìm lại được tự do cho chính mình.
Sao Đông nhi còn chưa thấy tới? Huy Tân chợt nhớ lại trước mắt còn nguy hiểm, liền bật dậy nhìn ngó xung quanh.
Trùng hợp đúng vào lúc này Đông nhi vừa phi thân tới, dừng lại lơ lửng trên không trung nhìn xuống. "Không cần tìm kiếm nữa ta ở ngay đây."
"Kể cũng lạ, đánh lẽ ngươi phải đang tìm cách chạy trối chết mới đúng? Sao lại đứng đây chờ đợi ta đến bắt? Trừ khi..." Lẩm bẩm đến đây, thì vẻ mặt con nô tỳ kiệt liệt biến đổi, thay vào thần thái thong dong lúc nãy là một khuôn mặt xám xịt. Đông Nhi cấp tốc điều khiển pháp bảo bay giật lùi lại muốn kéo dài khoảng cách với Huy Tân.
"Kaka...đã đến đây rồi thì Đông tỷ tỷ hãy ở lại đây mến thử tư vị của Cửu Thiên Tuyệt Hành trận mới sáng chế của ta." Hắn cười dài nói nhưng hai tay đã bắt đầu lập pháp quyết đánh xuống lòng đất rồi hét một tiếng.
"Lên!"
Đông nhi chỉ thấy trời đất quay cuồng đảo lộn, cảnh vật xung quanh đã bị biến đổi hoàn toàn, nhìn lại thì Huy Tân đã biệt tâm biệt tích chả thấy đâu cả.
"Hừm, pháp trận do ngươi chế ra thì có bao nhiêu uy lực cơ chứ? Dùng nó để đối phó ta không phải đã quá coi thường Ngọc Mão Hóa Hình kỳ ta rồi." Tuy cô nàng bên ngoài mạnh miệng nhưng cặp mắt không ngừng láo lia liếc nhìn bốn phương tám hướng, chả có vẻ cao nhân không sợ ám toán tí nào cả.
Thấy được cảnh này Huy Tân thầm cười lạnh gọi vọng ra. "Có bao nhiêu uy lực thì tỷ tỷ cứ ở lại thông thả mà tận hưởng nha! Ta đây có việc gấp nạo phép đi trước."
Dứt lời hắn quay người đạp phi kiếm lướt đi ra ngoài đại trận, nhằm hướng tây mà phóng đi. Để lại phía sau là một vòm linh quang hình tam giác như một cái nón lá màu vàng chụp xuống, bên trong liên tục truyền ra những tiếng nổ bạo liệt "Đùng đùng, ầm ầm".

Bay một vòng rồi Huy Tân lại quay lại, lúc này trên tay đã có thêm khẩu súng sonic quen thuộc, miệng cười lạnh từ từ ẩn mình tiến vào pháp trận.
Sau khi bỏ một viên thượng phẩm tinh thạch vào Huy Tân dùng tinh thần lực khủng bố tương đương với một Nguyên Anh hậu kỳ của mình bao phủ lấy toàn thân. Hắn yên lặng nhét vải bít chặt vào hai tai, cẩn thận tiếp cận đến gần chỗ Đông Nhi đang không ngừng thúc giục các loại pháp thuật và pháp thể tấn công màng sáng xanh.
Huy Tân thấy thế thì sắc mặt âm trầm từ từ dụng tinh thần lực khóa lấy mục tiêu vào tầm nhắm, rồi bình tĩnh bóp cò.
“Bang...bang...bang...” Liên hồi mười tiếng nổ chấn động cả không gian từ cây súng truyền ra.
Khi Huy Tân phục hồi từ chấn động của súng thì đã thấy Đông Nhi từ trên không trung phía xa đang rơi thẳng cắm đầu xuống đất. Hắn thấy rõ Đông Nhi không hề bị thương nặng như Hồ Điền lúc trước mà chỉ bị chấn rách màng nhĩ.
‘ZZZXXXYYY! Đúng là yêu quái, nếu là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ bình thường chắc bị nổ tan xác rồi’ Thầm rũa một câu rồi hắn lặng lẽ chuồn đi.
Do sợ có sơ sót để lại dấu vết nên vừa bay hắn vừa sử dụng ẩn hành thuật che giấu hết khí tức của mình lại, thành thử có ảnh hưởng nhất định tới tốc độ phi hành.
Hắc hắc, đúng là trời không tuyệt lòng người. Nói gì đi nữa thì cũng nhờ chuyến đi này ta đã giác ngộ được thủy hỏa linh lực. Thanh Yên, dù ta không biết phải oán trách hay phải mang ơn ngươi. Nhưng mối tình oan nghiệt này đã đến hồi kết thúc, nếu có một ngày Trần Huy Tân ta cũng tiến giai Hợp Thần thì may ra mới có thể thay đổi thành kiến trong lòng của ngươi về ta. Còn không thì có chết cũng không thể để ngươi giam cầm một lần nữa. Tạm biệt!"
Mọi chuyện diễn ra khá suôn sẻ như dự kiến nên Huy Tân có chút bất ngờ lẫn âu lo, dẫu vậy tận đáy lòng vẫn đang sôi cục cao hứng cực độ, thật muốn ngửa đầu hú dài một tiếng cho thỏa cơn bão lòng.
Từ đây muốn đi về đế Cana quốc chỉ có hai con đường để lựa chọn một là băng thẳng qua sa mạc Xích Viêm Hải nổi tiếng, hai là vòng qua đế quốc Đại Khương thuộc ma đạo.
Vì Huy Tân muốn đi đường hoang vắng để tránh gây sự chú ý và cách đây không lâu hắn vừa có chúc xích mích với ma tu, nên chỉ còn cách quyết định vượt sa mạc.
Huy Tân vừa mới hớn hở đổi lộ trình đi lên phía bắc không bao lâu, khi phi hành qua tỉnh Hà Thuận tới dãy núi Hải Lân liền ngỡ ngàng thu hồi pháp lực dừng phi kiếm lại. Vì lúc này ngay bên dưới chân núi phía trước có một hình bóng hồng bào lả lướt đang đứng trang nhã ngẩng mắt ngọc nhìn hắn.
Thần sắc của nàng vô cùng phức tạp, có giựt mình khó tin, có vui mừng, có khó sử, có hối hận... Có thể nói là chỉ trong vòng một khoảnh khắc nàng đã cảm nhận được hàng ngàn cảm xúc chồng chất lên nhau.
“Là cô?” Huy Tân cũng không ngờ là sẽ có ngày gặp lại nàng, mà lại là ở ngay nơi mà hai người gặp mặt lần đầu tiên hang ổ của bọn sơn tặc Hải Lân.
“Là ta! Ngươi đã là tu sĩ Kim Đan kỳ?” Khi phát hiện ra điều này thì cùng một thời gian sâu trong thâm tâm nàng như có một khúc mắc ẩn trắc nào đó được tháo gỡ. Linh lực bị bế tắc bấy lâu bổng thoát nút mà chảy xuyên suốt khắp cơ thể. Tu vi của nàng trong phút chốc tăng lên một cách chóng mặt.
“Cũng có thể nói như vậy, Oh linh lực của cô... Cô hãy mau mau tìm chỗ ngồi xuống mà củng cố tu vi của mình” Huy Tân cũng phát hiện ra dị trạng của Mộc Vân Anh nên lên tiếng khuyên.
“Tu vi của ta?” Mộc Vân Anh tới tận lúc này mới tỉnh lại phát hiện tu vi của mình đã có đột phá.
“Chúc mừng cô đã tiến giai, tại hạ có chuyện trong người không thể bồi tiếp. Xin cáo từ” Huy Tân biết mình chưa chạy được bao xa nên không có ý sẽ ở đây tán gẫu dông dài với đối phương.
“Khoan đã, ngươi đi đâu? Ta đã ở đây chờ ngươi cả hai năm trời rồi” Thấy hắn nói đi là đi như lần đầu gặp mặt, Mộc Vân Anh quá bối rối không biết phải làm sao, nên lỡ miệng nói ra chuyện trong lòng.
“Cô đã ở đây chờ ta suốt hai năm?” Huy Tân đang vội vận pháp quyết bay đi thì nghe thấy điều này cũng phải quay đầu lại sửng sốt hỏi.
“Ta... Là các chủ và sư phụ ta muốn ta tới đây giết ngươi” sự việc đến nước này Mộc Vân Anh cũng không biết phải làm sao, đành nói ra sự thật.
“Các chủ và sư phụ cô là ai? ta nào có đắc tội với họ bao giờ?” Huy Tân vừa nói vừa lấy khẩu sonic ra khỏi giới chỉ. Cầm nó trong tay hắn đã có chút bình tĩnh hơn.
“Ta cũng không hiểu, nhưng họ bắt ta phải giết tất cả những người ta đã gặp ở Triệu quốc. Nên ta phải ở đây suốt hai năm chờ đợi ngươi” Mộc Vân Anh cúi đầu hai tay siết chặt lấy nhau nói.
Huy Tân đang thay một viên thượng phẩm tinh thạch cuối cùng nằm trong giới chỉ vào khẩu súng thì không khỏi ngừng tay lại. Nhìn cô nàng khó hiểu hỏi “Huh? Chuyện này là sao? Không lẻ họ bắt cô giết hết người của Triệu quốc cô cũng làm sao?”
“Ta...ta...” Mộc Vân Anh lầm bầm hồi lâu cũng chỉ thì thào được ba chữ. “Ta không biết”
Vốn Huy Tân định dùng viên tinh thạch thượng phẩm cuối cùng này tiễn cô ta về tây thiên cực lạc, nhưng nghe đến đây thì biết cô nàng dù đã sống cả trăm năm nhưng đầu óc vẫn còn thơ ngây như tờ giấy trắng.
Nên hắn thầm thay đổi chủ ý, dù sao tất cả tinh thạch và phi thuyền của hắn đều bị Thanh Yên nắm giữ, tiết kiệm được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
“Ta đang bị một đám yêu thú hóa hình kỳ truy đuổi, nên không thể ở lại đây được. Cô hãy tự bảo trọng, tạm biệt!” Huy Tân không để đối phương có cơ hội nếu kéo giữ mình lại, cấp tốc phóng đi.
“Không được...Đứng lại...” Mộc Vân Anh hoảng hốt chạy theo. Cô đã chờ hắn mòn mỏi hai năm trời, đâu có lý nào chỉ nói vài câu là cho hắn bỏ đi như vậy. Nếu không khi về sơn môn phải báo cáo làm sao với các chủ và sư phụ đây?
Huy Tân chỉ đi được vài phút thì đã bị Mộc Vân Anh bắt đuổi kịp chặn đường. “Đứng lại, ta không thể để ngươi đi được”
“Rốt cuộc cô muốn thế nào đây?” Huy Tân sa sầm nét mặt hỏi. Hắn cực khổ lắm mới có cơ hội chạy trốn ra, không thể nào chỉ vì một cô gái đẹp chặn đường mà làm lỡ việc bị bắt lại được.
“Ta...” Mộc Vân Anh luống cuống không biết phải làm sao.
“Ta lạy cô nương! Yêu thú Hóa Hình kỳ ah! Cô có nghe rõ không? Nếu bây giờ không chạy chờ đến lúc chúng đuổi tới nơi không chỉ có tôi, ngay cả cô e cũng sẽ không thoát.” Huy Tân hết biết nói sao, đành phải năn nỉ cô ta.
“Vậy giờ phải làm sao?”
“Còn làm sao nữa? Chạy chứ làm sao! Cô có pháp bảo phi hành cấp tốc không?” Huy Tân bổng nghĩ ra một kế.
“Huh? Có...” Mộc Vân Anh khó hiểu nhưng vẫn trả lời rồi tế ra một pháp bảo có hình dáng như một cái kiệu cổ màu vàng to vừa đủ ột người vào ngồi.
“Hay quá, chúng ta đi!” Thấy vậy Huy Tân quá nổi vui mừng liền chụp lấy tay Mộc Vân Anh kéo vào bên trong.
Bị tập kích bất ngờ cô nàng đỏ mặt tía tai muốn dằn tay hắn ra mấy lần nhưng không được, nên bị hắn kéo một đường vào trong kiệu.
Hai người vào trong mới thấy khá chật chội nhưng bây giờ là lúc khẩn cấp ai mà lo mấy chuyện đó. Huy tân vội hối “Mau, kích hoạt cho nó chạy mau!”
Mộc Vân Anh gật gật bắt đầu làm phép. Cái kiệu lập tức nổ một tiếng rồi phóng rít đi.
“Sao lại ngồi phi hành pháp bảo? Ngươi không biết là đạp phi kiếm sẽ chạy nhanh hơn hay sao? Ê! Ngươi làm cái gì vậy?” Thấy Huy Tân hết đứng rồi nằm chỗng mông lên sờ mó khắp nơi cái kiệu không khỏi khiến nàng khó chịu.
“Ta đang kiếm mắt trận của cái pháp bảo này” Huy Tân vẫn tiếp tục vừa dò xét vừa trả lời.

“Người là trận pháp sư?” Mộc Vân Anh khó tin nhìn hắn hỏi.
“Uhm, có chút hiểu biết. Cô biết mắt trận ở đâu không?” Huy Tân cười cười nói.
“Ngay dưới chỗ ta đang ngồi” Mộc Vận Anh gật đầu thành thật trả lời.
“Còn không mau đứng dậy!” Huy Tân hối thúc.
“Không được, phải ngồi ở đây mới điều khiển chiếc kiệu này được.” Mộc Vận Anh cười khổ nói.
“Còn phải thế nữa! Cô...Cô... ngồi chồm hỗm được không?” Huy Tân đỏ mặt nói. “Xin đừng nhìn ta với ánh mắt như thế, hết cách. Muốn tìm hiểu mắt trận mà không bị ảnh hưởng đến tốc độ chạy trốn thì phải vậy thôi.”
“Cô yên tâm ta sẽ dùng danh dự của mình ra mà thề, ta sẽ không làm gì thất lễ đâu”
“Không bao giờ, ngươi đừng mơ mộng hòng chiếm tiện nghi của ta. Ngươi không thích thì có thể ra khỏi kiệu.” Mộc Vận Anh giận tím mặt dứt khoát từ chối.
Dù Huy Tân có dùng cách nào thề thốt hay năn nỉ cô nàng cũng nhất định không đồng ý. Mãi đến khi thần thức của Huy Tân phát hiện ra một dấu chấm đen ở cuối chân trời đang dùng một tốc độ khó tin đuổi theo phía sau thì cô nàng mới đổi ý.
“Ngươi không được mở mắt ra, không tin ta móc chúng ra cho ngươi coi”
“Ta vang cô, không mở mắt làm sao ta kiểm tra mắt trận, mà nếu cô móc chúng ra rồi thì ta còn coi cái gì được nữa?”
“Ngươi...Tóm lại ngươi không được nhìn”
“Cô muốn ta không nhìn cái gì?”
“Bốp!" Một cú bạt tai kiêu rõ. "Đồ vô sỉ”
“Ta thề với trời ta chưa thấy cái gì màu đỏ hết!”
“Ngươi còn nói nữa! Chết đi! Vô loại!”
“Ta thề cô mà đánh nữa ta nhìn thật đấy!”
“Còn nói? Sao ngươi biết cái gì màu đỏ?”
“Rầm!”
Khi Huy Tân vừa thay đổi vài chỗ của mắt trận rồi lắp viên thượng phẩm tinh thạch vào. Ngay sau đó là một tiếng nổ kinh thiên chấn động cả cái kiệu như sắp gãy lìa ra làm từng mảnh. Kế đó là một tiếng xé gió nổi lên, chiếc kiệu phóng đi với một tốc độ chóng mặt về phía trước.
Tình cảnh lúc này trong kiệu có phần vi diệu, Mộc Vân Anh bị tiếng nổ hất té nhào xuống còn Huy Tân vì lúc đầu vẫn còn đang chăm chú sửa đổi mắt trận nên hoàn toàn không có phòng bị, liền bị cô nàng dùng nguyên thân hình đè lên mặt.
Khi nàng xấu hổ đứng dậy chỉnh lại quần áo thì được thấy cái vẻ mặt vẫn còn đang phê phê hai lỗ mũi đang chảy máu cam của Huy Tân. Không hiểu sao bổng một cảm giác cực kỳ chán ghét nổi lên trong lòng, không kiềm được Mộc Vân Anh liền đá tên háo sắc một phát làm hắn lăng một vòng rơi ra khỏi kiệu luôn.
“Ah...cứu mạng”
Nghe tiếng kêu cứu nàng mới giật mình chạy ra nhìn xuống thì thấy Huy Tân đang một tay bám vào thành kiệu treo lủng lẳng có thể bị rơi chết bất cứ lúc nào.
Vì lúc này chiếc đi với tốc độ cực nhanh, dù trước kiệu có màng chắn gió vô hình, nhưng ở phía dưới kiệu gió vẫn không ngừng gào thét thổi qua. Đẩy thân hình đang treo lủng lẳng của Huy Tân về phía sau nghiêng 45 độ với đáy kiệu.
Trong tư thế này hắn không hề có điểm tựa lực nào từ phía dưới, mà bên trên thì chỉ may mắn bám vào thềm kiệu bằng hai ngón tay. Cũng may Huy Tân có thể lực hơn người nên chưa bị thổi rơi ra ngoài.
“Tiên tử xinh đẹp! Xinh đẹp nhất trần gian, xin cứu vớt cái mạng nhỏ của tại hạ giùm." Trong lúc ngàn cân treo sợ tóc này Huy Tân cũng đành phải cười nịnh cô nàng. Nhưng hắn không ngờ chính những lời nói vô tình này lại làm cho Mộc Vân Anh phải ngất ngây.
"Hừm, đồ dẻo miệng." Tuy trách mắng nhưng nàng ta đã đưa tay kéo Huy Tân lên.
Huy Tân lụm khụm leo vào trong rồi ngồi bệt ra thở phì phò. "Tí xíu nữa thì tiêu thiệt rồi! Ta còn sợ cô sẽ đạp ta một cước xuống dưới luôn chứ"
"Nếu ngươi muốn bây giờ ta vẫn có thể cho ngươi một cước lăng ngay ra ngoài."
"Ha ha... Không cần." Huy Tần quẹt chùi máu cam trên mũi cười hè hè.
Thấy bộ dáng này trả khác gì mấy tên biến thái khi nhìn gái đẹp này, Mộc Vân Anh đã có chút hối hận vì đã cứu hắn. "Ngươi đã làm gì với pháp bảo phi hành của ta?"
"Cô yên tâm ta chỉ biến đổi vài chỗ để nó hấp thu tinh thạch và tự động phi hành về phía trước" Huy Tân phẩy ta ra vẻ không có gì nói.
Mộc Vân Anh nghe vậy thì phải trố mặt kinh ngạc nhìn hắn với ánh mắt khác hẳn với lúc trước. Khi cô ta quay lại xem xét mắt trận tỉ mỉ, thì lấy tay che miệng hô. "Thượng phẩm tinh thạch? Ngươi làm sao có được thứ này?"
"Là do may mắn nên lấy được một khối" Huy Tân cười nói tự nhiên.
"Chỉ có một khối? Vậy khi chúng ta dùng hết linh khí bên trong là lúc bị đối phương đuổi tới?" Mộc Vân Anh lo lắng nói.
Huy Tân gật đầu nói. "Tạm thời tình hình trước mắt chính là như vậy, nhưng chúng ta có thể thay nhau truyền linh khí vào mắt trận để kéo dài thêm chút thời gian."
Hai người đồng ý dựa vào cách này nhằm duy trì thêm chút thời gian. Trên đường họ đã vài lần cắt đuôi rồi thay đổi phương hướng, nhưng trước sau như một điểm chấm đen tại cuối đường chân trời lại xuất hiện như hình với bóng.
Cả hai không biết phải làm sao, mà linh khí trong tinh thạch ngày càng ít đi.
"Cứ như vậy sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ bị đuổi kịp." Huy Tân chán nản thừa nhận sự thật tàn khốc.
"Chúng ta?" Mộc Vân Anh thất thần lầm bầm. Hắn đã nói chúng ta? Chúng ta? Từ này nghe hay hay đó chứ...
"Uhm, chúng ta! Ta và cô, chúng ta. Có gì không đúng sao?" Huy Tân mù mờ giải thích.

"Đương nhiên ta biết chúng ta có nghĩa là gì, đồ ngốc!" Mộc Vân Anh không hiểu sao mình lại đỏ mặt nói. "Ngươi nói, chúng...chúng ta phải làm sao bây giờ?"
"Haiz...Ta cũng không biết phải làm sao. Dù mình đã biến đổi phương hướng bao nhiêu lần, dùng mọi cách ẩn núp nhưng cuối cùng đối phương cũng phát hiện ra. Cứ như là đối phương có thể định vị cái kiệu này bất cứ ở nơi đâu..."
"Định vị nghe sao giống như là theo dõi một ai đó vậy?" Mộc Vân Anh nghe thấy ngôn từ lạ lẫm thì theo bản năng nhắc lại.
"Ah...! Ta hiểu rồi" Huy Tân bổng hai mắt sáng ngời nhảy cẩn lên ôm chầm lấy thân hình áo hồng la lớn. "Đúng vậy! Ta biết tại sao đối phương có thể..."
Hắn chưa kịp nói hết câu đã bị ăn một cái bạt tai đau điếng cả não.
Khi đầu óc trấn tĩnh sau một hồi ông ông thì Huy Tân giận dữ gầm lên "Cô làm cái gì vậy? Bộ ta là nô tỳ của cô hả? Muốn đánh lúc nào là đánh muốn chơi lúc nào là chơi? Ta là con người có cảm giác chứ?"
"Ngươi...ngươi khi nhục ta, còn...còn la ta nữa..." Mộc Vân Anh thấy thần sắc vô cùng giận dữ điên cuồng mà hàm chứa vô tận đau khổ của hắn, thì không hiểu sao từng giọt châu ngọc long lanh lại ứa ra khóe mi.
Huy Tân nghe vậy thì bàng hoàng ngơ ngẩn, không hiểu bản thân mình đang làm cái gì nữa.
"Ta...xin lỗi..." Hắn thẫn thờ ngồi xuống, tâm trí chỉ là một vùng trống rỗng.
Đây là lần đầu tiên Mộc Vân Anh bị chịu sỉ nhục như vậy. Nhưng nhìn thấy hình bóng cô đơn bơ vơ của hắn thì bao nỗi miền oán giận bị gạc sang một bên. "Ngươi không sao chứ..."
Nàng ta rõ ràng là người bị hại nhưng lại đi lo lắng cho thủ phạm.
Nhìn vào ánh mắt vô hồn của hắn, Mộc Vân Anh như lạt vào một thế giới đen tối khác. Một nơi chỉ có sự tủi nhục, lạnh đơn, và đau khổ. Nhưng nơi đó không có nước mắt không có rên la, mà là một sự dồn nén cực độ. Nó ngột nghẹt đến mức có thể nghiền nát bất cứ một linh hồn nào bi lạt vào trong đó.
Mộc Vân Anh rung động sợ hãi. Làm sao một con người có thể đè nén tình cảm của mình đến mức độ đó, hắn còn chưa tròn hai mươi tuổi. Hắn đã phải trải qua những gì để tạo nên một sự áp lực cực độ đến như vậy? Liệu hắn có còn là hắn nữa không? Nếu mình là hắn mình đã biến thành cái dạng gì? Tại sao trước đây mình không cảm thấy có gì thay đổi ở hắn so với lần đầu? Ngoài có tu vi Kim Đan kỳ cùng với kiến thức pháp trận hiếm thấy thì bên ngoài hắn vẫn rất bình thường. Có phải tất cả chỉ là giả tạo để che giấu tình cảm thật sự của hắn? Đâu mới là hắn thật sự?
Mộc Vân Anh không biết rằng chính bản thân Huy Tân cũng không nhận ra tình cảnh của mình. Hắn bấy lâu nay chỉ biết chịu đựng và chịu đựng, chịu đựng một cách buồn chán vô ý thức. Chịu đựng trong vô vọng không chút ánh sáng. Hắn luôn tự khuyên nhủ mình phải giữ vẫn tâm chí, không được lung lay, không được sụp đổ.
Nếu không có lần phát tác vô cớ này Huy Tân cũng không biết trong người mình lại tồn tại những mặt đen tối đó.
Một cảm giác muốn đưa tay nâng đỡ hắn dậy vô thanh vô tức hiện lên trong lòng nàng. Mộc Vân Anh không hiểu sao mình lại rất tò mò về Huy Tân. Nàng muốn biết mọi truyện của hắn, nàng muốn hiểu hắn, muốn xoa dịu nổi đau đó. Liệu nàng có thể tồn tại trong sự ngột nghẹt đó? Có thể đến gần hắn làm hắn cỡ bỏ lòng mình? Mộc Vân Anh không tin trên thế gian này sẽ có một ai đó hiểu hắn và có thể đến gần hắn mà không bị cái thế giới đen tối đó làm cho kinh sợ.
Mộc Vân Anh không biết trong trường hợp này phải làm sao. Nàng phải làm gì có thể lay tỉnh hắn.
"Ngươi...ngươi...ta... Ta không đánh ngươi nữa. Ta xin lỗi... Ngươi đừng vậy nữa..." Nàng nói hồi lâu nhưng hắn vẫn không có chút phản ứng nào.
"Ngươi sao vậy? Ta biết ta không nên như vậy... Ngươi không trả lời ta khóc cho ngươi coi." Bản tính con gái đơn sơ trong Mộc Vân Anh lại trỗi dậy. Con gái là thế đó khi gặp chuyện tình cảm bế tắc không biết phải làm gì thì nước mắt cứ trào ra ngoài.
Tiếng nức nở của Mộc Vân Anh chấn động linh hồn Huy Tân, trong tâm trí hắn chỉ thấy một người con gái vô cùng quen thuộc đang ngồi ngay trước mặt mình cúi đầu thút thít.
Huy Tân làm theo tiềm thức đưa tay ôm lấy thân ảnh đó an ủi. "Chị đừng buồn, em xin lỗi. Xin lỗi đã để chị một mình suốt thời gian qua. Là tại em không tốt. Đừng khóc mà..."
Huy Tân cứ thế vỗ đầu người trong lòng dỗ dành nàng.
Những lời đầy ngọt ngào trìu mến đó truyền vào tai thì trái tim Mộc Vân Anh không khỏi bị tan chảy ra trong sự nồng ấm. Nhớ lại bản thân mình mấy chục năm nay chỉ luôn biết cực khổ tu luyện không có một người thân bên cạnh thì lại càng khóc to hơn.
Được gặp lại Julian trong tình cảnh này Huy Tân không hiểu sao cảm thấy vô cùng bình thản. Như người lính đi xa được về quê nhà. Như người con hư hỏng lạc đường tìm thấy được mẹ mình.
Bào nhiêu tình cảm chất chứa trong lòng bấy lâu nay bỗng chốc bùng nổ. Huy Tân vuốt tóc Julian cười mà khóe mắt cay cay. Từng giọt lệ hạnh phúc của hắn không ngừng rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của Mộc Vân Anh.
Mộc Vân Anh sững sờ ngước nhìn Huy Tân. Dù nàng có hơi trẻ người non dạ, nhưng bên trong lại là một cô gái băng tuyết thông minh. Không cần nghĩ nhiều nàng cũng hiểu, người mà Huy Tân đang nghĩ đến lúc này không phải là mình, mà chính là người chị may mắn kia.
Hóa ra cuối cùng nàng vẫn không có một người thân nào, vẫn như trước đây luôn tu hành lẻ loi một mình. Mộc Vân Anh không muốn cái cảm giác ấm áp của thời khắc này biến mất.
Dù biết nó chỉ là ảo tưởng của chính mình, nhưng nàng muốn lừa dối chính mình để cảm thụ cái hạnh phúc đó dù chỉ thêm một phút hay một giây nữa thôi cũng được.
Hai người cứ thế ôm nhau khóc mà không hề hay biết phi hành pháp bảo cái kiệu đã lặng lẽ bay qua biên giới nước Triệu và đang tiến thẳng vào vùng sa mạc Xích Viêm Hải đầy chết chóc.
Không lâu sau đó xuất hiện một đạo cầu vồng màu tím bay tới, đảo một vòng xung quanh đây. Khi ánh sáng thu liễm đi có thể thấy người bên trong chính là Đông Nhi.
Sau khi nhìn chằm chằm vào vùng sa mạc trước mặt, Đông Nhị cắn răng điều động pháp khí dưới chân tiếp tục truy đuổi theo.
Không biết thời gian trôi qua được bao lâu thì Huy Tân từ từ tỉnh lại. Khi thấy mình vẫn còn trong cái kiệu thì chỉ thở dài một tiếng. Nhìn xuống gương mặt xinh xắn của Mộc Vân Anh đang chìm sâu trong giấc mộng thì cười khổ.
Nhớ lại những việc vừa mới xảy ra, da mặt dày như mặt đường của hắn cũng phải đỏ ửng cả lên.
Cẩn thận dìu nàng nằm trên ghế, Huy Tân quay mình đối diện với cái cửa ra vào rồi bắt đầu cởi hết quần áo trên người ra.
Ngay cả quần trong, giầy, và vớ cũng bị hắn lột sạch. Khi kiểm tra trên người mình không còn mảnh vải che thân nào hắn mới gật đầu hài lòng.