Nói thì lâu nhưng diễn biến xảy ra chỉ trong một lượt chớp mắt.
Tai vừa nghe đến bốn chữ Bắc Cương Lão Tổ, Tiền Huỳnh và Chu Bất Nhược vốn đang bất động bỗng rùng mình và cùng lao đến chỗ Viên Kỳ Hải.
Cả hai tuy nhanh nhưng cũng không sao nhanh bằng hai đạo kim quang nọ Và tất cả mọi người, kể cả Thông Hư đại sư đều phải tin chắc rằng sinh mạng của Viên Kỳ Hải kể như đã tận. Họ chỉ cần chờ hai ngọn kim quang nọ cắm phập vào người Viên Kỳ Hải là mọi việc sẽ xong.
Tuy nhiên, đúng vào lúc đó có lần lượt ba tiếng quát bỗng vang lên làm chấn động thính nhĩ của mọi người.
- A di đà Phật! Đúng là nghiệt chướng mà !
- Vô lượng thọ phật ! Bọn người Bắc Cương lại đến tận đây lộng hành sao?
- Tặc nhân ác độc ! Đáng chết !
Vút ! Vút ! Vút!
Dư âm của ba tiếng quát nọ còn vang vọng, ba bóng nhân ảnh liền xuất hiện giữa đương trường.
Và cả ba bóng nhân ảnh nọ đều có những hành động khác nhau nhưng lại nhanh không tưởng.
Một người thì lao ngang qua Viên Kỳ Hải để cuộn lấy Viên Kỳ Hải và đưa nó qua một bên.
Người thứ hai thì vũ lộng ống tay áo để nhẹ nhàng tóm gọn hai ngọn kim quang lợi hại nọ, không cho chúng tiếp tục lao đi và đoạt mạng Viên Kỳ Hải.
Nhân vật còn lại, ngay sau khi buông ra hai chữ đáng chết liền quật thẳng một kình cực kỳ thâm hậu vào tên ác nhân là kẻ vừa phóng xuất hai đạo kim quang kia.
Ào... Ào...
Ầm !
Oa ! Phịch !
Toàn trường lại một phen nữa rúng động trước những sự việc vừa nhanh vừa ngoài sức tưởng này.
Và ngay khi tên ác nhân nọ phải ngã ra chết thảm, có nhiều tiếng hô hoán bỗng vang lên.
Thông Hư đại sư thì kêu:
- Là phật giá của Đại sư bá phương trượng?
Bảo chủ Thanh Long bảo kêu:
- Tiên Thiên Khí Công? Là Đại Hà đạo trưởng, chưởng môn Võ Đang phái !!!
Ngũ Hổ đồng thanh tán dương:
- Là Xích Dương Chưởng của Uy Hiển Phục Ma đại hiệp ! Minh chủ đến rồi ! Minh chủ đã đến rồi.
Còn Tiền Huỳnh và Chu Bất Nhược bỗng tru tréo lên:
- Bọn ngươi chạy đi đâu? Mau đứng lại !
Vút ! Vút !
Tiếng tru tréo của Tiền Huỳnh và Chu Bất Nhược liền làm cho toàn trường gồm tất cả là mười một người kể cả ba nhân vật vừa xuất hiện cũng đưa mắt nhìn về phía đó.
Và tất cả cùng nhìn thấy Tiền Huỳnh và Chu Bất Nhược chỉ như hai cái chấm nhỏ đang cố sức chạy đuổi theo ba tên che kín chân diện kia đã lợi dụng tình thế để bỏ chạy lấy thân.
Trông thấy thế, nhân vật vừa xuất hiện đã dùng Xích Dương Chưởng đoạt mạng một tên ác nhân được Ngũ hổ hô hoán gọi là minh chủ liền chớp động thân hình định đuổi theo.
Nhưng tiếng kêu của Thông Hư đại sư bỗng vang lên khiến cho minh chủ phải dừng lại:
- A di đà Phật ! Minh chủ xin hãy dừng chân ! Bần tăng đang có việc cần phải thỉnh ý minh chủ !
Vừa được buông tha, Viên Kỳ Hải do mãi ngắm nhìn vị minh chủ võ lâm nên quên cả việc phải đáp tạ người vừa cứu mạng nó.
Viên Kỳ Hải chỉ biết rằng nhân vật vừa dùng thân pháp thượng thặng để đưa nó dịch chuyển sang phương vị khác là một vị cao tăng mà thôi ! Còn như vị cao tăng đó có là phương trượng của Thiếu Lâm phái hay là đại sư bá của Thông Hư đại sư hay không đó là điều nó chưa cần phải quan tâm vội.
Nó đang chú mục vào minh chủ võ lâm mà nó đã nghe Tạ tổng tiêu đầu, Thông Hư đại sư và Hà Vân đạo trưởng tán tụng, còn Mã trưởng lão của Cái Bang thì luôn có thái độ dè chừng.
Trước mặt nó bên cạnh một vị đạo trưởng có niên kỷ ngoại ngũ tuần là một nhân vật có dáng vẻ bên ngoài thật dễ mến. Nhân vật này chỉ trạc tứ tuần nhưng nhất nhất mỗi một động tác của nhân vật này đều làm cho bất kỳ ai khi đối diện đều dễ nảy sinh lòng cảm phục. Nhân vật nọ không cần bày tỏ những sự giận dữ ra mặt nhưng qua ánh mắt cũng biểu lộ một oai khí dễ khiếp phục lòng người. Thần thái của nhân vật này như vậy chẳng trách quần hùng võ lâm sao không tin tưởng và công cử làm minh chủ Trung Nguyên.
Đến như Thông Hư đại sư mà nhân vật đang được Viên Kỳ Hải mến mộ, khi đối diện với nhân vật này cũng phải tỏ ra khiêm cung nhất mực.
Vì lẽ đó, thái độ của Thông Hư đại sư liền lộ vẻ băn khoăn khi nghe vị minh chủ võ lâm bảo:
- Đại sư cần chỉ giáo bản nhân điều gì xin để sau hãy nói ! Bản nhân chỉ muốn đuổi theo bọn tà ma Bắc Cương kia để hỏi cho minh bạch mọi sự mà thôi.
Thông Hư đại sư vội vã phân minh:
- A di đà Phật! Ý định của minh chủ thật là xác đáng, bần tăng rất áy náy khi phải taạm ngăn minh chủ lại ! Mong minh chủ lượng thứ cho sự thất ngôn của bần tăng.
Thấy Thông Hư đại sư vẫn không thay đổi ý định, vị minh chủ đành thở hỏi:
- Xem ra bản nhân không lưu lại không được rồi ! Có chuyện gì quan trọng lắm sao, đại sư?
Nghe xong lời này, Thông Hư đại sư biết rằng vị minh chủ võ lâm đã chấp thuận việc lưu lại để nghe đại sư nói. Thông Hư đại sư lúc bây giờ mới quay nhìn vào vị cao tăng vừa xuất hiện để bẩm trình:
- Phương trượng đại sư bá ! Tiểu tăng có chuyện hệ trọng muốn bẩm báo đến phương trượng !
Đó là...
Xua tay ngăn lại, vị cao tăng nọ bảo:
- Thông Hư ! Nếu là chuyện của nhị đệ Ngươn Tri thì bản tọa và Đại Hà đạo trưởng đã nghe Hà Vân nói cả rồi ! Còn như ngươi muốn đề cập đến Thạch Phong Thành Chi Thược thì tốt. Trước hết ngươi nên nói với Tiêu minh chủ để minh chủ liệu lý !
Vậy là đã rõ, nếu bọn người Thanh Long bảo chạm mặt với Tạ Linh Vân, tổng tiêu đầu Phi Ưng tiêu cục thì Tiêu minh chủ với hai vị chưởng môn hai đại phái Thiếu Lâm và Võ Đang lại gặp Hà Vân đạo trưởng. Chẳng trách tất cả cùng xuất hiện kịp thời ở nơi này.
Được lệnh dụ của phương trưọng, Thông Hư đại sư liền quay sang Tiêu minh chủ:
- A di đà Phật ! Nếu minh chủ đã biết rõ mọi việc, bần tăng chỉ xin minh chủ tỏ rõ chủ trương về Thạch Phong Thành Chi Thược và chủ nhân hiện giờ của nó là Viên Kỳ Hải tiểu thí chủ đây ! Còn mối thù bất cộng đái thiên do môn hạ Bắc Cương Lão Tổ gây ra cho gia sư, bần tăng và tệ phái không dám làm phiền đến minh chủ.
Tuy có phần kính ngưỡng phong thái uy lẫm đến quang minh chính đại của minh chủ võ lâm, nhưng do Thông Hư đại sư cứ tùy tiện sắp đặt mà không lý gì đến cảm nghĩ cá nhân, lại do những lời căn dặn trước đó của Mã trưởng lão, nên Viên Kỳ Hải vừa nghe Thông Hư đại sư nói xong liền kêu lên:
- Đại sư ! Việc của tiểu điệt, tiểu điệt tự có chủ trương. Tiểu điệt không cần ai khác phải lo lắng cho tiểu điệt.
Phản ứng của Viên Kỳ Hải như vượt ra ngoài liệu định, Thông Hư đại sư sửng sốt hỏi lại:
- Tiểu thí chủ không hài lòng ư? Không lẽ tiểu thí chủ không biết rằng chỉ có Tiêu minh chủ đây mới là người duy nhất giữ được an toàn cho tiểu thí chủ sao?
Viên Kỳ Hải chưa kịp đáp thì minh chủ đã ôn tôn hỏi nó:
- Vậy ý của tiểu huynh đệ là như thế nào? Theo như Hà Vân đạo trưởng nói thì bọn người bấy lâu nay muốn lấy mạng tiểu huynh đệ là môn hạ của Bắc Cương lão tổ, tiểu huynh đệ không sợ sao?
Một lần nữa, khi Viên Kỳ Hải chưa kịp tỏ rõ thái độ thì đến lượt Bảo chủ Thanh Long bảo lên tiếng:
- Vị tiểu thế huynh tuy không được bao nhiêu niên kỷ nhưng quả là có khí phách hơn người.
Vừa tiến lại gần Viên Kỳ Hải, Bảo chủ Thanh Long bảo vừa tiếp tục nói:
- Bình sinh bổn Bảo chủ vẫn thường mến mộ những ai có đởm lược như tiểu thế huynh. Hay là thế này vậy, tiểu thế huynh cứ về Thanh Long bảo mà lưu ngụ ! Tuy Thanh Long bảo không là long đàm hổ huyệt nhưng bổn Bảo chủ có thể cam đoan rằng môn hạ của Bắc Cương Lão Tổ sẽ không làm gì được tiểu thế huynh ! Tiểu thế huynh nghĩ sao?
Lộ vẻ không tin, Viên Kỳ Hải vọt miệng hỏi lại:
- Thật thế sao, Bảo chủ?
Hiểu sai ý của Viên Kỳ Hải, Bảo chủ Thanh Long bảo liền huênh hoang:
- Thật vậy sao lại không thật ! Tiểu thế huynh mà lọt được vào bổn bảo thì cứ kể như là vững như bàn thạch.
Viên Kỳ Hải vẫn vô tâm kêu lên hỏi:
- Ý của tiểu điệt không phải như vậy ! Tiểu điệt chỉ muốn hỏi là Bảo chủ sẽ phải đối phó với bọn ác nhân như thế nào khi mới rồi đây suýt nữa Bảo chủ đã bị bọn chúng đả bại !
Câu hỏi quá rõ của Viên Kỳ Hải dù là không có ác ý nhưng lại quá đủ làm cho Bảo chủ Thanh Long bảo phải sượng sùng đến đỏ mặt.
Chẳng những thế, Tiêu minh chủ không hiểu tại sao lại buông ra một tiếng cười, ngụ ý châm chọc Bảo chủ Thanh Long bảo.
Tuy chỉ là một tiếng cười khảy không hơn không kém nhưng tiếng cười đó lại đủ sức khích nộ Bảo chủ Thanh Long bảo. Lão khẽ nạt hỏi:
- Tiêu minh chủ sao lại cười? Hay ý của Tiêu minh chủ là xem thường Thanh Long bảo của mỗ?
- Tư Không huynh lượng thứ cho ! Ý của bản nhân không phải như Tư Không huynh nghĩ đâu !
Bản nhân xin tạ lỗi vậy !
Tuy biết rằng lời nói của Tiêu minh chủ không phải là thật lòng, nhưng Bảo chủ Thanh Long bảo do không tiện phát tác nên đành phải im lặng chịu đựng:
Quan sát qua mọi việc, Viên Kỳ Hải biết rằng chỉ vì một lời nói vô tâm của nó đã khiến cho Bảo chủ Thanh Long bảo phải hổ thẹn.
Viên Kỳ Hải liền tiến lại gần Bảo chủ Thanh Long bảo. Nó vọi thủ lễ như thường thấy ở các nhân vật giang hồ, và lên tiếng tạ lỗi:
- Bảo chủ ! Tiểu điệt vì bất quá không biết phân cân nặng nhẹ, có trót lỡ lời mong Bảo chủ bỏ qua cho.
Vùng cười lớn, Bảo chủ Thanh Long bảo khẽ đặt tay lên vai Viên Kỳ Hải, đúng vào huyệt kiên tĩnh và nói:
- Ha... ha... ha... ! Không hề gì ! Tiểu thế huynh đã không thích Thanh Long bảo của mỗ thì thôi vậy ! Bổn bảo chủ không trách gì tiểu thế huynh đâu.
Cùng với cái đặt tay của Bảo chủ Thanh Long bảo, Viên Kỳ Hải bỗng rùng mình khi cảm nhận có một luồng nhiệt khí chợt xuất hiện ở ngay đầu vai. Và luồng nhiệt khí này liền đi xuyên qua kiên tĩnh huyệt, xuất phát từ lòng bàn tay của Bảo chủ Thanh Long bảo và xộc thẳng vào vùng tâm thất của Viên Kỳ Hải.
Đúng lúc đó, dù toàn thân đang chấn động và tâm trí hoang mang mơ hồ nhưng tai của Viên Kỳ Hải vẫn nghe được một câu niệm phật hiệu từ phía sau vọng đến.
- A di đà Phật!
Tiếng niệm phật này có tác dụng như tiếng chuông cảnh tỉnh, Viên Kỳ Hải liền hoàn hồn tỉnh lại.
Vẫn chưa hết, ở đầu vai còn lại của Viên Kỳ Hải bỗng có ai đó đặt tay lên. Và một giọng nói trầm hùng liền được phát ra:
- Nhận được lỗi và liền tạ lỗi tiểu huynh đệ quả là người biết phục thiện. Bả nhân vẫn hay khâm phục những hạng người như tiểu huynh đệ ! Thật hiếm có, hiếm có.
Vẫn một tình trạng như vậy, khi bàn tay thứ hai vừa đặt lên đầu vai còn lại của Viên Kỳ Hải, một luồng nhiệt khí liền xuất hiện. Cùng khởi phát từ kiên tĩnh huyệt, luồng nhiệt khí thứ hai này cứ lăm lăm xộc thẳng vào vùng tâm thất của nó như muốn đối chọi lại với luồng nhiệt khí kia.
Trong nháy mắt, bên trong nội thể của Viên Kỳ Hải đồng thời xuất hiện đến hai luồng nhiệt khí.
Và hai luồng nhiệt khí này nếu Viên Kỳ Hải chưa kịp thời tỉnh lại bởi ảnh hưởng của tiếng niệm phật kia, có lẽ đã tự hóa giải lẫn nhau và không lưu lại một chút dấu vết nào ở trong người Viên Kỳ Hải cả.
Nhưng sự thật lại diễn ra không phải như thế.
Vừa tỉnh lại, Viên Kỳ Hải thần trí kịp thời minh mẫn nên bất giác hít vào một hơi thật sâu như phản ứng thường có khi gặp phải chuyện bất ngờ.
Và thật là, có lẽ là Viên Kỳ Hải đã tập thở nạp theo những lối vẽ ngoằn ngoèo bằng chu sa của hai bức họa nhân đồ nên khi Viên Kỳ Hải hít sâu vào, hai luồng nhiệt khí nọ bỗng chuyển đổi phương hướng.
Thay vì chúng xộc thẳng vào tâm thất và đối chọi thẳng vào nhau thì chúng lại được dẫn lưu theo nhịp thở sâu của Viên Kỳ Hải và chạy tót luôn vào đan điền huyệt của nó.
Hiện tượng này xảy ra nếu có ai biết được thì chỉ có duy nhất mỗi một mình Viên Kỳ Hải mà thôi.
Qúa bất ngờ trước hiện tượng này, thêm nữa hai bàn tay trên hai đầu vai của Viên Kỳ Hải đột nhiên lại run bắn lên làm cho Viên Kỳ Hải phải giật mình và bước lùi lại thật mạnh.
Hai bàn tay nọ liền rơi khỏi đầu vai của Viên Kỳ Hải ! Đến lúc đó, Viên Kỳ Hải mới nhận ra nhân vật thứ hai đặt tay lên vai nó chính là Tiêu Minh chủ.
Thoát khỏi hai bàn tay và cũng là tránh được hai luồng nhiệt khí quái lạ nọ, Viên Kỳ Hải càng thêm bất ngờ trước vẻ mặt có phần hoang mang hốt hoảng của chủ nhân hai bàn tay nọ là Tiêu Minh chủ và Bảo chủ Thanh Long bảo.
Thở ra một hơi dài, Viên Kỳ Hải vừa định lên tiếng hỏi cả hai là chuyện gì đã xảy ra thì một hiện tượng khác lạ nữa bỗng xuất hiện khiến nó phải ngậm miệng lại.
Đó là một luồng nhiệt khí thứ ba bỗng xuất hiện bên trong nội thể của nó.
Lần này luồng nhiệt khí này không phải là do ai chạm vào nó mà thành. Ngược lại, luồng nhiệt khí kia lại khởi phát từ huyệt đan điền của chính nó. Và cùng với lần thở ra của nó, luồng nhiệt khí quái lạ nọ bỗng dẫn lưu khắp người nó.
Cũng như trước đó, Viên Kỳ Hải đã tập thở nạp theo những lằn vẽ ngoằn ngoèo nối kết ba trăm sáu mươi huyệt đạo lớn nhỏ lại với nhau, luồng nhiệt khí này cũng di chuyển y như vậy.
Và sau ba lần thở nạp của Viên Kỳ Hải, luồng nhiệt khí đó sau khi đi đủ các kinh mạch liền qui hồi về đan điền.
Tiếp đó, luồng nhiệt khí lại tiếp tục chu lưu theo đúng chu trình đó và cứ di chuyển mãi không thôi, nhưng Viên Kỳ Hải vẫn phải thở nạp.
Viên Kỳ Hải không thể không thầm hỏi:
“Dẫu biết rằng ta đã tập thở nạp theo đúng Dịch Căn Tâm Pháp Họa Đồ nhưng tại sao nội thể của ta lại xuất hiện luồng nhiệt khí kỳ quặc này? Nó từ đầu mà xuất hiện? Tại sao nó phải chịu lưu theo những lằn vẽ bằng chu sa của hia bức họa nhân đồ? Luồng nhiệt khí này có điều lợi hay sẽ gây hại cho ta? Ta có nên tiếp tục thở nạp theo Dịch Căn Tâm Pháp Họa Đồ nữa không?
Vừa là hoang mang vừa lại hối hận, Viên Kỳ Hải thầm kêu khổ, bây giờ dù nó có muốn ngưng thở nạp mà nó đã luyện theo Dịch Căn Tâm Pháp Họa Đồ do vô tình nhặt được thì cũng không sao ngưng được. Bởi nó đã lỡ luyện đến nhập tâm rồi, và bây giờ lối thở nạp đó lại là một sự kiện vừa gắn chặt vào lối sống của nó, và là một thể nhất quần với bản thân con người của nó mất rồi. Nó không thể nào ngừng lại hoặc sửa đổi gì được nữa.
Vẻ mặt của nó có lẽ quá ngờ nghệch khiến cho có người phải hỏi nó:
- A di đà Phật ! Tiểu thí chủ đã làm sao rồi?
Đây là thanh âm giọng nói của người lúc mới rồi đã niệm phật hiệu làm cho nó kịp tỉnh lại.
Nó ngước mắt nhìn lên và nhận ra đó là ai.
Nó hoàn hồn tỉnh lại và nhìn người đó với vẻ tri ân. Vì người đó chính là phương trượng Thiếu Lâm phái.
Đúng lúc nó tỉnh lại lần thứ hai, hai thanh âm khác lại lần lượt vang lên.