Đêm đó, sau khi đốt lên một đống lửa vừa là thắp sáng vừa là sưởi ấm cho một đêm ngủ ngoài rừng, dù Viên Kỳ Hải đã dò hỏi thế nào cũng vậy, Thông Hư đại sư vẫn bảo là không biết gì về Thạch Phong Thành. Đại sư còn bảo là do Tạ tổng tiêu đầu có niên kỷ cao hơn, lại đã từng bôn tẩu khắp giang hồ nên chỉ có Tạ tổng tiêu đầu là có thể giải thích cho Viên Kỳ Hải nghe về Thạch Phong Thành!
Vì thế chẳng bao lâu, Viên Kỳ Hải và Thông Hư đại sư do không còn gì để nói, cả hai đành yên lặng nhìn về phía của đống lửa cháy đỏ.
Trong khi Thông Hư đại sư dùng tư thế tọa thiền để nghỉ ngơi, Viên Kỳ Hải liền nằm co người giả vờ như đang ngủ.
Chờ đợi một lúc lâu, khi đã biết Thông Hư đại sư đã hoàn toàn nhập định vào cõi hư vô, Viên Kỳ Hải len lén mò tìm trong xà cạp.
Dưới ánh sáng bập bùng của đống lửa, và nhờ có nửa thần hình che khuất, Viên Kỳ Hải an tâm xem xét thật kỷ bức lụa Dịch Cân Tâm Pháp Họa Đồ mà nó vừa lấy ra từ xà cạp.
Hóa ra Dịch Cân Tâm Pháp Họa Đồ gồm có hai bức họa nhân đồ. Một bức thì vẽ mặt trước của hình nhân, có đủ cả ngũ quan lẫn toàn thân phía trước. Bức thứ hai thì họa một hình người nhìn từ phía sau ! Ở cả hai bức họa nhân đó đều có những nốt đen ghi rõ tên của các huyệt đạo bên trong nội thể con người, đồng thời dù là bức họa mặt trước hay mặt sau gì cũng vậy, cả hai đều có một đường ngoằn ngoèo được tô bằng chu sa dẫn từ huyệt đạo này đến huyệt đạo khác.
Thoạt nhìn qua cả hai bức họa nhân đồ, Viên Kỳ Hải chưa thể hiểu được toàn bộ. Nhưng sau một lúc ngẫm nghĩ, Viên Kỳ Hải nhớ lại cái thộp của Tam Quyền Đả Nhất Hổ Sa Bình vào đầu vai của nó, chiếu theo bức họa nhân đồ, đó là đại huyệt kiên tĩnh. Viên Kỳ Hải bấy giờ mới hiểu được sự thần kỳ của cả hai bức họa nhân đồ này.
Khoan lưu tâm đến hai đường ngoằn ngoèo bằng chu sa dùng để nói kết các huyệt đạo lại với nhau, Viên Kỳ Hải bắt đầu để tâm học cho thuộc tất cả bộ vị của những huyệt đạo.
Sau khi nhẩm đếm bằng cách phân chia các vị trí các huyệt đạo theo tứ chi, Viên Kỳ Hải nhận thấy có tất cả là ba trăm sáu mươi huyệt đạo lớn nhỏ, trong đó có tám lần tám sáu mươi bốn đại huyệt. Sáu mươi bốn đại huyệt này thật là ngẫu nhiên khi chúng được nối kết lại với nhau bằng những nét chu sa khá đậm, tạo thành tám phần tuy riêng biệt nhưng lại có tương quan đến nhau.
Tuy chưa biết tám đường vẽ đó biểu thị cho bất kỳ kinh mạch, rất quan hệ cho việt tu luyện nội công, nhưng qua nhận định vừa là tinh tế vừa mang đậm tính trẻ thơ của Viên Kỳ Hải, nó nghĩ rằng:
- Nếu ta muốn nhớ lâu và nhớ một cách dễ dàng tất cả những huyệt đạo này ta cần phải lưu tâm đến chúng theo cách phân chia khu vực hoặc những điểm tương đồng. Bằng không ta thật khó lòng nhớ được tất cả những ba trăm sáu mươi đạo huyệt.
Nhờ sự lưu tâm kỳ lạ này, ngay khi Viên Kỳ Hải đã nhẩm đi nhẩm lại mấy lượt đúng ba trăm sáu mươi huyệt đạo, vô tình nó cũng nhớ luôn cách nối kết các huyệt đạo lại với nhau bằng đường vẽ ngoằn ngoèo được tô bằng chu sa.
Nhờ vị trí các huyệt đạo, Viên Kỳ Hải nhớ ngay đến những nét vẽ chu sa ! Trái lại, có khi nó nhờ vào những nét vẽ chu sa mà lại nhớ dễ dàng được tên và bộ vị của những huyệt đạo lớn nhỏ.
Nó chăm chú ngắm nhìn như thế chẳng biết đã bao lâu, nhưng đến khi đống củi đã tàn và mắt nó không còn nhìn thấy gì trên tấm lụa nữa, nó vẫn dễ dàng mường tượng lại đầy đủ cả hai bức họa nhân đồ trong tâm trí của nó.
Tự hài lòng với bản thân, Viên Kỳ Hải giả vờ mê ngủ và khẽ duỗi người ra. Tiện tay nó ném luôn bức lục đồ vào đống củi lửa giờ chỉ còn là những đốm than hồng.
Tấm lụa vừa sa vào than đỏ liền bốc cháy lên thành ngọn.
Ánh sáng lóe lên đột ngột này ngay lập tức làm cho Thông Hư đại sư giật mình bừng tỉnh.
Không ngờ rằng việc đó là do Viên Kỳ Hải gây ra, Thông Hư đại sư bèn ngưng thần nghe ngóng.
Thần sắc dần dần ngưng đọng, Thông Hư đại sư chợt chớp động thần tinh.
Vút !
Lao đến chộp mạnh vào Viên Kỳ Hải, Thông Hư đại sư vừa đưa Viên Kỳ Hải đi vừa nghiêng đầu nói thật khẽ vào tai nó:
- Tiểu thí chủ chớ kinh hãi ! Có địch nhân xuất hiện ! Tiểu thí chủ đừng lên tiếng ! Đã có bần tăng đây !
Lúc đó, do cái chộp của Thông Hư đại sư nhằm vào Viên Kỳ Hải chính là linh đài huyệt, một trong các trọng huyệt dẫn đầu một trong tám nhóm huyệt đạo, tuy hữu biệt nhưng tương thông, điều đó liền khiến cho Viên Kỳ Hải phải nghĩ ra một nhận định khác nữa. Đó là đại sư vì sợ ta vùng vẫy hoặc kêu lên làm kinh động đến địch nhân, nên đại sư phải khóa linh đài huyệt của ta. Có phải vì linh đài huyệt có liên quan mật thiết đến bảy huyệt đạo còn lại trong nhóm và là quan hệ đến bảy nhóm còn lại của tám nhóm sáu mươi bốn huyệt đạo kia nên bằng cách này Thông Hư đại sư đã dễ dàng chế trụ ta không? Nếu là phải thì thủ pháp này có phải được bọn giang hồ gọi là điểm huyệt không? Hay thật ! Hóa ra hai bức họa nhân đồ này lại có quá nhiều công dụng như vậy ! Ta đã hiểu rồi và đã hiểu tất cả rồi.
Viên Kỳ Hải hiểu như thế nào thì chưa rõ, nhưng ngay sau khi nó vừa nghĩ như thế xong, từ phía sau bỗng có những tiếng gầm thét vang lên:
- Tên hòa thượng khả ố kia ! Hãy dừng lại nào.
- Lão trọc muốn sống thì mau buông tiểu cẩu kia ra ! Gì còn định chạy ư?
Vút ! Vút !
Tiếng gầm thét, tiếng khí xao động tất cả đều đeo đuổi theo sau, sức lực của Thông Hư đại sư như hình với bóng.
Tuy vậy, Thông Hư đại sư vẫn căm lặng và lầm lũi lao đầu chạy mau về phía trước, nơi cánh rừng đang mở dần ra vì ánh bình minh đang dần dần tỏ rạng.
Mãi đến khi ở phía sau có tiếng nạt cực lớn vang lên:
- Tên hòa thượng thúi ! Là ngươi muốn chết ! Xem Hắc Sát Phi Trảo đoạt mạng ngươi đây !
Vút !
Vù... Vù...
Thông Hư đại sư vừa nghe xong liền khẽ lạng người về một bên.
Đặt vội Viên Kỳ Hải xuống đất, đại sư vừa hoành tay phát chưởng vừa kêu ầm lên:
- Tiểu thí chủ mau chạy đi ! Ác nhân ! Xem chưởng !
Vù...
Ào... Ào...
Ầm !
Một chọi một và là chọi với Hắc Sát Phi Trảo, một công phu tàn độc, ác danh của nó đến giờ vẫn còn làm cho võ lâm Trung Nguyên phải rụng rời kinh khiếp, đương nhiên Thông Hư đại sư phải rơi vào thế bế phong.
Ngay khi được đại sư buông ra, Viên Kỳ Hải thoáng bàng hoàng khi nhìn thấy Thông Hư đại sư phải bật lại với hai khóe môi rỉ máu ngay sau tiếng trấn kình vang ra.
Chưa hết, địch nhân gồm có hai tên, một thì lao về phía Viên Kỳ Hải còn một còn lại thì đang giương trảo định đánh bồi vào Thông Hư đại sư.
Không kiểm soát được ý nghĩ và cũng không cần phải nghĩ suy, Viên Kỳ Hải trước tình cảnh này liền dịch người chuyển vị theo bản năng. Và đó chính là bộ pháp vô danh do Mã trưởng lão Cái Bang truyền thụ mà nó đã tự luyện đến nhập tâm.
Soạt ! Vù...
Vừa lách thoát được cái chộp của một tên ác nhân nhắm vào bản thân, Viên Kỳ Hải cứ theo đà lăn xả vào tên ác nhân còn lại.
Tên nọ, do đang định tâm tiêu diệt Thông Hư đại sư nên hắn hoàn toàn bất ngờ trước sự xuất hiện của Viên Kỳ Hải.
Không những chỉ xuất hiện ngay vào giữa Thông Hư đại sư và tên ác nhân nọ mà thôi, Viên Kỳ Hải còn tận dụng vào vóc dáng nhỏ bé của nó và vào bộ pháp vô danh lẫn sự làu thông về huyệt đạo của hai bức họa nhân đồ nọ, để vươn tay vỗ luôn vào chí hải huyệt của tên ác nhân.
Bộp !
Tuy cũng bất ngờ như tên ác nhân, nhưng vào tình cảnh nguy ngập như Thông Hư đại sư, lẽ nào đại sư không biết tận dụng cơ hội tốt này !
Hữu quyền của Thông Hư đại sư liền tung ra, đập thẳng vào vùng tâm thất của tên ác ma một quyền lực.
- Ác tặc ! Đỡ !
Bùng !
Tên ác nhân này nếu chưa bị hề hấn gì trước nắm quyền vô lực của một đứa bé không biết võ công là Viên Kỳ Hải thì phải bị trấn động lục phủ ngũ tạng khi bị Thông Hư đại sư dùng La Hán Thần Quyền của phái Thiếu Lâm quật phải.
Hắn bị chấn lùi và hoàn toàn thoát lực !
Tuy nhiên, vì Thông Hư đại sư trước đó đã bị chấn động huyết khí khi cùng đối phương chạm chiêu nen bây giờ, lúc cấp bách buộc phải vận công chân khí để tận dụng tốt cơ hội hiếm có, đại sư cũng phải lảo đảo ngã nghiêng cùng một lúc với đối phương.
Đang trong tình trạng này, Thông Hư đại sư phải kinh hồn lạc phách khi nghe ở cạnh bên có một tiếng nạt giận dữ vang lên thật to:
- Lão trọc giỏi lắm ! Bản nhân đành phải hóa kiếp cho lão trọc thôi ! Đỡ trảo !
Vù...
Thông Hư đại sư hiểu ngay rằng đồng bọn của tên ác nhân vừa bị đại sư đánh cho một quyền La Hán, hiện đang tận dụng lại dịp may của ý để công vào đại sư một trảo lợi hại Hắc Sát Phi Trảo.
Hiểu thì hiểu nhưng đừng nói đến việc phản thủ hoàn công. Thông Hư đại sư đến việc nghiêng người hoặc nhảy lùi để tránh chiêu trảo của đối phương e rằng không còn đủ lực để thực hiện.
Nhưng đang khi Thông Hư đại sư hoàn toàn buông xuôi người chờ trảo công lợi hại của đối phương đưa đại sư về chầu Phật tổ, đại sư lại kinh hoàng ngạc nhiên khi nghe đối phương đột ngột rít lên:
- Tiểu oa nhi này ! Ngươi...
Bộp !
Đối phương gọi ai là tiểu oa nhi chứ không phải ám chỉ Viên Kỳ Hải?
Tự hỏi như thế, Thông Hư đại sư lại quay đầu nhìn về phía có tiếng đối thoại.
Quả nhiên là như vậy! Tại đó, chỗ cách Thông Hư đại sư chừng nửa trượng, tên ác nhân thứ hai thay vì dùng trảo Hắc Sát đánh vào đại sư lúc trước khi hắn đã quát thì bây giờ ngược lại, hướng chiêu trảo vào người Viên Kỳ Hải hiện đang lẩn quẩn chống trở hắn.
Một hiện tượng vừa lạ lùng vừa nực cười liền diễn ra trong tầm nhìn của Thông Hư đại sư.
Một kẻ ác ma với công phu võ học vào hàng thượng thừa, đến như bản thân Thông Hư đại sư còn chưa xứng tay đối thủ, đang tìm đủ mọi cách nhưng vẫn không tài nào chộp được chiêu trảo cực kỳ lợi hại vào một đứa bé chưa được bao nhiêu tuổi.
Ngược lại, chính đứa bé đó chứ chẳng phải ai khác, với một loại bộ pháp cực kỳ linh hoạt vừa nhảy nhót vừa dùng hai tay quyền bé xíu của nó để vỗ liên hồi kỳ trận vào các bộ huyệt đạo trọng yếu của đối phương có thân thủ cao hơn nhiều.
Thông Hư đại sư càng nhìn thì càng không tin vào mục lực của bản thân.
Vì đại sư biết quá rõ bộ pháp đó chính là một bộ pháp hữu danh do Mã trưởng lão của Cái Bang truyền thụ cho Viên Kỳ Hải ! Mặc dù đó có là một bộ pháp danh lừng thiên hạ đi nữa thì Viên Kỳ Hải bằng cách nào mà trong vòng hai ngày ngắn ngủi lại có thể thi triển đến khinh linh biến hóa như vậy? Huống chi, đến như người đã truyền thụ bộ pháp này cho Viên Kỳ Hải cũng vậy, chưa chắc Mã trưởng lão có thể ngang nhiên nhờ vào bộ pháp này để chống chọi lại được một đối thủ vốn có một tuyệt kỹ vô cùng lợi hại là Hắc Sát Phi Trảo. Vậy tại sao Viên Kỳ Hải lại thực hiện được như thế này?
Tiếp theo sau nghi vấn này, Thông Hư đại sư không thể không hỏi là tại sao Viên Kỳ Hải có thể nhận định vị trí các huyệt đạo cực kỳ chuẩn xác, nhưng khi dụng lực đánh vào thì lại chẳng hề có đến một chút lực đạo?
Nhập hai điều nghi vấn này lại làm một, Thông Hư đại sư buộc phải tin rằng Viên Kỳ Hải thật sư không hề biết võ công như đại sư đã từng nghĩ. Còn như Viên Kỳ Hải vì sao có thể làm được điều mà nó đang làm, đại sư do không thể lý giải nên đành phải cho rằng là do Mã trưởng lão chỉ điểm cho nó mà thôi.
Nghĩ ngợi vẩn vơ được một lúc Thông Hư đại sư buộc phải tỉnh hồi khi nghe tên ác nhân kia hậm hực quát ầm lên:
- Tiểu cẩu, xú tiểu cẩu ! Nằm xuống đây ! Đỡ này ! Xem này !
Vù...
Soạt ! Vù...
Soạt ! Vù...
Vừa tỉnh hồn lại, Thông Hư đại sư lại phải một phen hoảng kinh hồn vía.
Sự kinh hoảng này không phải vì lo lắng cho Viên Kỳ Hải. Vì cho đến lúc này Viên Kỳ Hải vẫn chưa một lần sơ xuất để cho đối phương có thể quật trảo vào. Đó là vi tên ác nhân thứ nhất lúc nãy hiện đang tọa công chữa thương và hầu như là đang dần dần bình phục.
Trong tình cảnh này nếu Thông Hư đại sư chần chừ hoặc thiếu phần quyết đoán thì không bao lâu sau khi tên kia bình phục lại hoàn toàn, Thông Hư đại sư và Viên Kỳ Hải khó thoát mạng.
Không chậm trễ, Thông Hư đại sư liền lao đến.
Vút !
Với khí lực có phần nào phục hồi nhờ một lúc nghỉ ngơi, Thông Hư đại sư hướng về tên ác ma đang quần thảo với Viên Kỳ Hải và xuất lực quất ra một chưởng với một tiếng quát đánh động:
- Ác ma ! Xem chưởng của bần tăng này !
Vù !
Vì không muốn đối phương xem bản thân là phường tà đạo, lén lút công kích một cách ám muội nên Thông Hư đại sư mói phải quát tướng lên như vậy trước khi xuất chưởng.
Chính vì điều này đã làm cho tình hình trở nên tệ hơn.
Phát hiện được sự tham chiến của Thông Hư đại sư, tên ác nhân liền lách người tránh và sẵn sàng đón nhận một quyền vô lực của Viên Kỳ Hải quật vào.
Không những hắn không bị suy siển gì, ngược lại hắn đã nhân lúc tay quyền của Viên Kỳ Hải chạm vào người của hắn, hắn liền khoa tay chộp một trảo xuống ngay đỉnh đầu của nó.
Vù...
Nhận ra được sự nguy cấp đang xảy đến cho bản thân Viên Kỳ Hải chính là Thông Hư đại sư, chứ không phải Viên Kỳ Hải.
Hồn bất phụ thể, Thông Hư đại sư vội gầm lên:
- Tiểu thí chủ mau tránh ! Ác nhân, tiếp chiêu !
Vù...
Soạt ! Vù...
Vẫn vô tâm, Viên Kỳ Hải nào biết rằng cái chết đang chực chờ quang nó. Tuy nhiên chính vì sự vô tâm này nên nó vẫn bình chân như vại và thản nhiên dịch người đạp bộ theo đúng bộ vị cần phải có của bộ pháp vô danh. Nhờ đó nó đã thoát được trong gang tấc mà không hay.
Ngược lại, tên ác ma nọ do đang nắm chắc phần thắng trong tay, mười phần đủ mười là thế nào Viên Kỳ Hải cũng phải vong mạng, nên hắn đành phải ngậm ngùi nhìn Viên Kỳ Hải vẫn bình yên và còn lãnh nhận trọn vẹn một chưởng của Thông Hư đại sư vừa đánh vào nữa.
Ầm !
Tên này vừa bị chấn lùi với khí huyết sôi trào đến phải mửa ra một búng máu thì tên ác ma kia lại nhào đến:
- Lão hòa thượng thúi ! Đỡ...
Tên thứ nhất sau khi bình phục liền nhào đến với Hắc Sát Phi Trảo. Nhưng đang khi hắn chưa buông ra chọn vẹn câu quát nạt, hắn đành phải ngừng lại vì tình cảnh cũ đang tái hiện lại với hắn.
Đó là Viên Kỳ Hải với bộ pháp linh hoạt vừa tiếp cận sát vào người của hắn. Không những thế, Viên Kỳ Hải còn định vung nắm quyền nhỏ bé của nó để đánh vào khí hải huyệt của tên ác ma nữa.
Nhớ lại lần mới rồi, cũng vì Viên Kỳ Hải phá bĩnh nên hắn mới phải trọng thương, tên ác ma liền vòng tay quất một kình tận lực bình sinh vào thân hình nhỏ bé của Viên Kỳ Hải.
Kịp lúc Thông Hư đại sư vừa tiến lên. Phần thì lo lắng cho Viên Kỳ Hải, phần thì động nộ trước sự hunh dữ vô nhân của tên ác ma, Thông Hư đại sư dồn toàn bộ chân lực vào đơn chưởng.
- Trúng !
Vù...
Ào... Ào...
Ầm !
Sự việc trước đó đã tái hiện hoàn toàn với tên ác ma. Ngay khi tiếng chấn kình vừa vang ra, tên ác ma đành phải lảo đảo thối lui và không sao ổn định được cước bộ.
Đưa mắt nhìn lần lượt vào từng tên ác ma, sau khi lượng định xong tình thế, Thông Hư đại sư đành luyến tiếc vào kéo tay Viên Kỳ Hải bỏ chạy một mạch.
Chạy hơn một canh giờ, từ giờ thìn cho đến giờ tỵ, vừa nhìn thấy một quả núi đang chắn ngang phía trước, Thông Hư đại sư liền ngoặc mé tả, chạy men theo chân núi.
Được một lúc, khi phát hiện được một thạch động có vị thế khá kín đáo. Thông Hư đại sư không rõ không rằng lao vọt luôn vào trong.
Buông tay Viên Kỳ Hải ra, Thông Hư đại sư bỗng ôm ngực và thổ ra một ngụm huyết đen bầm:
- Ọc !
Biết Thông Hư đại sư trúng phải nội thương không nhẹ, Viên Kỳ Hải lo lắng kêu lên:
- Đại sư !
Tiếng kêu của Viên Kỳ Hải làm cho Thông Hư đại sư bừng tỉnh.
Cười gượng, đại sư lên tiếng:
- Tiểu thí chủ bất tất phải quan tầm ! Bần tăng... bần tăng chỉ cần vận công một lúc là sẽ hoàn toàn bình phục ! Bần tăng chỉ mong rằng... mong rằng...
Càng thêm lo lắng, Viên Kỳ Hải vội hỏi:
- Đại sư mong muốn điều gì? Có phải đại sư cần tiểu điệt giúp gì cho đại sư không?
Thông Hư đại sư cố nhịn lại nhịp thở dồn dập, vừa cho một hoàn linh đan vào miệng, Thông Hư đại sư cố gắng giải thích cho nó hiểu:
- Trong lúc bần tăng tọa công chữa thương, bần tăng rất cần sự thanh tịnh, tiểu thí chủ hãy cố ngậm im và chờ đợi ! Tiểu thí chủ đừng bao giờ tạo nên bất kỳ một tiếng động nào cả. Tiểu thí chủ có thực hiện được điều này không?
Viên Kỳ Hải ngơ ngác:
- Không được tạo tiếng động ư? Sao lạ vậy?
Thông Hư đại sư cười gượng, bảo:
- Hiện giờ bần tăng không thể nào giải thích cho tiểu thí chủ hiểu rõ ! Tiểu thí chủ chỉ cần ghi nhớ như vậy là được rồi.
Tuy gật đầu nhưng nó lại hỏi:
- Nhỡ địch nhân lại kéo đến thì sao? Tiểu điệt có phải kêu đại sư không?
Thông Hư đại sư lắc đầu:
- Bọn chúng muốn tìm đến đây thì cũng phải mất hai canh giờ. Khi đó bần tăng kể như đã ổn rồi !
Thôi nào ! Tiểu thí chủ đừng hỏi nữa ! Bần tăng phải tọa công ngay mới được.
Nói xong Thông Hư đại sư chậm rãi ngồi xuống.
Và trước ánh mắt nhìn dò xét của Viên Kỳ Hải. Thông Hư đại sư thản nhiên ngồi xếp bằng theo thế tòa sen. Đặt hai lòng bàn chân ngửa lên trên với hai ngón chụm lại và mười ngón chân thì cố xòe ra, sau đó Thông Hư đại sư lại đặt song thủ ngửa lên, và đặt hẳn vào hai lòng bàn chân. Tay hữu nằm dưới, tay tả đè lên với mười ngón tay khum khum hướng lên trên.
Trước những động thái của Thông Hư đại sư, Viên Kỳ Hải dù chưa hiểu, cũng biết đó là tư thế tọa công thượng thừa của phật gia đệ tử, nhưng nó cũng mơ hồ hiểu rằng nếu cần phải tu luyện nội công thì đây là tư thế tiên quyết cần phải có.
Chờ khi Thông Hư đại sư thổ nạp huyết khí được một lúc lâu, Viên Kỳ Hải liền len lén làm theo.
Nó chậm rãi ngồi xuống và nhại từng cử chỉ của đại sư như nó đã thấy kỷ.
Nó cũng nhắm hở hai mắt và cũng tập hít sâu thở chậm như Thông Hư đại sư.