Thác Giá - Gả Nhầm

Chương 60: Tiểu bao tử về nhà

Qua tết Đoan Ngọ, sinh lực của Quân Quân đã không còn được như trước. Buổi tối vừa lên giường đã ngủ ngay, buổi sáng mặt trời lên cao quá đầu vẫn chưa thức. Hoa Nam nói cho Giang Giác biết Quân Quân không thể tiếp tục ở lại hoàng cung, Giang Giác lập tức tâm tình co rút, khẩn thiết hỏi: “Không có cách nào để nàng ở lại bên cạnh chúng ta sao? Ta nhớ ngươi từng nói lang hoàn linh có thể hấp thụ linh khí, hay là để nàng đeo lang hoàn linh?”

Hoa Nam chậm rãi lắc đầu, khó xử nói: “Nàng tuổi còn nhỏ, thể chất lại yếu, cho dù đeo lang hoàn linh cũng không có bao nhiêu tác dụng, vẫn là trở về lang hoàn tốt hơn.”

Quân Quân lẩm bẩm trong miệng: “Con muốn chờ qua lễ xuất giá của đại tỷ rồi mới trở về.”

Gương mặt nàng đầy chờ mong nhìn Hoa Nam, đôi mắt nai con mở to ngập tràn quyến luyến. Hoa Nam suýt nữa đã đồng ý với nàng, thế nhưng nhìn sắc mặt nàng ngày một tái nhợt thì lý trí vẫn chiếm ưu thế hơn.

Nghe phụ thân cự tuyệt, Quân Quân gần như rơi lệ, còn Giang Giác thì mặt mũi ưu sầu. Nàng vừa khóc vừa hỏi: “Vậy phụ thân có đưa con về không?”

Hoa Nam gật đầu: “Ân, phụ thân sẽ đưa con về, ở cùng con đến khi nào tinh thần con tốt hơn mới thôi.”

Cuối cùng Quân Quân đã tìm được chút niềm an ủi, nàng kéo tay Giang Giác, nói: “Sau này khi nào con mới có thể gặp lại phụ hoàng?”

Giang Giác không biết trả lời câu hỏi này thế nào, nhìn về phía Hoa Nam. Hoa Nam hứa hẹn: “Sau này chỉ cần phụ hoàng con rảnh rỗi, phụ thân sẽ nghĩ biện pháp dẫn hắn xuyên qua kết giới về thăm con.”

“Thật sao?” Hai mắt Quân Quân đột nhiên sáng lên, nhào đến ôm chặt Giang Giác, “Cuối cùng con có thể nói với mấy đứa bạn ở quê hương rằng con không phải chỉ có một phụ thân.”

Giang Giác và Hoa Nam nghe được câu này, trong lòng lập tức đau đến máu tươi đầm đìa, đồng thanh hỏi: “Có người cười nhạo bảo bảo ư?”

Quân Quân dụi dụi đôi mắt cay xè: “Không có cười nhạo, nhưng mà bọn họ nói con chỉ có một phụ thân, thật đáng thương. Bọn họ nếu không phải có mẫu thân thì đều có một phụ thân khác.”

“Bảo bảo, thực xin lỗi.” Hoa Nam xoa đầu nữ nhi, trầm giọng nói xin lỗi, nội tâm vừa chua xót vừa đau đớn. Nếu như năm đó y không quá mức phóng túng, tuổi còn nhỏ đã mang linh thai thì hài tử sinh ra đâu yếu ớt như vậy. Hóa ra, Quân Quân vẫn luôn vì cặp sừng trên đầu nàng mà tự tin, rồi lại vì bị các hài tử đồng trang lứa thương hại mà buồn bã.

“Phụ thân không cần xin lỗi con.” Quân Quân nhanh chóng lau đi hai hàng nước mắt trên mặt, thanh âm rất nhẹ, chỉ lát sau đã chìm vào giấc ngủ.

Giang Giác đặt nữ nhi đang ngủ an ổn lên giường, thay nàng đắp chăn cẩn thận. Sau đó, hắn nắm tay Hoa Nam, đôi mắt bi thương nhìn thẳng vào y: “Thực xin lỗi. Ta biết không phải xin lỗi thì có thể giải quyết mọi vấn đề, nhưng xem như nể mặt Quân Quân, thỉnh cầu ngươi hãy tha thứ cho ta.”

Hoa Nam im lặng không nói, nhẹ mỉm cười, cuối cùng gật đầu. Chỉ là tha thứ mà thôi, tha thứ cũng không đồng nghĩa với việc quay lại lúc đầu, miễn có thể dành cho nữ nhi một hạnh phúc vẹn toàn là được.



Quân Quân rất ngoan ngoãn thông minh. Hoa Nam trở về cùng nàng mấy ngày, tinh thần vừa tốt lên nàng đã hỏi Hoa Nam ngay: “Đại tỷ tỷ sắp thành thân, phụ thân có phải có rất nhiều chuyện cần làm không?”

Hoa Nam nhẹ nhàng gật đầu. Quân Quân cúi cái đầu nhỏ xuống, nói: “Vậy phụ thân mau quay lại đi.”

“Bảo bảo ngoan quá. Ở nhà phải biết nghe lời người lớn đó. Chờ khi đại tỷ tỷ của con thành thân, phụ thân lại trở về thăm con nữa, được không?” Hoa Nam ôn nhủ hỏi, bàn tay dịu dàng xoa đầu nữ nhi.

“Ân, con biết rồi.” Quân Quân nhỏ giọng trả lời.

Hoa Nam hôn nữ nhi mấy cái, kế đó đứng dậy rời khỏi trúc lâu. Y vừa đi, Quân Quân đã lấy hai tay ôm đầu gối, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào đôi chân, âm thầm khóc nức nở nghẹn ngào.

Nàng khóc thật thương tâm nên không nghe thấy tiếng cửa trúc lại bị đẩy ra, cho đến khi được một người ôm lấy nàng mới phát hiện trong phòng có nhiều hơn một người. Nàng vội vàng ngẩng đầu, phát hiện phụ thân đi rồi quay lại, trong cặp mắt sũng nước tràn đầy kinh ngạc.

“Bảo bảo, không cần thương tâm, phụ thân sẽ ở đây hai tháng nữa mới quay lại hoàng cung.” Tháng chín Minh Châu thành thân, đến tháng bảy y quay lại xử lý mọi chuyện chắc hẳn không thể tính là chậm trễ. Mọi người đều ích kỷ, y muốn dành nhiều thời gian hơn cho nữ nhi mà y đã phụ lòng quá nhiều, cho nên đại sự gì cũng đừng đến làm phiền y.

Quân Quân đầu tiên là nín khóc mỉm cười, tiếp theo mới lo lắng hỏi: “Những người trong cung có khi nào trách phụ thân ở quê hương lười biếng không?”

Hoa Nam thấy nữ nhi hiểu chuyện như thế, tuổi còn nhỏ đã biết suy nghĩ giùm y thì trong lòng ấm áp hẳn, cười nói: “Tất nhiên là không rồi. Phụ thân là dưới một người, trên vạn người. Trừ phụ hoàng con có thể quản ta, những người khác đều không thể nói gì ta cả. Con nghĩ thử xem, phụ hoàng thương con như thế, sao lại không muốn nữ nhi bảo bối của hắn được ở cùng phụ thân?”

“Phụ thân ở đây với con, phụ hoàng sẽ không được gặp phụ thân, vậy phụ hoàng có khi nào nhớ phụ thân đến muốn khóc không?” Tiểu nha đầu ôm ngực suy bụng ta ra bụng người, nghĩ nghĩ: “Nếu phụ hoàng bởi vì không được gặp phụ thân mà khó chịu, dù phụ thân có ở cạnh Quân Quân, Quân Quân cũng khó chịu theo.”

Hoa Nam cảm động, ôm nữ nhi dỗ dành: “Không đâu. Phụ hoàng con còn có những người khác ở cạnh, hơn nữa hắn đã là người lớn rồi, sẽ không có những lúc muốn khóc.”

Nữ nhi ngoan ngoãn như thế khiến y thật đau lòng. Chỉ cần nữ nhi được vui vẻ, y sẽ không để ý đến bất cứ ai. Huống hồ gì Giang Giác là người không cần y quan tâm, hắn có rất nhiều phi tử cùng hài tử, bất luận là người nào cũng có thể giúp hắn giải sầu, hắn sẽ không cần đến Hoàng Hậu đã nhiều năm hữu danh vô thực.

Hoa Nam nói với nữ nhi rằng Giang Giác không có những lúc muốn khóc, nhưng thật ra y sai rồi. Y không biết, rất nhiều khi hắn muốn khóc cũng không thể nào khóc được.

“Người có rất nhiều năm, có thể để chính mình chậm rãi suy nghĩ. Nhưng phụ hoàng của con thì không có nhiều thời gian như vậy. Người chẳng lẽ không phát hiện thân thể phụ hoàng đã không được như xưa?”