Tên Hàng Xóm

Chương 1: Đời thật đen

Chủ nhật, 8h30 a.m

- Aizz, cái con này, cứ ngày chủ nhật là lại nằm dài trên giường. DẬY MAU! – Mẹ nó hét bay cả nóc nhà

- Hic, mẹ cho con ngủ thêm điiiiii

- Không

- Mẹ cho con ngủ thêm nha, mẹ xinh đẹp nhất trần đời – Lại giở chiêu nịnh

- Ừ, cứ ngủ đi, nhưng... - Mẹ nó mỉm cười gian xảo - Cấm máy tính 2 tháng, cắt tiền tiêu vặt 3 tuần, cấm điện thoại 2 tháng, cấm tivi 4 tháng

- Ui ui, con dậy đây mẹ ới - Nó mắt nhắm mắt mở chạy vào phòng vệ sinh

10p sau...

- Ui da, con - La La xin có mặt!!! - Nó dơ tay lên trán

- Hừm, lần này tạm tha. Lần sau còn vi phạm thì đừng trách

- Ok mẫu hậu iu quý

- Thui, hôm nay nhà mình có hàng xóm mới. Mau chuẩn bị để đi đón thôi!

- Eo ơi, lại thêm cái nhà nữa, mất yên tĩnh - Lại than thở

"Cốp"

- Ui da, sao mẹ đánh con???

- Mày than vừa thui, bực mình. Cho chết

- Mẹ nó ơi!!! - Bố nó đây nè

- Đây đây khổ quá

Mẹ nó ra ngoài. Cứ đến ngày trọng đại (hình như hơi quá), bố mẹ nó lại chạy đi chạy lại chuẩn bị đử thứ. Bây giờ, bố nó đang sửa lại cái nhà. Chắc lại gọi mẹ nó nhờ lấy cái búa với mấy cái đinh đây nè

- Hừm, chán òm - Nó lật đật chạy đến cái máy tính thân iu

- Chụy đến đây face iu dấu!!!

5p sau...

- Ủa, sao không được nhỉ??? Mình gõ đúng mật khẩu rồi mà

- Brừ, sao tự dưng lạnh xương sống thế nhỉ??? Chẳng lẽ...

Nó quay ra đằng sau. Mẹ nó đang đứng lù lù ở cửa phòng. Khuôn mặt hầm hầm, từ cơ thể toát ra âm khí -1000*C (tag: hic, mk ko bt lấy cái kí hiệu độ ở đâu, thông cảm T_T)

- Ahihi, mẹ iu dấu của con

- Hừ, ai là của mày? Biết ngay mà, vừa mở mắt ra đã face với chả book, tao đổi mật khẩu rùi đó. Làm gì được nhau???

- Ahuhu mẹ ơi - Nước mắt cá sấu

- Mơ đi cưng, bây giờ không phải lúc đùa. Nè, giấy đây, đi chợ mua thức ăn để tao còn nấu. Cấm cãi, nếu không muốn bị cấm máy tính

- Hic

Mở tờ giấy ra. Ôi trời, một đống chữ ghi chằng chịt làm nó hoa cả mắt

- Ặc, mẹ ơi, sao nhiều thế?

- Tiệc phải có nhiều món mới gọi là tiệc. Mày nói vừa thôi. ĐI MAU!!!

- Huhu

Nó đội nón đi chợ. Mẹ nó là thế, hôm nào có tiệc thì lại chuẩn bị cả tá món. Cuối cùng thì lại chất đầy trong tủ. Nó lắc đầu ngao ngán

- AAA, trời nắng chang chang này bắt mình đi chợ

20p sau...

Ầm ầm...

Rào rào...

Dường như ông trời đã nghe thấy và thực hiện mong muốn của nó. Nhưng có lẽ hơi quá...

- Ặc, thế thì thà nắng còn hơn - Lại than

Trên trời...

- Hừ, con hâm, ông đây mặc xác nhà mầy. Phí công - Thần mưa bực mình

Nhưng cũng may. Nó cũng mới mua xong đống đò mẹ nó dặn. Và cũng còn ít tiền để mua dù. Nó lại lật đật chạy đi mua

Sau khi mua...

Nó lại xách đống đồ lỉnh kỉnh chạy về nhà. Nhưng có cái nào là suôn sẻ chứ...

"Bụp"