Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 92: Vì thua không từ thủ đoạn

Không có tràng diện hùng vĩ, kim hắc Dị Hỏa trong tay Diệp Ly chậm rãi tung bay đi... nhìn rất phổ thông... tựa như một chén đèn nhỏ trong đêm.

Thế nhưng Dạ Côn lại thấy được biển lửa quỷ dị nhào tới trước mặt, loại khí tức khủng bố cùng tuyệt vọng lia hoàn toàn bao vây mình lại.

Thậm chí hai chân đều rất khó di chuyển nửa bước.

- Đừng nên giãy dụa, thản nhiên đối mặt với tuyệt vọng, đây là món quả cuối cùng của ngươi dành cho bản thân! Cố mà trân quý mỗi một hơi thở còn sót lại đi, bởi vì về sau ngươi sẽ phát hiện, không khí đều là một loại xa xỉ.

- Ngươi!

Dạ Côn nói nhỏ một tiếng, đây chính là cảm giác sắp thua sao?

Nguyên lai mình cũng không phải vô địch, thời điểm đối mặt với vật hiến thấy, mình cũng sẽ bị thương tổn.

Bất quá cũng tốt, liên thắng của Côn ca ta rốt cục sắp kết thúc.

Đột nhiên Dạ Côn cười một tiếng.

Chuyện này khiến Diệp Ly có chút nghi hoặc:

- Ngươi đây là tuyệt vọng cười thảm sao?

- Không, ngươi cuối cùng để cho ta cảm nhận được cảm giác thua, loại cảm giác này thật là mỹ diệu.

Dạ Côn mở ra hai tay, từ nhỏ đến lớn mình liền biến tướng vô địch, cho đến hôm nay mới kết thúc loại vô địch này, loại xiềng xích bị vận mệnh liên lụy dường như bị Dị Hỏa đốt đứt.

Thua thoải mái, thua có giá trị!

- Hừ! Ngươi chết cũng phải trang bức lần cuối ư?

Diệp Ly yêu kiều hừ một tiếng, phía dưới Dị Hỏa Diệp Ly ta dung hợp, không ai có thể sống sót.

Dạ Côn nghe xong không nói, nắm tay phải lần nữa bất ngờ đánh ra.

Nhưng mà từ cường độ xem ra, xa nhỏ hơn lúc trước rất nhiều, liền Diệp Ly cũng đã nhìn ra, khi nãy Dạ Côn đánh ra một quyền lợi hại như thế, tiến vào thời kỳ suy yếu, nếu như mỗi một quyền ngươi đều khủng bố như vậy, thật đúng là không ai có thể tiếp nhận được.

Nhưng chỉ có Dạ Côn mới biết, mình khát vọng một lần thất bại đến cỡ nào, cho dù là một việc nhỏ không có ý nghĩa, thế nhưng lão thiên liền việc nhỏ đều không buông tha.

Như vậy chỉ có thứ gọi là Dị Hỏa này mới có thể thỏa mãn yêu cầu của mình.

Chỉ thấy Dạ Côn đánh một quyền vào Hắc Vong Kim Luân.

Hô.

Diệt...

Dạ Côn cứng đờ.

Cằm của Diệp Ly đều sắp chạm tới mặt đất.

Làm sao có thể???

Ngươi coi đây là ngọn đèn dầu sao? Là loại nói diệt liền diệt kia!!!

Không có khả năng!

Tay phải Dạ Côn chậm rãi rủ xuống, trong lòng đang reo hò.

Vì sao!!! Vì sao vẫn là như vậy!!!

Người khác dùng chính là Dị Hỏa! Dung hợp Dị Hỏa! Một quyền oanh diệt! Tại sao ngươi không cho lão tử một vả thổi tắt a!

Một loại cảm giác bất lực thật sâu bao vây Dạ Côn, nếu như có thể thua một trận, Dạ Côn ta chết đều nguyện ý a.

Nhưng mà lão thiên tựa hồ nghe thấy kêu gào Dạ Côn, nắm tay phải bỗng nhiên toát ra kim hắc chi hỏa, trong nháy mắt liền thôn phệ toàn bộ cánh tay phải.

Dạ Côn quay đầu nhìn về phía cánh tay phải, tầm mắt sáng lên, khá lắm! Làm trong lòng Côn ca ta lúc lên lúc xuống.

Diệp Ly thấy Dị Hỏa của mình cũng không có diệt, trái tim xem như thả ra, bằng không thì cảm giác rất mất mặt a.

Vừa rồi mình nói nhiều ngoan thoại như vậy, kết quả tắt, ngươi nói có mất mặt hay không.

Kỳ thật Diệp Ly còn là lần đầu tiên dùng dung hợp Dị Hỏa công kích, cũng không biết đặc tính sau khi dung hợp là thế nào, cho nên vừa rồi mới kinh ngạc.

- Tất cả đều nằm trong dự liệu của ta.

Diệp Ly từ tốn nói, kỳ thật khi nãy đã hoảng một hồi.

Dạ Côn nhìn Diệp Ly, biểu lộ phảng phất đang nói, ngươi làm sao không nói sớm, làm hại ta vừa rồi còn tưởng mình lại thắng đây.

- Hôm nay thật vui vẻ, ta rất hài lòng.

Hiện tại Dạ Côn chỉ cảm thấy cánh tay phải nóng bỏng, lần này còn kích thích hơn lúc "nướng cánh gà" lúc trước.

Diệp Ly lộ ra ánh mắt khinh bỉ, rõ ràng là đang giả vờ, rõ ràng trong lòng sợ hãi muốn chết, còn ra vẻ trấn định.

Đột nhiên! Mặt nạ vàng kim vang lên một tiếng kẽo kẹt!

Chỉ thấy mặt nạ vàng kim nứt ra, có một loại cảm giác sắp chia năm xẻ bảy.

Không thể tiếp tục ở lại, đến mức này, trên cơ bản đã xác định tử vong.

- Hãy hưởng thụ thật tốt giây phút cuối cùng đi.

Sau khi nói xong, Diệp Ly trực tiếp quay người bay đi, mà trong giây phút vừa mới xoay người, mặt nạ vàng kim liền vỡ vụn.

Cũng may Dạ Côn không nhìn thấy, nếu nhìn thấy đó là thê tử của mình, không biết biểu lộ của Côn ca sẽ phong phú đến cỡ nào.

Bất quá cho dù không nhìn thấy, lúc này biểu lộ của Dạ Côn cũng rất phong phú.

Hắc Vong Kim Luân đã quấn quanh ở toàn thân, loại nóng bỏng kia đốt sạch giáp da trên người Dạ Côn, nếu như Diệp Ly chờ một chút, đoán chừng sẽ có thể nhìn thấy, mình một mồi lửa nướng phu quân, cái chủng loại diệt đều diệt không xong kia.

Dùng mắt trần có thể nhìn thấy, Hắc Vong Kim Luân đang tiến vào trong da Dạ Côn, mà toàn bộ làn da Dạ Côn đều trở nên trong suốt, thậm chí có thể nhìn thấy kinh mạch toàn thân.

Loại đau nhức thiêu đốt kinh mạch khiến Dạ Côn trợn trắn cả mắt, nhưng Dạ Côn chỉ cảm thấy... thoải mái.

Cuối cùng thoát khỏi cái "vận khí" đang chết kia!

Dạ Côn ta cuối cùng đã có thể làm một người bình thường.

Giờ này khắc này, thật muốn đánh đàn để bày tỏ niềm vui sướng.

Trong lúc Dạ Côn cảm thấy mình rất vui sướng, liền có hai đạo nhân ảnh từ trên trời giáng xuống.

Dạ Côn nhìn hai nam tử một trắng một đen trước mặt, một đầu đầy dấu chấm hỏi.

Nhưng mà hai nam tử một trắng một đen nhìn một đám lửa trước mặt, đầu cũng đầy dấu chấm hỏi.

Lúc hai nam tử một trắng một đen đối mặt, trong mắt lập tức lộ ra sát ý.

- Đông Tứ!

- Đát Từ!

Trên thân hai người lập tức tả ra sát khí mạnh mẽ, hận không thể nghiền xương đối phương thành tro, một cỗ sát khí ngập trời lần nữa bao phủ đại địa.

Đại địa: Có thể chuyển sang nơi khác hay không, ta thật là khổ.

Dạ Côn nhìn hai người xa lạ ở trước mặt, nói thật... không thể cười tên của người khác, đây là một hành vi không lễ phép.

Cho nên Dạ Côn ta không cười, thật... chỉ là ta ở trong lửa, bọn họ cũng nhìn không thấy.

- Tại sao ngươi lại ở đây!

- Tại sao ngươi lại ở đây!

- Sao ngươi bắt chước ta!

- Sao ngươi bắt chước ta!

Dạ Côn cảm thấy, hai người này rất ăn ý, không tốt... Dị Hỏa trên người càng ngày càng mãnh liệt, đau như thế sao...

Khó trách Kim Sắc Nữ Nhân thả ra ngoan thoại như thế.

Đạo lực Thiên Tôn lúc này điên cuồng vận chuyển, chống cự Dị Hỏa dung hợp ăn mòn.

Chuyện này khiến hai người một đen một trắng đình chỉ chất vấn lẫn nhau, quay đầu nhìn về phía Dạ Côn, sau đó...

Bịch một tiếng.

Hai người quỳ xuống trước mặt Dạ Côn, trăm miệng một lời nói ra:

- Thiên Tôn, rốt cuộc tìm được ngài, không ngờ lão nhân gia ngài đang dục hỏa trùng sinh.

Dạ Côn:...

Nói xong hai người lại liếc nhau, phảng phất đang nói. Ngươi lại bắt chước ta!

Thế nhưng đột nhiên nghĩ lại, Thiên Tôn của đối phương!

- Thiên Tôn nhà ngươi?

- Thiên Tôn nhà ngươi?

Dạ Côn nghe có chút phân thần, nhất là nhìn tư thái hai người quỳ xuống, biểu tình kia cho dù bảo bọn họ liếm Dị Hỏa bọn họ đều nguyện ý.

Xem ra bọn họ đã tưởng mình là Thiên Tôn.

Trước khi Từ Hàng Thiên Tôn vẫn lạc đã nói qua, ông ấy có rất nhiều tiểu đệ, xem ra người này là một trong số đó.

Thế nhưng Vạn Ác Thiên Tôn trước khi ngã xuống, cũng không có để lại di ngôn gì cả.

Hai vị Thiên Tôn ngã xuống quá nhanh.

Trong lúc Dạ Côn đang suy tư, hai cỗ đạo lực Thiên Tôn trong cơ thể đột nhiên bùng nổ, chuyện này khiến tròng mắt Dạ Côn đều sắp nhảy ra ngoài.

Không thể nào! Lại tới?