Nhưng Nhan Thừa Thiên không biết, nữ nhi của mình đã chết, mà y lại chính là người gián tiếp hại chết nàng.
- Không phải cha con đến đón con sao?
Dạ Minh quay đầu cười nói, nói hết sức rõ ràng, đây là ân oán thế hệ trước, ngươi chỉ là quân cờ trong tay bọn họ mà thôi.
Nhưng những người này thật đúng là đủ tuyệt, vì muốn đẩy ngã mình, thế mà dùng chiêu số thấp hèn như vậy, vẫn giống như trước đây.
Bất quá chiêu số thấp hèn này lại rất thực tế.
- Thế nhưng con là thê tử của phu quân, là người của Dạ gia.
Nhan Mộ Nhi làm sao có thể theo Nhan Thừa Thiên rời đi, đây là chuyện tuyệt đối không thể nào, nữ nhi của ngươi đã sớm chết.
- Mộ Nhi, con nói năng bậy bạ gì đó, nghe cha, cùng cha về nhà.
Nhan Thừa Thiên trầm giọng quát, hiện tại phải đoạn tuyệt quan hệ với Dạ gia, đến lúc đó Thánh Nhân hỏi tội, ngươi cũng sẽ bị liên lụy.
- Không muốn, ta đã là người của phu quân.
- Mộ Nhi! Con ngày thường tùy hứng một chút cũng không sao. Vì sao hết lần này tới lần khác lại tùy hứng vào giờ phút này?!
Nhan Thừa Thiên có chút sốt ruột.
Nhan Mộ Nhi mặc kệ nhiều như vậy:
- Nếu đã đến Dạ gia, cho dù chết cũng là quỷ của Dạ gia, nữ nhi gả ra ngoài, không phải xô nước tát ra ngoài sao? Ngươi phải nghĩ thoáng một chút.
Lời nói này của nữ nhi khiến Nhan Thừa Thiên bối rối, đây là nữ nhi của mình? Này không phải là nữ nhi giả chứ?
- Nhan huynh, nếu Mộ Nhi lòng có sở thuộc, người làm cha như ngươi cũng nên chúc phúc đi.
Đông Phương Quát cười nói, có thể hoàn thành đại sự như vậy, rất đáng.
Nhan Thừa Thiên căn bản không để ý tới Đông Phương Quát, hướng phía nữ nhi quát:
- Nhan Mộ Nhi! Còn không tới đây...còn không đến, ta liền không có người nữ nhi này!
- Vậy thì tốt quá.
Mọi người:...
Dạ Côn đều cảm giác Nhan Mộ Nhi vì mình, đã từ bỏ rất nhiều thứ, đúng là thật khiến người ta cảm động, ngay cả cha cũng không cần.
Ngay cả Diệp Ly bên cạnh đều cảm thấy, hồ ly tinh này rất hung ác a! Vì để phu quân vui lòng, ngay cả cha đều không nhận.
Điểm này bản tôn tự nhận kém ngươi.
Nghe thấy nữ nhi trả lời như vậy, Nhan Thừa Thiên liền căm tức nhìn Dạ Minh:
- Ngươi rốt cuộc đã làm gì con gái ta!
- Mộ Nhi ái mộ Côn Côn nhà ta, chuyện này ta cũng không có cách, ai bảo Côn Côn nhà ta ưu tú như vậy.
Đông Môn Mộng đứng ở bên cạnh ôn hòa cười nói, đứa nhỏ Mộ Nhi này đúng là đáng yêu, thời điểm then chốt rất đáng tin cậy, nếu như hôm nay Mộ Nhi đi, như vậy mặt mũi Dạ gia xem như mất hết.
- Đánh rắm!
- Không ai có thể ngăn cản được tình yêu ta dành cho phu quân.
Nhan Mộ Nhi từng từ đâm thẳng vào tim gan, khiến mặt Nhan Thừa Thiên rất đau.
Dạ Tần sau lưng Dạ Côn cảm thán, nhìn tẩu tẩu một chút đi, vì đại ca cha cũng không cần, nhìn lại mình một chút... thật không có cách nào so sánh với đại ca được.
Dạ Dương bên cạnh nãy giờ không lên tiếng, lúc này mới nhẹ nói ra:
- Đệ đệ, ngươi theo chúng ta đi một chuyến, hay là để cả nhà ngươi bị truy đuổi.
- Nhị ca, ngươi như thế, dường như chuyện này đã hoàn toàn chắc chắn rồi vậy.
Dạ Dương hướng phía thương khung chắp tay nói ra:
- Năm đó Thánh Nhân ban phúc, đặc xá tội của ngươi, để ngươi về sau không được bước vào Thái Kinh một bước, càng không thể kết giao cùng quyền quý Thái Kinh, không thể thương tổn quý tộc Thái Kinh, nhưng nhìn con ta đi... lại nhìn Đông Phương Sảng một chút, có ai không chịu thương tổn, cách làm này của ngươi thật khiến cho Thánh Nhân thất vọng, cũng khiến cho Dạ gia ta thất vọng!
- Thánh Nhân... Thánh Nhân... các ngươi đều là chó sao?
Dạ Minh lên tiếng cười một tiếng, mang theo châm chọc thật sâu.
Đông Phương Quát nghiêm khắc răn dạy:
- Càn rỡ! Thế mà dám bất kính với Thánh Nhân! Bắt hết lại cho ta!
- Tuân lệnh!
Dạ Dương nhìn Dạ Minh, phảng phất đang nói, ngươi dám phản kháng một chút thử xem, cả nhà ngươi đều phải rời khỏi Thái Kinh.
Thái Kinh chính là quốc đô, là nơi quyền trọng, cũng là nơi huyết tinh.
Hoàng thành cao ngất đại biểu cho quyền lực đỉnh phong, vô số người trẻ tuổi mộng tưởng có thể nhậm chức làm quan, đó chính là vinh quang cả đời.
Ở bên trong hậu hoa viên hoàng cung, trồng đủ loại kỳ hoa dị quả, đều là đồ vật hiếm hoi, thế nhưng ở bên trong muôn vàn kỳ hoa dị quả đó, chẳng qua chỉ là để Thánh Nhân thưởng thức mà thôi.
- Hoàng thượng, ngài xem Huyết Tuyết Ti này, năm nay vô cùng tươi tốt, trong trắng lộ hồng thật sự vô cùng diễm lệ.
Chỉ thấy một vị nữ tử tướng mạo rất tốt dùng ngữ khí mềm mại nói chuyện, thần thái vũ mị vạn phần, vị này chính là cô cô của Đồng Ca, Đồng Doanh Doanh.
Mà nam nhân ngồi ở bên cạnh mang theo nụ cười, chính là Thánh Nhân quyền thế thao thiên, Trường Tôn Ngự.
Khuôn mặt người này không có một điểm già nua, trên mặt ngay cả một cái nếp gấp cũng không có, hoàng bào trên người khiến người nhìn mà sợ, dù cho hiện tại đang mỉm cười, ngoại trừ Đồng quý phi dám nói hai câu, tất cả thị nữ xung quanh đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
- Nếu như Doanh Doanh ưa thích, bản hoàng sai người đưa vài đóa vào trong cung của nàng.
- Tạ hoàng thượng, tối nay hoàng thượng đến chỗ thần thiếp nghĩ ngơi được không? Nghe nói ngắm Huyết Tuyết Ti ở dưới ánh trăng sẽ rất kỳ diệu.
- Ồ? Còn có chuyện này à, bản hoàng cũng là lần đầu tiên nghe thấy, có thể xem xét.
Trong lòng Đồng Doanh Doanh vui vẻ, ngay tại lúc Đồng Doanh Doanh muốn kiều mị nịnh nọt, tổng quản thái giám đã chạy tới:
- Hoàng thượng, viện trưởng tới.
Trường Tôn Ngự phất phất tay, cười nói:
- Doanh Doanh về cung trước đi, bản hoàng có chuyện quan trọng.
Đồng Doanh Doanh có thể được sủng, đó cũng là do nàng hiểu chuyện, thấy tốt thì lấy.
Trường Tôn Ngự nhẹ gật đầu, không bao lâu... viện trưởng Thiên La Viện khom người đi tới, nghiêng quỳ ở dưới chân Thánh Nhân:
- Gặp qua hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế.
- Đứng lên đi.
- Tạ hoàng thượng.
Trường Tôn Ngự than nhẹ một tiếng, xoa mũi hỏi:
- Dạ gia bên kia thế nào?
- Dạ, Đông Phương, Nhan ba nhà đang ở tạo áp lực, chỉ cần Dạ Minh dám động thủ, hoàng thượng liền có thể xử lý.
- Việc này ngươi an bài không tệ.
- Tạ hoàng thượng khen ngợi, thần chẳng qua là giúp hoàng thượng phân ưu.
Viện trưởng Thiên La Viện thật đúng là không kiêu ngạo không tự ti, trên mặt không có nịnh nọt cũng không tự ti, đúng là có chút tính cách.
- Rời khỏi Thái Kinh cũng tốt.
Trường Tôn Ngự nói nhỏ một tiếng.
Chuyện này khiến viện trưởng có chút nghi hoặc, thấp giọng hỏi:
- Cái kia... người ba nhà có cứu hay không?
Trường Tôn Ngự liếc mắt nhìn viện trưởng, y lập tức hiểu rõ:
- Thần biết.
- Đi đi, chuyện này càng ít người biết càng tốt.
- Vâng!
Viện trưởng khom người lui ra, lập tức lập tức trở về Thiên La Viện, lòng có cảm xúc... vì bức bách một nhà Dạ Minh rời khỏi Thái Kinh, những người kia đều phải chết.
Bọn họ không chết, Dạ Minh làm sao có thể rời khỏi Thái Kinh.
- Viện trưởng, sự tình thuận lợi không?
Viện trưởng liếc mắt nhìn Trương Cẩn:
- Nếu để cho Dạ Minh biết, cái chủ ý này là do ngươi nghĩ ra, không biết sẽ có biểu tình gì.
Trương Cẩn cười nhẹ một tiếng:
- Biểu tình hẳn là hết sức phong phú.
- Đi chuẩn bị một chút, ngoại trừ Dạ gia, những người khác, một tên cũng không để lại.
- Vâng! Thuộc hạ đi chuẩn bị ngay!
Viện trưởng hít một hơi thật sâu, Thánh Nhân làm như vậy đến cùng là đang giúp Dạ Minh, hay là đang... ngay cả lão phu cũng không hiểu được.