- Thế nào, ngươi còn dám động thủ không? Biết ta là ai không? Ta chính là...
Ba!
Dạ Côn hung hăng tát vào mặt Dạ Ngọc Thư, lực đạo cùng tốc độ chưởng khống rất vừa vặn, đánh cho Dạ Ngọc Thư ngã xuống tại chỗ, đá xanh trên mặt đất đều xuất hiện vết rách nhỏ xíu.
Dạ Ngọc Thư lúc này bụm mặt, thần thái có chút mộng, lúc này cảnh này không biết nên nói gì, quá đột nhiên.
Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi nhìn Côn ca đánh người, ở trong lòng sục sôi.
Có thực lực hay không không quan trong, quan trọng là tiểu trọc đầu đánh người đặc biệt suất khí, khiến cho hai người bọn họ đều sắp biến thành tiểu mê muội.
Lúc này Đồng Ca đã hơi sợ rồi, tên đầu trọc này lại mạnh như vậy, người Dạ gia Thái Kinh đều dám đánh?
Đông Môn Mộng bỗng nhiên cười khẽ một tiếng:
- Phu quân, Côn Côn rất giống ngươi năm đó.
Dạ Minh bất đắc dĩ vuốt vuốt cái trán:
- Tuổi trẻ khinh cuồng, không đáng giá nhắc tới... không đáng giá nhắc tới...
- Ta không phải đang khen ngươi.
- ...
Đồng Ca rất nhanh kịp phản ứng lại, chỉ Dạ Côn khiển trách quát mắng:
- Ngươi đang làm gì! Ngươi biết...
Đồng Ca còn chưa nói hết lời, đã nhìn thấy đầu trọc quay đầu lại, cái ánh mắt kia...
- Nhanh... nhanh... đánh chết hắn!!!!
Đồng Ca đã không nói mạch lạc được nữa, vội vàng bảo Kiếm Hoàng sau lưng động thủ.
Nhưng mà Kiếm Hoàng lại thảnh thơi nói ra:
- Khế ước đều viết rõ ràng, tính mạng công tử gặp nguy hiểm, ta mới có thể động thủ.
- Phải chờ đến lúc lão tử chết rồi, ngươi mới động thủ ư?!
- Chủ thuê đây là đưa yêu cầu mới sao? Cũng không phải là không được.
- Ngươi! Lão tử chịu đủ!
Đồng Ca lên cơn giận dữ thế mà rút đao bổ về phía Kiếm Hoàng, xem ra đã thật bị tên Kiếm Hoàng này chọc tức không nhẹ.
Nhưng mà Kiếm Hoàng từ tốn nói:
- Chủ thuê, ngươi làm trái với khế ước chương 167, điều thứ 1651, cho dù hiện tại ta giết ngươi, ta cũng được ngũ tinh khen ngợi, hắc hắc...
Kiếm Hoàng đột nhiên lộ ra nụ cười âm trầm, khiến cho người ta rùng mình.
Đồng Ca bây giờ muốn thu kiếm, cũng đã không kịp, trong ánh mắt mang theo vẻ kinh hoảng, thậm chí có thể nhìn thấy ngón cái Kiếm Hoàng khiêu động chuôi kiếm, lộ ra lưỡi kiếm.
Đồng Ca đã nhắm mắt lại, hôm nay là bị vận rủi quấn thân sao? Vì sao lại như thế! Vì sao!
Đồng Ca đã đang chờ đợi tử vong buông xuống, nhưng một mực không có cảm giác gì, nhịn không được mở to mắt.
Con ngươi chậm rãi trở nên kinh hãi, bởi vì một nam nhân khác đã cầm cổ tay Kiếm Hoàng, mà kiếm của mình bổ vào vai Kiếm Hoàng, nhưng chẳng qua là cắt vỡ áo bào mà thôi.
Dạ Minh cười nhẹ một tiếng:
- Tiểu hài tử chơi đùa, đại nhân vẫn đừng nên nhúng tay vào thì hơn.
Thiên Diện Lôi Âm thu hồi kiếm, đường cong khóe miệng càng lúc càng lớn:
- Đã sớm nghe nói chuyện xưa của Diêm Vương Dạ gia lão tam, hôm nay có thể nhìn thấy chân thân, tam sinh hữu hạnh, đúng là Diêm Vương.
Thiên Diện Lôi Âm nhìn Dạ Minh mặt chữ quốc râu quai nón, da mặt này không phải dày bình thường.
Nghe thấy Thiên Diện Lôi Âm gọi mình Diêm Vương, Dạ Minh rất vui vẻ, đã rất lâu không có ai gọi mình như thế.
Kỳ thật Dạ Minh cũng là suy đoán, năm người trong Ngũ Diệu Nhật thực lực cường hãn nhưng lại rất quỷ dị, mấy năm gần đây trộn lẫn vào bên trong đám dong binh lầm ầm ĩ, mà Thiên Diện Lôi Âm trong đó đều là ngũ tinh khen ngợi, bởi vì chủ thuê đều bị y chọc giận đến giết ngược lại, y liền có cớ giết chủ thuê, còn có thể thu được khen ngợi.
Tình báo như thế phi thường khó có được, dù sao thực lực của Dong Binh Hội vẫn còn là một điều bí ẩn, bởi vì Dong Binh Hội bao trùm toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục, rất là thần bí, tìm được tình báo như thế phải tiêu hao không ít tài nguyên, dù sao Dong Binh Hội vững như thành đồng.
- Không bằng vào nhà uống chén rượu nóng, ủ ấm thân thể.
Dạ Minh cũng rất hiếu kỳ với Ngũ Diệu Nhật, Thiên Diện Lôi Âm này mặt ngoài biểu hiện thực lực Kiếm Hoàng, kỳ thật cũng không phải là, cũng chỉ có đánh qua mới có thể phân ra cao thấp.
Thiên Diện Lôi Âm thu hồi nụ cười, từ tốn nói:
- Rượu mừng thì không cần, tiểu tử này ta mang đi, quy củ không thể hủy.
- Tiểu hài tử không hiểu chuyện, có chút làm khó a.
Dạ Minh xuất thủ tương trợ cũng là có đạo lý, bởi vì năm đó Đồng gia từng đứng ra nói chuyện giúp mình, ân tình không thể quên, lần này cũng xem như trả lại ân tình lúc trước.
Thiên Diện Lôi Âm không nói chuyện, mà Đồng Ca đã bị dọa phát sợ, mình rốt cuộc đã thuê yêu ma quỷ quái gì.
Dạ Minh gõ gõ đầu Đồng Ca:
- Còn không hứa hẹn cho ngũ tinh khen ngợi?
- A... a... ta cho... ta khen ngợi...
Đồng Ca tranh thủ thời gian đáp ứng, bằng không thì mạng nhỏ của mình sẽ phải để lại nơi này mất.
Thiên Diện Lôi Âm cười cười:
- Nếu Diêm Vương cầu tình, ta cũng không truy cứu, nhớ kỹ lời của ngươi nói, không cho khen ngợi, ta giết cả nhà ngươi! Bao gồm cả vị cô cô ở trong cung kia của ngươi.
Vừa dứt lời âm, Thiên Diện Lôi Âm chậm rãi phù không, phịch một tiếng, cả người cấp tốc bay về phía nam, tốc độ nhanh đến mức không khí đều nổ tung.
Tuy nhiên vẫn để lại một câu.
- Liền ngươi còn xưng Diêm Vương, vậy ta chính là Diêm Đế.
Dạ Minh ngượng ngùng chọc chọc mũi, năm đó dùng cái ngoại hiệu này, quả thật có một tầng ý tứ như thế, đều bị thê tử cười rất nhiều năm.
Đồng Ca hiện tại cũng không biết nên nói gì, rõ ràng mình là tới kiếm chuyện cướp tân nương, đối phương lại cứu mình một mạng, thật là khó a.
- Cái kia... ách... tạ ơn Dạ bá phụ đã cứu ta.
Đồng Ca cũng là một người có gia giáo, hôm nay cũng không phải thật muốn gây chuyện gì, chủ yếu là tới đón Nhan Mộ Nhi đi, thế nhưng Nhan Mộ Nhi lừa mình, mà Dạ gia từ đầu tới đuôi cũng không nói gì, còn không tự trách mình tới cướp tân nương, mình đúng là lấy oán trả ơn...
Dạ Minh vỗ vỗ bả vai Đồng Ca:
- Về sau nói dọa, phải có nắm chắc, nhìn ngươi huynh đệ kia của ngươi một chút, đoán chừng cha y nhìn thấy cũng không nhận ra.
Dạ Côn hiện đang tát đến hết sức thoải mái, duy trì cường độ, không để cho Dạ Ngọc Thư ngất đi.
Mặt Đồng Ca đều đỏ bừng, ngượng ngùng nuốt một ngụm nước bọt:
- Dạ bá phụ, cứu người cứu đến cùng đi.
- Sự tình tiểu hài tử các ngươi, tự mình giải quyết cho tốt, Dạ bá phụ không nhúng tay vào.
Dạ Minh từ tốn nói, quay người đi đến hỷ đài, kỳ thật trong lòng cũng biết, vừa rồi đối phương bán mình mặt mũi, bằng không thì tiểu tử này hôm nay chết chắc.
Đồng Ca lập tức nhìn về phía Nhan Mộ Nhi, ánh mắt kia phảng phất đang nói, niệm tình nghĩa nhiều năm như vậy, nói phu quân ngươi đừng đánh nữa, cho dù muốn đánh, cũng đừng có đánh mặt có được không...
Nhưng vào đúng lúc này, một luồng khí tức đáng sợ ngút trời éo xuống, Dạ Côn hơi ngạc nhiên, bất đắc dĩ buông lỏng Dạ Ngọc Thư ra.
Kiếm khí cuồng bạo khiến Dạ Côn hơi lui ra phía sau..
Chỉ thấy một thanh trường kiếm cắm trên mặt đất, màu kiếm vàng kim tượng trưng cho vinh quang gia tộc.
Mà Dạ Ngọc Thư thấy thanh kiếm này, đột nhiên rất hưng phấn:
- Hôm nay tất cả các ngươi đều phải chết! Ha ha ha ha!!!