Không phải Côn ca ta trang bức, loại tâm tình này ai có thể hiểu được, từ khi xuất sinh đến nay, phảng phất liền bị một loại "vận rủi" nào đó bao vây, loại mùi vị bị người hiểu lầm kia, chỉ có trong lòng Côn ca ta hiểu rõ, các ngươi hiểu nỗi khổ trong lòng Côn ca ta sao...
Hiện tại ngay cả té núi đều đụng tới chuyện máu chó này, ai chịu nổi chứ, không phải chỉ là muốn yên tĩnh tu luyện, dựa vào cố gắng của mình thu lấy sự tán thành của mọi người thôi sao.
Nhưng vào đúng lúc này, Dạ Côn lại tuyệt vọng, cỗ hấp lực lại bao vây lấy hắn, lần nữa kéo hắn vào trong sơn động, hơn nữa còn là chỗ sâu bên trong hang núi.
Ngay cả một con đường cũng không cho ư?
Dạ Côn cuối cùng nhìn thấy vị cao nhân này, trời ạ! Lại là một cái đầu trọc! Trên khuôn mặt đều là nếp gấp, xếp bằng ở trên tảng đá lớn, quần áo trên người cũng rất bẩn thỉu.
Mà ở xung quanh còn có thể trông thấy mấy cỗ hài cốt, có chút đáng sợ, vị cao nhân này không phải tu luyện công pháp tà môn gì chứ, chủng loại chuyên đi hút người kia?
- Hài tử, ngươi rất ưu tú, đối mặt với dụ hoặc như thế, thế mà không chút thay đổi, thậm chí lựa chọn nhảy xuống, chúc mừng ngươi, ngươi đã thông qua bản tôn khảo thí, nếu như ngươi ngay từ đầu liền đáp ứng, liền sẽ biến thành một cỗ hài cốt.
Lão nhân đầu trọc từ từ mở mắt, mang theo ánh mắt tán thưởng nhìn Dạ Côn, đúng là duyên phận a, mọi người đều là đầu trọc.
Trong lòng Dạ Côn không biết nên có tư vị gì, Côn ca ta chỉ thuần túy nhảy xuống mà thôi, thật không có nghĩ nhiều như vậy, vì sao ngươi lại nghĩ như vậy, thậm chí ngay cả nhân vật như ngươi còn khen ta ưu tú, Côn ca ta còn không phát hiện bản thân ưu tú ở chỗ nào...
Trong lòng lão nhân đầu trọc có chút nghi hoặc, đứa bé này thoạt nhìn rất kỳ quái, có lẽ ở trên người hắn xảy ra sự tình bi thống gì đi.
Thật là một hài tử đáng thương.
- Hài tử, bản tôn biết trong lòng ngươi khổ, nhưng chỉ cần bản tôn truyền cho ngươi một thân tu vi này, hết thảy phiền não liền sẽ tan biến.
Trong lòng Dạ Côn rất đau, ngươi tưởng rằng có được thực lực vô thượng liền sẽ vui vẻ à, sai... chuyện này cũng không thể khiến cho Côn ca ta vui vẻ, Côn ca ta cũng không biết bây giờ có chuyện gì có thể khiến ta vui vẻ nữa.
Lão nhân đầu trọc liền buồn bực, lời đều nói tới như vậy rồi, đứa nhỏ này thế mà không có chút vui vẻ nào, khá là quái dị, đứa nhỏ này quả thật không giống người bình thường, ta chính là thích loại không bình thường này.
- Ta có thể không lấy không?
Dạ Côn yếu ớt hỏi, tuy nói ngươi muốn truyền công cho ta, nhưng cũng phải trưng cầu ý kiến của ta một chút chứ, không thể cưỡng ép được.
Lão nhân đầu trọc nghe xong lời này, cả người cũng không tốt, sống vạn năm, đây là thứ nhất có người dám cự tuyệt mình.
- Không hổ là ứng cử viên bản tôn nhìn trúng, bằng vào câu nói này, bản tôn càng xác định lựa chọn của mình.
Phốc!
Côn ca ta chỉ tùy tiện nói một câu không muốn mà thôi, ngươi làm sao còn chắc chắn, vậy ngươi còn muốn ta nói thế nào... đại ca...
Lão nhân đầu trọc cảm giác đứa nhỏ này hẳn là có chút không tin mình, cho nên mới lộ ra vẻ mặt như thế.
Xem ra phải cho biết tên họ mới được.
- Bản tôn chính là Từ Hàng Thiên Tôn, đệ tử lấy hàng vạn mà tính, nhận lấy y bát của ta, liền có thể hiệu lệnh hết thảy!
Sau khi nói xong, Từ Hàng Thiên Tôn dào dạt tự tin, cũng không tin ngươi không hưng phấn.
Nhưng mà tâm tính Dạ Côn đã nổ, Thiên Tôn coi như xong, còn muốn cho Côn ca ta làm lão đại, làm sao chuyện gì tốt đều đổ hết lên trên đầu Côn ca ta?
- Thiên Tôn, ta nghĩ... ta cũng không thể đảm nhiệm, hay là thôi đi.
Dạ Côn thấp giọng nói ra, tại trước mặt nhân vật cường đại như vậy, bản thân cũng không phản kháng được.
- Tiểu tử! Ngươi là đang xem thường ta sao?
Từ Hàng Thiên Tôn cũng là người có tôn nghiêm, liên tục bị cự tuyệt nhiều lần như vậy, cũng là có chút tức giận.
- Không không không... Thiên Tôn ngài vẫn rực rỡ như cũ, ta cảm thấy còn có tiếp tục rực rỡ hơn được nữa.
Dạ Côn tranh thủ thời gian giải thích một chút, Côn ca ta tốt xấu gì cũng là một người kính già yêu trẻ.
- Đó là đương nhiên, thế nhưng bản tôn đã không còn sống lâu nữa, bị phong ấn ở đây đã không có bất kỳ hi vọng, về sau chính là thiên hạ của người tuổi trẻ các ngươi.
- Thiên Tôn, người nào có thể phong ấn ngài vậy?
Dạ Côn tò mò hỏi, không phải danh xưng rất ngưu bức à, làm sao lại bị người ta phong ấn đây?
- Đối phương là một tên tội ác tày trời, dùng thủ đoạn vô cùng ti tiện phong ấn ta, cũng may ta cũng đồng thời phong ấn y, chắc hẳn hiện tại đã chết khô rồi!!!
Nói đến đây, Từ Hàng Thiên Tôn phẫn nộ không thôi.
- Há, nguyên lai là như thế.
- Tiểu tử ngươi thật không muốn lấy tu vi của ta sao?
Từ Hàng Thiên Tôn nghiêm túc hỏi.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, ta muốn dựa vào cố gắng của mình, tu luyện tới cảnh giới Thiên Tôn giống như ngươi.
Từ Hàng Thiên Tôn nghe xong sửng sốt một chút, sau đó cất tiếng cười to, đứa nhỏ này thật đúng là quá ngây thơ rồi.
- Bản tôn rất tán thưởng ngươi! Đã ngươi không muốn... bản tôn...
Trong lòng Dạ Côn vui vẻ, xem ra vị Thiên Tôn này cũng không phải người không giảng đạo lý.
- Bản tôn càng muốn cho ngươi!
Dạ Côn:...
Không đợi Dạ Côn kịp phản ứng, toàn bộ thân thể của Từ Hàng Thiên Tôn tản mát ra một đoàn đạo lực màu trắng, mang theo lực lượng sục sôi hùng hậu, cỗ lực lượng này phảng phất có thể xé rách đại địa, cực kỳ kinh khủng.
Dạ Côn cả người đều không thể động đậy, không nghĩ tới vẫn là ép mạnh lên.
Lực lượng hủy thiên diệt địa tại đỉnh đầu Từ Hàng Thiên Tôn xoay quanh, lập tức chui vào trong thân thể Dạ Côn, Dạ Côn chỉ cảm thấy thân thể phảng phất muốn nổ tung, có lực lượng dùng không hết.
Chỉ thấy toàn bộ thân thể Dạ Côn trở nên đỏ bừng, như giống như lửa thiêu, dần dần... từ màu đỏ chuyển đổi thành màu xanh lá, đầu đều tái cả rồi...
Sau một hồi lâu mới khôi phục da thịt trắng nõn, Dạ Côn cả người nằm rạp trên mặt đất, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu từ đỉnh đầu toát ra, hộc hộc thở dốc.
Vẻ mặt không có mừng rỡ, chỉ có bất đắc dĩ thật sâu.
- Hài tử à.
Âm thanh Từ Hàng Thiên Tôn không còn hùng hậu như vậy, già đi rất nhiều, mang theo rất nhiều hy vọng.
Dạ Côn chậm rãi ngẩng đầu lên:
- Thiên Tôn.
- Ài, đừng gọi ta Thiên Tôn, gọi ta gia gia.
Dạ Côn:...
Không biết vì sao, Dạ Côn cũng cảm giác vị Từ Hàng Thiên Tôn này đang chiếm tiện nghi của mình.
Nhưng chung quy vẫn là một vị lão nhân, còn truyền thụ tu vi cho mình, gọi một tiếng gia gia cũng không có gì lớn.
- Gia gia.
Dạ Côn lên tiếng hô.
- Ài, tôn tử.
Dạ Côn:...
Côn ca ta dám đánh cược, khẳng định là cố ý.
- Hài tử, vạn sự phải cẩn thận, Huyền Nguyệt đại lục lòng người hiểm ác, ngươi phải thường xuyên cảnh giác, nhớ kỹ! Khinh địch chính là tự chui đầu vào rọ. Nỗ lực thật tốt, ngươi là một hài tử ưu tú, bản tôn nhất định sẽ không nhìn lầm, thay bản tôn sống thật tốt. Bản tôn cũng nên đi gặp vợ con, trở về đi...
Thân thể Dạ Côn lần nữa tự động bay lên, nhìn Thiên Tôn chậm rãi nhắm mắt lại, Dạ Côn cúi đầu ba cái, cảm thấy Thiên Tôn cũng rất đáng thương.
Dần dần, thân thể Từ Hàng Thiên Tôn hóa thành bụi bặm, tiêu tán...