Trương Thiên Thiên nâng Đông Tiên bị cháy khét lên, đi về phía nhà bếp, mà Dạ Minh theo ở phía sau.
Đông Tiên rốt cục nhẹ nhàng thở ra, cũng may người lớn nói đạo lý, hai tên tiểu tử đầu trọc này đúng là ma quỷ.
- Mẫu thân, cha đi làm cái gì vậy?
Dạ Tần tò mò hỏi.
Đông Môn Mộng khẽ cười nói:
- Các con nhanh đi ngủ đi, ngày mai còn phải tu luyện, nghe lời ~
Dạ Côn làm sao cảm giác biểu lộ của cha không thích hợp, bất đắc dĩ cùng Dạ Tần trở về phòng.
Nhìn bọn nhỏ về đến phòng, vẻ mặt Đông Môn Mộng dần dần băng lạnh lên, Cửu Cung Các xem ra sẽ không từ bỏ ý đồ.
Về sau sẽ càng bất lợi cho bọn nhỏ, rất là nguy hiểm, không thể để cho nguy hiểm như vậy tồn tại, ít nhất lúc hài tử còn nhỏ phải để ý một chút.
Đông Tiên rất muốn nói, không phải ta thương tổn hài tử của ngươi, là con của ngươi tổn thương ta, có thể giảng đạo lý hay không.
Đông Môn Mộng lẳng lặng đứng ở ngoài nhà bếp chờ đợi, Tiểu Lăng rót một chén nước đến, cẩn thận nói ra:
- Phu nhân, vẫn nên xử lý Cửu Cung Các một chút, hiện tại các thiếu gia còn nhỏ, vô phương xử lý.
- Đúng là như thế, chờ lão gia đi ra thương lượng một chút, diệt Cửu Cung Các!
Khuôn mặt Đông Môn Mộng phát lạnh, thế mà khi dễ Côn Côn và Tần Tần, đúng là không muốn sống nữa!
Không bao lâu, Dạ Minh liền ra khỏi nhà bếp, Trương Thiên Thiên bên trong đang xử lý thi thể.
Ý thức sau cùng của Đông Tiên chính là, mình lại sai, hai tên đầu trọc kia ác như vậy, không phải không có nguyên nhân, phụ mẫu bọn chúng còn tàn nhẫn hơn!
- Thế nào, hỏi ra cái gì không?
Đông Môn Mộng trầm giọng hỏi.
Dạ Minh nhíu chặt lông mày, lạnh lùng nói ra:
- Người này hàm dưới vỡ vụn, vô phương nói chuyện, ta liền để y viết.
- Nàng đoán y viết cái gì?
- Cái gì?
- Nàng xem xem.
Đông Môn Mộng tiếp nhận tờ giấy Dạ Minh đưa tới, nhìn một chút liền tức giận:
- Tên này không biết xấu hổ, lại còn nói Côn Côn và Tần Tần nhà ta hãm hại y! Hai đứa bé lại có thể hại ngươi như thế?! Loại hồ ngôn loạn ngữ này người bình thường cũng sẽ không tin.
- Đúng rồi! Đối với loại người vu hãm này, ta liền hảo hảo giáo dục một phen, ai ngờ cái tên kia không đổi giọng, còn nguyền rủa con chúng ta. Cửu Cung Các đáng chết! Lão tử muốn diệt bọn chúng để tiết mối hận trong lòng!
- Tiểu Lăng, ngươi đi chuẩn bị một chút.
- Trương Thiên Thiên, ngươi cũng đi chuẩn bị một chút.
- Vâng! Lão gia! Phu nhân!
Hai người chắp tay hô, lập tức đi chuẩn bị một chút, chuẩn bị đi diệt Cửu Cung Các kia.
Người nào không đắc tội, lại đến tìm thiếu gia gây phiền toái, đây không phải chán sống rồi sao.
Theo Trương Thiên Thiên cùng Tiểu Lăng rời đi, Dạ Minh thấp giọng nói ra:
- Người này cũng có chút kỳ quái, trên bụng có hai chỗ bị kiếm đâm.
- Chuyện này có gì kỳ quái?
Đông Môn Mộng hỏi.
- Vết đâm này rất kỳ lạ, tựa như bị người không có sức đâm, dù sao chúng ta là người tu luyện, vết kiếm đâm sẽ có hiệu quả xuyên qua, trừ phi đã mệt bở hơi tai.
- Ngươi nói là, hài tử đâm y? Làm sao có thể, Côn Côn và Tần Tần nhỏ như vậy, sẽ không làm chuyện như thế.
- Không phải, ta nói là có cao nhân tại bảo vệ bọn nó.
Đông Môn Mộng yên lặng nhẹ gật đầu:
- Cảm giác có chút giống, cũng không biết là cao nhân phương nào, có mục đích gì, hai chúng ta cũng không phát hiện khí tức người này, nếu như gặp mặt, phải cảm ơn y thật tốt.
- Ta cũng nghĩ như vậy, bằng không tối nay bọn nhỏ đã gặp nguy hiểm.
- Bất quá Cửu Cung Các này đúng là đáng chết! Liền tiểu hài tử đều không buông tha!
Đông Môn Mộng nắm đôi bàn tay trắng như phấn oán giận nói ra.
- Đúng vậy! Thiên Thiên cùng Tiểu Lăng đã đi xử lý, chúng ta kiên nhẫn chờ là được.
- Đi rót chén trà cho ta, làm tức chết.
- Mộng Mộng, bớt giận, đừng tức giận hại thân thể, Côn Côn và Tần Tần không có chuyện gì.
Dạ Côn cùng Dạ Tần là không có việc gì, chỉ khổ Đông Tiên a, đụng phải Dạ Côn liền không có chuyện tốt phát sinh, thậm chí còn mất mạng, nếu như nằm ở trong bụi hoa, có lẽ còn có thể sống thêm mấy canh giờ, ít nhất còn có hồi ức ngọt ngào.
Thế nhưng hiện tại hồi ức chỉ có hối hận, tiếng kêu cứu mạng kia biến hồi ức cuối cùng của mình trở thành địa ngục.
Nếu như lại cho y lựa chọn một lần, y khẳng định sẽ im lặng nằm ở trong bụi hoa chờ chết, tuyệt đối sẽ không hô cứu mạng.
Lúc này hai người Trương Thiên Thiên cùng Tiểu Lăng đã làm tốt chuẩn bị, một thân trang phục màu đen phủ kín người, hoàn toàn không lộ ra một chút sơ hở nào.
Duy nhất nổi bật chính bội kiếm trong tay hai người, đây là lần đầu tiên thấy hai người bọn họ cầm kiếm, trong tay Trương Thiên Thiên nắm là một thanh trường kiếm màu bạc, hoa văn trên vỏ kiếm đẹp đẽ vô cùng, có chút loè loẹt.
Mà kiếm trong tay Tiểu Lăng đỏ bừng, vỏ kiếm không có ấn ký dư thừa, lại cho người ta một loại cảm giác tiến đến tử vong, rất là đè nén.
Chẳng qua là Trương Thiên Thiên có chút khẩn trương, loại khẩn trương này không phải tới từ kẻ địch, mà là đến từ Tiểu Lăng.
Rất lâu không cùng Tiểu Lăng ra ngoài làm nhiệm vụ, lần này lại có thể đơn độc cùng một chỗ, phải nói chút gì đó mới được.
- Đi thôi, đi sớm về sớm.
Tiểu Lăng từ tốn nói, tiểu thư như thế nào, vậy thị nữ liền như thế nấy, Dạ gia một nhà đều rất ác độc.
- Ồ... được...
Trương Thiên Thiên có chút chất phác.
Hai người trong nháy mắt liền tan biến ngay tại chỗ, mấy hơi ở giữa liền đến một tòa núi lớn nào đó ở Đông U, phóng nhãn toàn bộ dãy núi, phía trên phòng ốc đan xen, vờn quanh ở phía trên dãy núi giống như cự mãng.
Đây là Cửu Cung Các, mặc dù không phải thế lực rất mạnh, nhưng cũng không thể coi thường.
Bất quá Tiểu Lăng cùng Trương Thiên Thiên lộ ra khí định thần nhàn, dường như lúc trước đã làm loại chuyện này không ít.
- Tiểu Lăng, kia là gì...
Trương Thiên Thiên lời còn chưa nói hết, Tiểu Lăng liền trực tiếp rút kiếm của mình ra, nháy mắt kiếm vừa ra khỏi vỏ, thân kiếm liền bị ngọn lửa bao trùm.
- Liệt Hỏa Kiếm pháp!
Tiểu Lăng khẽ kêu một tiếng, tay phải cấp tốc vạch ra thập tự liệt diễm.
Liệt hỏa hừng hực phảng phất muốn chiếu sáng màn đêm tăm tối, thập tự hỏa diễm kinh khủng kia mang theo khí tức nóng bỏng đánh úp về phía Cửu Cung Các, nhiệt độ tại thời khắc này trở nên quỷ dị dị thường, uy áp to lớn bao phủ cả toà sơn mạch lại.
Khóe miệng Trương Thiên Thiên hơi hơi run rẩy, quả thật giống phu nhân như đúc, người hung ác đều ít nói.
Tại Cửu Cung Các, năm tên đệ tử đang đang đi tuần, kiểm tra có dị thường hay không.
- Đêm hôm khuya khoắt như thế đi tuần tra, cũng không nhìn thấy cái quỷ gì.
Một tên đệ tử phàn nàn nói ra.
- Đúng vậy, có ai dám tới Cửu Cung Các ta gây rối, thật là muốn chết.
- Nghe nói gần đây Các chủ mất thứ gì đó, cho nên hỏa khí rất lớn.
- Ta là nghe nói có người làm phản rồi, cầm bảo bối của Các chủ đi, cho nên Các chủ mới nổi trận lôi đình.
- Cấp trên đánh nhau, lại liên lụy đến mấy tên tiểu đệ tử chúng ta.
- A, các ngươi nhìn bầu trời, đó là cái gì, đỏ đỏ, nóng quá a...
Mấy tên đệ tử ngẩng đầu nhìn chăm chú trên không, hỏa diễm cuồn cuộn chớp mắt đánh tới, mấy tên đệ tử còn chưa kịp kêu thảm, trong nháy mắt đã hóa thành tro tàn.
Rầm rầm rầm!!!
Toàn bộ dãy núi Cửu Cung Các bị Liệt Hỏa Kiếm pháp đánh trúng, chia năm xẻ bảy.