- Cũng không có gì, chỉ là chuyện tu luyện trong nội viện, ngày mai sẽ có một học sinh tới, lão sư nói là từ An Khang châu tới.
Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng hơi sững sờ, Đông Môn Mộng tò mò hỏi:
- Học sinh từ An Khang châu tới tới làm gì?
- Không biết, nghe lão sư nói, hình như là trao đổi kiếm kỹ đi, bất quá nghe Ba Uyển Thanh nói, là tới nhà bọn họ làm khách, con cũng không biết có ý gì.
Dạ Tần sờ lên cái đầu trọc của mình, ngốc ngốc cười láo lĩnh nói.
Tiểu Lăng phục vụ bên cạnh đều nhịn không được cười, hai đứa bé này thật là, đều làm cái đầu trọc, nhất là thời điểm ngồi cùng một chỗ, cảm giác cứ buồn cười thế nào ấy.
Đối với chuyện bỗng nhiên xuất hiện người ngoài, vợ chồng hai người vẫn tương đối cảnh giác.
- Mẫu thân, ngày mai con có thể đi tu luyện không.
- Thật không sao rồi?
Đông Môn Mộng nghiêm túc hỏi.
- Mẫu thân ~ thực không sao ~
Dạ Côn mang theo từng tia nũng nịu nói ra, đụng phải mẫu thân tốt như vậy, nũng nịu đều là hành động bản năng.
Đông Môn Mộng ôn nhu cười một tiếng, lập tức xinh đẹp không thôi, mặc dù cha thường nói cái gì về sau đừng cưới lão bà giống như mẫu thân.
Thế nhưng hai huynh đệ cảm thấy, có thể lấy được nữ tử giống như mẫu thân, đó chính là may mắn mấy đời nha.
Sau khi ăn xong, hai huynh đệ đi vào trong hậu viện.
- Đại ca, Phong Điền cùng Nguyên Chẩn muốn chỉnh học sinh mới tới kia.
Dạ Tần lặng lẽ nhìn xung quanh, lén lút nói ra.
- Bọn muốn chỉnh như thế nào?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi, hai tiểu tử này muốn chỉnh mình cũng không phải chuyện một ngày hai ngày, đó là một năm hai năm, chẳng qua là cho tới bây giờ không thành công qua.
- Không biết, nhưng đại ca phải cẩn thận, Tu Luyện Viện không giống với tư thục, lão sư cho phép so tài.
Dạ Tần cẩn thận căn dặn.
Dạ Côn vỗ vỗ bả vai Dạ Tần:
- Đệ đệ, ngươi cứ yên tâm đi, không có việc gì, đến phiên ngươi, cùng huyện trưởng chi nữ kia?
- Không có gì a...
Dạ Tần lập tức nhìn sang phía bên cạnh, dáng vẻ giống như có chút chột dạ.
- Hôn môi chưa?
- Đại ca! Ngươi hạ lưu!
Dạ Tần thở phì phì đi vào trong phòng, còn đóng cửa cái rầm.
Chuyện này khiến Dạ Côn một mặt mộng bức, đây là hạ lưu? Trời ạ!
Ngày thứ hai, Dạ Côn đổi một bô y phục luyên công màu đen, tinh thần vô cùng phấn chấn, Dạ Tần bênh cạnh thế mà còn có chút đỏ mặt.
Chuyện này khiến Dạ Côn hết sức câm nín, tiểu tử ngươi rất thẹn thùng a.
Hai cái đầu trọc lớn đi ra Dạ gia, mọi người xung quanh đều sẽ nhìn nhiều vài lần, dù sao hài tử để cái đầu trọc còn có thể suất khí như vậy không nhiều.
- Được rồi được rồi, coi như đại ca nói sai có được hay không.
Dạ Côn dỗ dành đệ đệ hờn dỗi, một mặt bất đắc dĩ.
Dạ Tần quệt mồm nói:
- Đại ca, về sau phải chú ý dùng từ, bằng không thì sẽ bị nói thành tiểu lưu manh.
- Ừ ừ ừ, đại ca thụ giáo.
Dạ Côn ủi ủi đệ đệ, chờ ngươi sau này liền sẽ rõ ràng một cái đạo lý, nam nhân hư càng được nữ hài tử ưa thích, Côn ca ta là nam nhân chính trực, cho nên mới rơi vào kết quả như vậy, bi kịch.
Dạ Tần nhếch miệng cười một tiếng:
- Đại ca, chờ chút nữa ta tới dạy ngươi kiếm kỹ được chứ, ta nói với ngươi a, ngươi là không nhìn thấy, ta hiện tại chính là cái này.
Nói xong Dạ Tần cũng cảm giác là lạ ở chỗ nào, nhưng lại không nói ra được.
Lần trước Dạ Côn đi vào Tu Luyện Viện, cũng chỉ thấy một đại môn khẩu, sau đó liền bị sét đánh.
Hôm nay rốt cục tiến vào.
Chẳng qua là...
Cái này là một cái sân huấn luyện, mấy cái cọc gỗ bày ở một góc, một người trung niên nam tử đang ngồi dưới mái hiên uống rượu.
- Đại ca, kia chính là lão sư, kiếm sĩ duy nhất ở huyện chúng ta đấy, rất là lợi hại.
Dạ Tần một mặt sùng bái, phảng phất mình cũng phải trở thành cao thủ giống như thế.
Dạ Côn nghĩ thầm, mẫu thân và phụ thân chúng ta mới thực sự là cao thủ, chẳng qua ngươi không biết mà thôi.
- Phong Điền, Dạ Côn thế mà đến kìa.
Đứng ở cách đó không xa Nguyên Chẩn liếc mắt liền phát hiện Dạ Côn, lập tức nói với Phong Điền bên cạnh.
- Tiểu tử này đúng là mạng lớn, bị một tia sét lớn như vậy đánh trúng vẫn không sao, làm hại ta vui vẻ mấy ngày.
Nguyên Chẩn cười xấu xa một tiếng:
- Như thế cũng tốt, một lúc nữa chúng ta có thể giáo huấn Dạ Côn cùng cái tên mới đến một lượt luôn.
- Nguyên Chẩn, không bằng chúng ta tới một cái mượn một thanh đao.
Phong Điền bỗng nhiên có một cái chú ý tốt, tự mình động thủ với y, còn không bằng để Dạ Côn đánh trước, đến lúc đó coi như đắc tội, đó cũng là Dạ Côn.
Nguyên Chẩn liền hiểu ý của Phong Điền:
- Biện pháp này thật tốt, để mới tới đánh một trận với Dạ Côn, mặc kệ Dạ Côn thắng hay thua, đều sẽ đắc tội với người ta.
- Không sai! Cuối cùng có thể chỉnh tên Dạ Côn này, giờ khắc này ta chờ gần năm năm rồi!
- Ta cũng thế...
- Huynh đệ!
- Huynh đệ!
Hai người nắm tay đối phương thật chặt, kích tình tràn đầy.
- Đại ca, ngươi nhìn hai người kia, khẳng định không có lòng tốt.
Dạ Tần nhìn hai người nắm chặt tay nói nhỏ.
Dạ Côn biểu thị mình chỉ muốn nỗ lực tu luyện, mặt khác đều có thể để ở một bên mặc kệ.
- Tùy bọn họ đi, nhiều năm như vậy, cũng không có nhấc lên sóng lớn gì.
- Hình như đúng thế.
Cũng may Nguyên Chẩn cùng Phong Điền không có nghe được, huynh đệ đầu trọc đánh giá trực kích linh hồn.
- Dạ Tần.
Dạ Côn nghe thấy cái âm thanh này liền biết là người nào, xem ra huyện trưởng nữ nhi này có ý với đệ đệ mình.
Bằng không thì mỗi lần đều là hô đệ đệ, mà không phải gọi mình đây.
Đương nhiên, Côn ca ta không phải ăn dấm, đây là vui vẻ cho đệ đệ, chung thân đại sự đều giải quyết tốt.
- Uyển Thanh, đến sớm như vậy?
Dạ Tần quay đầu cười nói, bất quá nụ cười lập tức liền cứng đờ.
Ở bên cạnh Ba Uyển Thanh còn có một thiếu niên, thoạt nhìn chiều cao và bộ dáng, hẳn là lớn hơn nhóm người mình, chỉ sợ đã 14 tuổi.
Thân mang áo bào hoa lệ, nhìn cách chế tác liền biết giá cả không ít, một đại sư may vá được rất nhiều người truy cầu, dù cho không có thực lực gì, cũng có thể ngẩng đầu làm người, dù sao quần áo dùng để thể hiện bề ngoài của một người.
Cho dù là nhân vật cấp bậc Kiếm Tông, cũng phải mặc quần áo.
Lá trà màu xanh thêu thùa khảm một bên, còn khoác lên lụa mỏng, trong tay lay động nhẹ quạt xếp, ánh mắt mang theo vẻ miệt thị hết thảy, đang nhìn hoàn cảnh xung quanh, lộ vẻ ghét bỏ.
- Uyển Thanh, cái Tu Luyện Viện này thật là nghèo túng, theo ta đi An Khang châu đi, nơi đó không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.
Nam hài khinh thường một phen, khí chất vênh váo tự đắc trong nháy mắt liền phát ra.
Ngay cả Nguyên Chẩn cùng Phong Điền nhìn cũng khó chịu, điêu cái gì điêu, biết đây là nơi nào không, đây cũng không phải là An Khang châu!
Ba Uyển Thanh tựa hồ cũng không ưa thích nam hài tử sau lưng, tối hôm qua vừa đến, liền nói nơi này không tốt nơi kia không tốt, bất quá hình như cha có chuyện thương lượng với y, bảo mình dẫn theo nhìn một chút.
Dạ Côn cùng Dạ Tần theo bản năng phản cảm nam hài này, đây cũng quá cuồng đi, tưởng ngươi thiên hạ đệ nhất ư?