Dạ Tần hô hai chữ gia gia này đều cảm thấy rất cứng nhắc, Dạ Tư Không làm sao không nghe ra được.
Dạ Tần này, so ra kém đại ca y, cách biệt quá xa.
Hai đứa bé này của Dạ Minh, đúng là một trời một đất.
May mà Tần ca không biết suy nghĩ trong lòng Dạ Tư Không, bằng không thì liền muốn nói, gia gia nói rất đúng, ta cũng cảm thấy như vậy, từ nhỏ đến lớn đều muốn siêu việt đại ca, nhưng kết quả cuối cùng chính là, khoảng cách càng ngày càng xa, loại thống khổ đả kích này, ai có thể hiểu được?
- Bốn vị cháu dâu đúng là mỗi người một vẻ, Dạ Côn, Dạ Tần, đúng là có phúc lớn nha.
Dạ Tư Không nhìn mấy người Diệp Ly, cũng tán thưởng không ngừng, mấy người được khen đều có chút ngượng ngùng.
- Đều là nhờ phúc của gia gia.
Đúng là không nhìn ra, công phu vuốt mông ngựa của Côn ca đều là nhất lưu, chuyện này khiến Nguyên Chẩn và Phong Điền cảm thấy, Côn ca ngươi lợi hại như thế, sao còn muốn chúng ta làm gì, vẫn là trở về huyện Thái Tây thôi.
Ngay cả vuốt mông ngựa chúng ta cũng không bằng.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi đều muốn tâm sự với tiểu trọc đầu một phen, có cần phải nịnh bợ ông ta như thế không?
Nếu Côn ca biết ý nghĩ của thê tử, khẳng định sẽ hừ lạnh một tiếng, nữ nhân các ngươi đúng là tóc dài hiểu biết ngắn, lười giải thích với các ngươi.
Dạ Tư Không nghe nói như thế, mặt mày liền hớn hở, chuyện này khiến Dạ Dương hết sức kinh ngạc.
Đã rất lâu rồi cha chưa từng cười tươi như thế, hôm nay ở chỗ của Dạ Côn lại liên tục thoải mái, không nghĩ ra.
- Dạ Côn, phụ mẫu con không có ở đây, con chính là lớn nhất, phải chiếu cố đệ đệ đệ muội thật tốt, có chuyện gì, cứ viết thư cho gia gia, gia gia sẽ giúp con giải quyết.
Nói thật, ta chính là thích câu nói này của ngươi, đến lúc đó cũng đừng nói làm không được nha.
- Gia gia ngài thật quá tốt, hẳn là vẫn chưa ăn cơm trưa phải không, chúng ta cùng nhau ăn cơm.
Kỳ thật câu này là lời khách khí, cùng nhau ăn cơm, ý nói chính là, ngươi có thể rời đi rồi, chúng ta muốn ăn cơm.
Nhưng Dạ Tư Không thật không nghe ra, chủ yếu là biểu hiện của Côn ca quá tốt rồi, tưởng rằng hắn nhiệt tình khoản đãi.
Bất quá Dạ Tư Không thật muốn trở lại Thái Kinh.
- Dạ Côn, gia gia tại Thái Kinh còn có chuyện cần phải làm, cho nên phải lập tức trở về, lần sau, gia gia sẽ cùng các con ăn cơm.
Dạ Tư Không vỗ vỗ bả vai Dạ Côn, khóe miệng lộ ra ý cười.
Dạ Côn lộ ra vẻ mặt thất vọng:
- Như thế à, đại sự làm trọng, gia gia trên đường cẩn thận.
- Ừm, gia gia biết, Dạ Tần, gia gia đi trước, nghe lời đại ca con.
- Được rồi gia gia.
Dạ Tần chắp tay nói.
Nhìn mọi người, Dạ Tư Không nhẹ gật đầu, bảo Dạ Dương đi thông tri mã phu, rất nhanh xe ngựa đã hạ xuống.
Dạ Tư Không giơ giơ tay lên, cái biểu tình kia của Côn ca thật sự là có chút xốc nổi, còn kém rơi lệ mà thôi.
Xe ngựa vừa đi, biểu lộ Côn ca liền khôi phục như thường, nhưng công chúa ở đây, cũng không thể quá bình thường được.
- Đi thôi, trở về tiếp tục ăn cơm.
Dạ Côn cười nói.
Trưởng Tôn Nhị hết sức nghi hoặc, Dạ Tư Không không phải tới để Dạ Côn làm gia chủ sao? Sao vừa rồi lại không nói gì, là do có mình ở đây ư?
Hẳn là như vậy.
Mà ở trên xe ngựa, Dạ Dương vẫn không nhịn được hỏi:
- Cha, thật vui vẻ như vậy sao?
- Đúng vậy, Dạ gia xuất hiện Dạ Côn, quả thật khiến cho ta rất vui vẻ.
Dạ Tư Không cười nhẹ một tiếng, cảm thấy sau này Dạ Côn sẽ thành đại tài, là một hài tử ưu tú.
Mỗi một đại nhân vật nhìn thấy Côn ca ta, đều sẽ có ý nghĩ như thế, Côn ca ta chỉ muốn hỏi một chút, các ngươi nhìn trúng điểm nào, nói Côn ca ta ưu tú như vậy, Côn ca ta từ bỏ còn không được sao?
Dạ Dương không hiểu nổi:
- Cha, không phải chỉ là một đứa bé thôi sao?
- Đứa bé? Ngươi đến bây giờ vẫn xem Dạ Côn chẳng qua là một đứa bé? Đồ đần độn! Chẳng khác gì lão tứ! Đến lúc đó làm sao chết cũng không biết!
Dạ Tư Không lập tức thóa mạ một chầu, thật muốn mẳng tỉnh đám con cháu ngu ngốc của mình.
Dạ Dương cúi đầu không nói, thế nhưng đều ném mọi chuyện lên trên đầu Dạ Côn, nếu không phải hắn, hôm nay mình sẽ bị cha mắng hai trận ư?
- Một đứa bé có thể khiến cho Bạch Đào Kiếm Đạo quét rác sao? Ngươi bảo y tới quét rác cho ta xem, ngươi làm được, cái ghế gia chủ này sẽ thuộc về ngươi!
Ánh mắt Dạ Tư Không quả thật rất độc, liếc mắt một cái liền nhìn ra thân phận của Phi Tuyết.
Dạ Dương nghe xong liền hít sâu một hơi.
- Bạch Đào Kiếm Đạo?
- Còn có cái hai tên tôi tớ đứng ở cửa ra vào kia, mặc dù không biết, nhưng thực lực không thể coi thường, hiện tại Dạ Côn mới bao nhiêu tuổi, thế mà hắn đã có được thực lực Kiếm Hoàng! Tôi tớ vẫn là ẩn số, Bạch Đào Kiếm Đạo quét rác, thậm chí hai thê tử của hắn đều có vấn đề, những thứ này cộng lại, ngươi cảm thấy hắn vẫn là hài tử?!
Dạ Tư Không bị tức đến độ giơ tay lên, Dạ Dương vô thức ôm đầu, động tác rất buồn cười, cũng may là không có người ngoài nhìn thấy.
Dạ Tư Không chậm rãi thả tay xuống:
- Nếu Dạ Côn muốn lợi dụng, ta cũng thuận theo ý của hắn, nếu như có thể giúp Dạ gia nâng cao một bước, bị lợi dụng cũng không sao, nếu các ngươi có bản lãnh này, cũng có thể đến thử xem! Các ngươi dám sao?!
Dạ Dương không nói, Dạ Côn kia làm cái gì ngươi cũng cảm thấy là tốt, chúng ta làm cái gì ngươi cũng thấy ngứa mắt, nếu như lợi dụng lão nhân gia người, chúng ta còn không phải sẽ nằm trên thớt cho người chặt sao.
Dạ Tư Không thở dài một hơi.
- Cha?
- Sau khi gặp Dạ Côn, ta có chút hối hận, sớm biết hẳn nên đến nhìn Dạ Côn rồi mới định đoạt.
- ......
Cha nhìn trúng tiểu trọc đầu Dạ Côn kia ở chỗ nào, không phải trên người có thanh kiếm mẻ thôi sao! Ngoại trừ điểm này mạnh hơn người khác, còn có cái gì? Còn có cái gì! Có cái rắm!
Có bản lĩnh đừng dùng Thần Kiếm, chúng ta tới đơn đấu, nếu ngươi có thể một quyền đấm chết ta, tính Dạ Côn ngươi thắng!
Dạ Tư Không chậm rãi nhắm mắt lại, tựa hồ cảm thấy tiếc hận với quyết định của mình.
Nhưng vào đúng lúc này, xe ngựa đột nhiên ngừng lại, Dạ Tư Không vẫn nhắm mắt, tựa hồ đang nghỉ ngơi.
Mà Dạ Dương lại biến sắc.
- Người nào? Lại dám cản đường gia chủ Dạ gia!
Mã phu có thể một mực đánh xe cho Dạ Tư Không, cũng xem như nửa người Dạ gia, khí thế kia không giống người bình thường, nhưng đối với hai người trước mặt mà nói, rõ ràng không đủ.
- Cha, vừa ra tới liền có người muốn giết người, hài nhi đi ngăn cản một thoáng.
- Từ từ, phải hỏi rõ ràng mới được, ta mới vừa ra ngoài, liền có người không thể đợi.
Dạ Tư Không từ từ mở mắt, trong ánh mắt già nua hiện lên một tia lãnh ý.
Lúc này mã phu gặp nguy không loạn, đối mặt hai tên thích khách che mặt, trên khí thế thậm chí còn chiếm ưu thế nhỏ.
Hai người áo đen phù không, nhìn ánh mắt của bọn họ, tựa hồ cũng không muốn để ý tới mã phu.
- Dạ gia chủ, tránh trong xe ngựa tính là gì?
Một người áo đen trong đó lên tiếng hô.
Dạ Tư Không nhẹ nhàng trả lời:
- Là ai phái các ngươi tới?
Một người áo đen khác thản nhiên nói:
- Câu nói này của Tư Không có hơi dư thừa rồi.
- Không, ta là đang cho các ngươi cơ hội sống sót.
Dạ Tư Không ngữ khí bình thản, mang theo sự xem thường, chuyện này khiến hai tên người áo đen dừng một chút.
- Huống hồ chỉ bằng vào hai người các ngươi, cũng quá coi thường ta rồi, bắt bọn chúng lại.
Dạ Tư Không từ tốn nói.
Thân là mã phu của Dạ Tư Không, ngươi cho rằng y là người bình thường sao? Khẳng định không phải!