Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi đều phải bội phục phu quân, thật biết uy hiếp người.
- Thế nào? Ta chính là có đại quyền, ngươi tới cắn ta xem.
Chỉ thấy Hồng Mụ biến sắc, cười nói:
- Công tử, nói đùa thay đổi bầu không khí một chút, sao ngài còn tưởng thật chứ.
- Ha ha ha, đúng vậy, đều là nói đùa nha, đã trưa rồi, Hồng Mụ không về ăn cơm à?
Hồng Mụ vuốt vuốt cái trán, gạt ra nụ cười nói:
- Công tử, tốt xấu gì cũng cho một chút đi.
- Đệ muội, cần bao lâu mới có thể khiến Hoa Hương Lâu kia đóng cửa?
- Đại ca nói là được.
Dạ Côn đều muốn bay lên, quyền lực thật là thứ tốt, thanh danh công chúa cũng có chút tác dụng.
- Ai nha, đột nhiên nhớ tới trong nhà còn đang nấu nước, không quấy rầy nữa, cáo từ.
- Chờ một chút.
Dạ Côn gọi Hồng Mụ lại.
- Công tử, còn có chuyện gì sao?
Vẻ mặt Hồng Mụ đau khổ hỏi.
- Văn tự bán mình, Hồng Mụ quên rồi sao?
- Ai nha, xem trí nhớ của ta này.
Hồng Mụ vỗ đầu một cái, từ trong ngực lấy văn tự bán mình ra cho Dạ Côn.
Dạ Côn nhìn một chút không có vấn đề:
- Hồng Mụ nhanh trở về đi, nước sôi bay hơi hết rồi.
Hồng Mụ cười cười xấu hổ, sau đó mang theo người chạy.
- Đại ca ngưu bức!
Dạ Tần trực tiếp hô, ngay cả Trưởng Tôn Nhị cùng Tử Yên cũng hô đại ca ngưu bức.
Dạ Côn vỗ vỗ đầu vai:
- Loại chuyện nhỏ nhặt này, về sau các ngươi giải quyết là được, học nhiều một ít.
Dạ Côn hết sức đắc ý, đưa văn tự bán mình cho đệ đệ.
Dạ Tần trực tiếp xé, Tử Yên cảm động đến mức bổ nhào vào trong ngực Tần ca, gào gào khóc, thật là tội nghiệp a.
- Xem ngươi đắc ý.
Diệp Ly liếc mắt nhìn Dạ Côn, đưa tay sửa sang lại cổ áo cho Dạ Côn một chút.
- Thế nào, phu quân suất khí sao?
Nhan Mộ Nhi nhẫn nhịn nghẹn miệng:
- Suất là suất, nhưng vẫn chưa hoàn hảo.
- Còn chưa hoàn hảo?
Nhan Mộ Nhi nhẹ gật đầu:
- Học đệ đệ một ít, liền sẽ hoàn hảo.
- Ai nha, đói bụng quá, có phải nên ăn cơm rồi hay không?
Thấy Côn ca lại chuyển chủ đề, Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi cảm thấy sơ tâm không thể đổi, không khiến ngươi đốn ngộ, thề không bỏ qua!
Chỉ sợ Dạ Côn còn không biết, mình đã khiến thê tử phát bực.
Một ngày sau, Dạ gia Thái Kinh.
Trong tay Dạ Tư Không nắm lấy bức thư do Dịch Y Vân viết, cau mày, đứng ở bên cạnh còn có Dạ Dương.
- Cha, xem ra Dịch Y Vân chưa từ bỏ ý định, muốn tiểu tử Tư Niên kia lên làm gia chủ.
Dạ Dương bên cạnh trầm giọng nói ra, lộ ra một tia gian xảo.
Dạ Tư Không để bức thư xuống, âm u nói ra:
- Dịch Y Vân là một nữ nhân không tồi, hiện tại vẫn không từ bỏ ý định, thật khiến cho ta phải suy nghĩ lại.
- Cha? Ý của người là?
- Nguyên Tôn Kiếm Đế cùng Dạ Côn, con chọn người nào?
Dạ Tư Không hỏi.
- Đương nhiên là Nguyên Tôn Kiếm Đế, bất quá Nguyên Tôn Kiếm Đế làm sao có thể thu Dạ Tư Niên, chuyện này không thể nào.
Dạ Tư Không từ tốn nói:
- Nhưng có mấy ai biết tên thật của Nguyên Tôn Kiếm Đế chính là Nguyên Hạo, lại có mấy người biết bút tích của Nguyên Tôn Kiếm Đế.
- Cha, ý của ngài là?
- Dịch Y Vân ủng hộ con trai của mình, quả thật hao tốn không ít tâm tư, gọi người trở về, đổi Dạ Côn thành Dạ Tư Niên.
Dạ Dương thầm nghĩ phụ thân trở mặt thật nhanh, luôn chọn bên có lợi ích lớn nhất.
- Vâng!
- Chờ một chút.
Dạ Tư Không đột nhiên gọi Dạ Dương lại.
- Cha còn có chuyện gì muốn phân phó?
- Con cùng ta đi một chuyến.
- A???!!!
Dạ Dương kinh hô một tiếng.
- Đi chuẩn bị đi.
Dạ Dương chất phác đi ra ngoài an bài, cha lần này đến cùng tính thế nào? Vì sao đột nhiên muốn rời khỏi Thái Kinh rồi?
Đây không phải sẽ khiến Thánh Nhân ngờ vực sao?
Dù sao tay nắm một nửa hùng sư Thái Kinh, mọi cử động của Dạ Tư Không đều bị Thánh Nhân giám thị.
An Khang châu.
Giờ tý.
- Thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa! Đông đông đông!!!
Người gõ mõ cầm canh Bình Khang Phường hét lớn, miệng phun hơi nóng, bên hông còn mang theo bầu rượu nóng ấm.
- Haiz, thời tiết này đúng là càng ngày càng lạnh.
Người gõ mõ cầm canh dừng bước, mở bầu rượu ra nhấp một miếng, toàn thân đều nóng lên, thế nhưng một hồi gió rét thổi tới, khiến sau lưng phát lạnh.
Chậm rãi quay đầu nhìn lại phía sau, đằng sau một mảnh đen kịt, hôm nay trăng bị mây che phủ, một chút ánh sáng cũng không có, chỉ có ánh sáng phát ra từ đèn lồng trong tay.
Hô!
Một âm thanh quái dị vang lên, người gõ mõ cầm canh loáng thoáng trông thấy một cái hắc ảnh bay qua, nhưng nhìn kỹ lại lại không thấy ai.
- Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa! Đông đông đông!!!
Sáng sớm ngày thứ hai.
Dạ Côn ôm thê tử nằm ngáy o o, thê tử sinh khí thì sinh khí, thế nhưng lúc ngủ vẫn ôm Côn ca thật chặt.
Như thế mới ấm áp, thật là thơm.
- Thiếu gia, đại sự không xong!!!
Mặc dù Dạ Côn không có mở to mắt, nhưng bạch nhãn ở trong lòng đều đã lật ra tới, nhất định phải nói với Đông Tứ một chút.
Không được hô câu này nữa!!!
- Phu quân, gọi ngươi đấy.
Dạ Côn bất đắc dĩ lên tiếng:
- Thì thế nào? Không thể để cho ta ngủ ngon giấc sao? Thê tử đều lạnh.
Nói xong còn ôm chặt thê tử, thật là phiền quá.
- Thiếu gia, đêm qua hàng loạt hài tử ở Bình Khang Phường bị trộm đi!
Dạ Côn nghe xong mở mắt, Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi cũng đồng dạng.
- Các nàng ngủ tiếp đi, ta đi xem tình huống một chút.
- Ừm, phu quân chú ý an toàn, hôn hôn ~
Hết cách, Côn ca chỉ có thể ban thưởng mỗi thê tử một cái hôn, Côn ca ta ưu tú, luôn giản dị tự nhiên như vậy.
Mặc vào ngoại bào thật dày, Dạ Côn cảm giác đỉnh đầu đều sắp đông cứng, thời tiết thay đổi quá nhanh, hà một hơi lấy hơi nóng:
- Xảy ra chuyện gì?
Đông Tứ cung kính nói ra:
- Lão sư, hôm qua Bình Khang Phường mất đại khái trên trăm đứa bé, đều vừa đến hai tuổi, một người cầm canh nói hôm qua thấy hắc ảnh tung bay.
- Hài tử mất tích? Nha môn hẳn sẽ đến phá án đi.
Dạ Côn ngáp hỏi.
- Vâng, tên Ba Đài kia rất quan tâm chuyện này, sáng sớm đã tự mình đến nơi này điều tra.
- Thôi đi, đều là giả vờ mà thôi.
Dạ Côn từ tốn nói.
Nói là nói như vậy, Dạ Côn lại hỏi:
- Có biết chuyện gì không?
- Lão sư, có rất nhiều chuyện có thể lợi dụng hài tử, phong ấn tà ác, triệu hoán tà ác, luyện chế tà ác, mấy chuyện này đều hết sức tà ác.
Đông Tứ trầm giọng nói ra, loại hành vi này người người có thể tru diệt.
Dạ Côn nghe xong trầm mặc, lập tức nói ra:
- Ban đêm cùng Đát Từ ra ngoài trông coi, xem có thể bắt được người này hay không.
Nhưng mà lời này vừa mới nói xong, Dạ Côn liền nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng hoan hô, loáng thoáng có thể nghe thấy mấy từ Ngân Sắc Nam Nhân.
Người bên ngoài thấy Ngân Sắc Nam Nhân tới, phảng phất thấy được cứu tinh, cho nên mới hoan hô lên.
Dạ Côn bổ sung một câu:
- Tìm được người thì báo cho ta biết.
- Vâng.
Dạ Côn cảm thấy phải đến lật mặt tên giả mạo này, ngươi một mực giả mạo Ngân Sắc Nam Nhân, không tốt a.
Châu trưởng vừa mới sợ tội tự sát, án hài nhi mất tích liền đến, chuyện này khiến cho lòng người bàng hoàng, không biết An Khang châu có bị nguyền rủa hay không.
Mà lúc này, Dạ Tư Không cùng Dạ Dương cũng đã tới An Khang châu, đi đến Dạ gia đầu tiên.
Dù sao nhi tử cùng cháu trai chết, cũng phải đến xem xem.
Khắp nơi Dạ gia đều treo màn trắng, cảnh vật rất quạnh quẽ, có thể xem như người đi trà lạnh.