Nhìn thấy kim phiếu, con mắt Côn ca đều phát sáng, bất quá trong miệng vẫn nói ra:
- Kỳ thật có tiền hay không không quan trọng, quan trọng là quá trình.
Vừa nói vừa nhận lấy kim phiếu.
Quan Thanh tới thật là đúng lúc, nếu như bây giờ mẫu thân còn chưa đi, nhất định sẽ tịch thu ngay.
Hiện tại mẫu thân không có ở đây, kim phiếu mười vạn này, thật sự rất thơm a.
- Đúng rồi phó viện, Học Viện An Kinh các ngươi có tiến vào ba vị trí đầu không?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Nhờ phúc Dạ viện trưởng, đã tiến vào, Học Viện Nhật Nguyệt đệ tứ.
Quan Thanh cười nói.
- Ha ha, Học Viện Nhật Nguyệt kia có mắng các ngươi hay không?
Khóe miệng Quan Thanh giật một cái, làm sao có thể không có mắng, chính là chỉ thẳng mũi viện trưởng mắng không biết xấu hổ.
- Đây đều là nhờ vào thực lực.
Dạ Côn đều muốn hung hăng khinh bỉ một chút:
- Phó viện muốn lưu lại ăn bữa cơm không?
- Đa tạ, nhưng hai mươi mấy ngày sau sẽ đi Kiếm Trủng, học viện cần tuyển chọn học viên.
- Được, vậy ta sẽ không quấy rầy phó viện.
Quan Thanh nghi hoặc hỏi:
- Dạ viện trưởng không có ý định thu người sao? Dù sao danh ngạch nhiều như vậy.
- Xem tâm tình đi.
Quan Thanh cười cười, dù sao đây cũng là chuyện của người khác.
Nhìn Quan Thanh lần nữa biến mất, Dạ Côn nhẫn nhịn nghẹn miệng, thật tốt, không thể bước đi bình thường sao? Động một chút lại bay tới bay lui.
Dạ Côn vừa mới quay người lại, đã thấy thê tử nhìn mình chằm chằm, thầm nghĩ không ổn.
Mặc dù mẫu thân đi, thế nhưng đã dạy thê tử rất khá.
Mọi người nhìn Côn ca, không biết Côn ca làm thế nào mới bảo vệ được mười vạn kim tệ này.
- Ăn cơm, ăn cơm.
- Phu quân, đưa kim phiếu cho chúng ta bảo quản giúp ngươi, thiếu tiền liền tìm chúng ta là được.
Diệp Ly duỗi tay nhỏ ra, bộ dáng ngươi không cho ta, ta liền báo cáo ngươi.
Dạ Côn làm sao có thể giao ra dễ dàng như vậy:
- Ly Nhi, nàng đây là không hiểu chuyện rồi, hiện tại ta là viện trưởng, chi tiêu của mọi người đều rơi lên trên đầu ta, thân là một viện trưởng vĩ đại, trên người lại không có lấy một kim tệ, nói ra sẽ khiến các nàng mất mặt, các nàng thấy có đúng hay không.
Đột nhiên, Nhan Mộ Nhi lấy ra một cái vòng đồng thau quỷ dị, không nói hai lời liền hướng phía bên trong hô:
- Mẫu thân ~
Sắc mặt mọi người lập tức cứng đờ.
Nhất là Dạ Côn.
Đông Tứ sau lưng Dạ Côn nhỏ giọng nói ra:
- Đây là một loại pháp khí truyền âm.
Vừa mới dứt lời, bên trong liền vang lên âm thanh của Đông Môn Mộng.
- Mộ Nhi, làm sao vậy? Có phải mẫu thân vừa đi, Côn Côn liền khi dễ con hay không.
Nghe thấy âm thanh của mẫu thân, da đầu đều tê rần, ngàn vạn lần không nghĩ tới, mẫu thân thế mà còn lưu lại một tay.
Quá không nói đạo lý!
- Không có, chỉ là nhớ mẫu thân, muốn nghe âm thanh của mẫu thân, cha mẹ có khỏe không?
Nhan Mộ Nhi nhìn Côn ca, mày liễu run lên, có sợ không? Kinh khủng không? Còn hung hăng càn quấy không?
- Không cần lo lắng, hơn mười ngày nữa là đến Hạ Đô, Côn Côn cùng Tần Tần có nghe lời không?
- Dạ có, bọn họ đang khắc khổ tu luyện.
- Vậy thì tốt, đừng nói cho bọn họ biết, mẫu thân lưu lại pháp khí này cho các con nhé.
- Vâng, mẫu thân.
- Ừm ừm ừm, sớm cùng Côn Côn sinh hài tử, chủ động chút, thực sự không được liền hạ dược.
Mọi người:......
Tất cả mọi người đều nhìn Côn ca, ánh mắt lộ ra khó có thể tin, Côn ca!!!
Ban đêm ngươi làm gì???
Liền Dạ Tần cũng bối rối, không phải đại ca có bị bệnh đấy chứ.
Dạ Côn đều muốn chạy.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi cũng không ngờ mẫu thân sẽ nói lời này, thật là mất mặt a...
- Mẫu thân, chúng con đi ăn cơm đây, hôm nào trò chuyện.
- Mộ Nhi, con đừng vội, không hạ mãnh dược, Côn Côn sẽ không đi vào khuôn khổ.
Đông Môn Mộng vừa mới nói xong, bên cạnh liền vang lên âm thanh của Dạ Minh.
- Nàng làm gì thế, việc này nàng cũng muốn quản sao?
- Làm sao lại không thể quản, ngươi không muốn ôm cháy, ta muốn ôm.
- Cắt.
- Phu quân, xem ra ngươi lại ngứa da.
Sau đó chính là tiếng kêu thảm thiết của cha, Nhan Mộ Nhi tranh thủ thời gian đóng, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng.
- Uầy, nói gì thế, kim phiếu giao cho các nàng, phu quân liền yên tâm, nếu như phu quân làm mất rồi, vậy sẽ không tốt, đến, hãy nhận lấy, ở trước mặt mẫu thân nói tốt vài câu.
Tất cả mọi người đều bội phục công phu trở mặt của Côn ca, cực kỳ giống cha.
Nhìn kim phiếu chui vào trong tay thê tử, Côn ca thề, các ngươi đừng hòng chiếm được Côn ca ta, nghĩ cũng đừng nghĩ.
- Phu quân thật ngoan, hôn hôn ~
Dưới ánh mắt im lặng của mọi người, Côn ca bị tả hữu khai cung.
Một cái hôn trị giá năm vạn kim tệ, loại thê tử này, có thể nuôi nổi sao?
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi cũng rất vui vẻ, hiện tại có mười vạn kim tệ, rất lâu không có ra ngoài đi dạo, xế chiều hôm nay phải đi ra ngoài một chút mới được.
Sau khi ăn xong, Dạ Côn đã nhìn thấy thê tử ra cửa, còn muốn gọi mình đi theo mang đồ, nghĩ hay lắm.
- Côn ca, thật nhàm chán.
- Đúng vậy đó Côn ca, giống như ở trong Tu Luyện Viện năm đó vậy.
- Đại ca, tìm chút chuyện gì đó làm đi.
- Được thôi, các ngươi đi tu luyện.
Dạ Côn nghiêm túc nói.
Nguyên Chẩn và Phong Điền cười nói:
- Đột nhiên phát hiện, yên tĩnh cũng là một bộ phận tu tâm, rất tốt.
- ......
Dạ Côn đột nhiên nói ra:
- Vị thúc phụ kia của chúng ta gần đây không có xuất hiện, xem ra lại sắp có chuyện.
- Đúng vậy, Diệp thiếu gia mất chân, còn bị hủy dung, thúc phụ chúng ta làm sao có thể không có chút động tác.
Dạ Tần cũng lo lắng, bất quá vừa nghĩ tới thực lực của đại ca, lại yên tâm không ít.
- Chỉ sợ không biết đang âm mưu chuyện gì, hiện tại cha cùng mẫu thân đều không còn ở đây, y càng không có cố kỵ.
- Vậy tẩu tẩu đi ra ngoài, chẳng phải sẽ rất nguy hiểm sao?
Dạ Tần lo lắng nói ra.
- Các nàng à, không có việc gì đâu.
Cũng chỉ có đại ca mới có thể yên tâm như thế, nữ hài tử như tẩu tẩu cứ như vậy ra cửa, cũng có thể yên tâm à, nếu kẻ xấu sinh ác ý thì biết làm sao bây giờ.
Màn đêm dần dần buông xuống, Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi vẫn chưa trở lại, điều này không khỏi khiến Dạ Côn lo lắng.
- Đại ca, lúc này tẩu tẩu còn chưa trở về, khẳng định đã xảy ra chuyện.
Dạ Côn không đợi nữa, lạnh giọng nói ra:
- Ra đi tìm một chút.
Chủ quan, trước đó bảo Đông Tứ hoặc là Đát Từ đi theo cũng tốt, hai cô nàng này, thật không làm người ta bớt lo, không có việc gì dáng dấp đẹp như thế làm chi, xảy ra chuyện rồi đi!
An Khang châu, trong một cái địa lao nào đó.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi bị giam ở bên trong, trước đó mua đồ mua mệt mỏi, liền muốn ăn một chút gì, kết quả bị người hạ thuốc.
Dứt khoát liền giả vờ ngất, xem xem rốt cục là ai ở sau lưng giở trò quỷ.
Thế nhưng chờ tới bây giờ, còn không thấy người đến, chuyện này khiến Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi cuống cuồng, hiện tại phu quân khẳng định rất gấp đi, có phải khóc rồi, có phải hối hận không có cùng chúng ta đi hay không, hừ... cho ngươi cuống cuồng chết luôn.
Không biết chúng ta dung mạo xinh đẹp, sẽ gặp nguy hiểm à, đúng là đồ đần.
Trong lúc Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi nhàm chán, đột nhiên nghe thấy âm thanh cửa sắt mở ra, sau đó chỉ nghe thấy tiếng bước chân nặng nề.