Mà sau khi Mộ Nhi tắm gội xong đi ra, liền trực lên giường đi ngủ, Dạ Côn không hiểu ra sao, hai người bọn họ như thế nào vậy?
Tự nhiên khi không lại phát cáu, nghe nói nữ hài tử mỗi tháng đều có mấy ngày tính tình không tốt, chẳng lẽ là đụng phải mấy ngày này rồi?
Hay là đi ra ngoài tránh một hồi?
Đệ đệ còn chưa hòa hảo, hiện tại đi qua, cũng không biết nên nói cái gì.
- Mộ Nhi, đã ngủ chưa?
Dạ Côn cười nói.
- Chết!
- ......
Dạ Côn ngồi ở cạnh giường, giật giật tay nhỏ của Nhan Mộ Nhi:
- Thê tử, anh anh anh ~
Thổi phù một tiếng.
Nhan Mộ Nhi nguyên bản dự định không để ý tới Côn ca ba ngày ba đêm, nhưng nhìn Côn ca thế mà nũng nịu, thật sự là không nhịn được cười ra tiếng.
Xem ra Côn ca quả thật có chút tài dỗ nữ hài tử.
- Giận rồi!
- Thê tử, hôn một cái.
- Không cho ~
- Liền đến một ngụm.
- Chỉ biết hôn, ngươi không biết làm thứ gì khác ư?
Nhan Mộ Nhi chững chạc đàng hoàng nói ra, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Dạ Côn nghĩ sâu xa một thoáng, lập tức vỗ tay một cái:
- Chúng ta còn có thể ôm hôn.
- ......
Xin cho ta yên tĩnh một chút, bằng không ta sợ liền tới một quyền đấm chết phu quân.
Chờ sau khi Diệp Ly đi ra, Côn ca rốt cục bị đuổi ra khỏi phòng, hảo hảo ở ở bên ngoài yên tĩnh một chút, suy nghĩ xem mình sai ở chỗ nào.
Nghĩ thông suốt thì trở lại.
Dạ Côn một mặt mộng bức, hoàn toàn không biết mình sai ở nơi nào, các nàng khẳng định là ghen ghét, cho nên dùng loại phương thức này tới biểu hiện sự mạnh mẽ.
Có thể hiểu được, đây là một loại tự ti không tự tin, các nàng cũng thật đáng thương.
Vừa lúc bị các nàng đuổi ra, Dạ Côn dự định đi Thâm Uyên tìm Cổ Sâm Thụ tâm sự, dù sao đây là một cái tai hoạ ngầm, đi ngủ đều không ngủ yên.
Đi tới phía sau học viện, Dạ Côn nhìn về phía miệng giếng, bên trong tựa hồ đã bị phong ấn.
Nếu như mình phá phong ấn, sợ rằng sẽ khiến người hạ phong ấn biết, xem ra vấn đề này phải tìm hai vị đệ tử kia rồi.
Gọi Đông Tứ và Đát Từ đến.
- Lão sư, có chuyện gì cần chúng ta làm sao?
- Giết người, cướp của, bắt cóc, khi dễ người, chúng ta việc ác bất tận!
Đông Tứ nắm quyền đặt ở ngực trầm giọng nói ra.
Ngươi mới việc ác bất tận, ai là đồng đạo với ngươi?! Đát Từ ta là người trạch tâm nhân hậu.
Dạ Côn cười nói:
- Hôm nay chủ yếu là muốn các ngươi giải trừ phong ấn, điều kiện tiên quyết là không để người hạ phong ấn biết.
Lão sư thế mà ra khảo đề!
Lại đến đề mục khó khăn như thế!
Phong ấn cũng thuộc về một loại đạo lực, một khi phá trừ cỗ đạo lực này, người thi pháp sẽ phát giác, cho dù phong ấn nhỏ đến mức nào, cũng sẽ mang đến báo động.
Đây là một loại pháp tắc Thiên Đạo, tồn tại không thể vi phạm, mà lão sư còn không muốn để cho người khác biết.
- Lão sư, cho chúng ta thời gian ngẫm lại.
Dạ Côn vỗ vỗ bả vai của hai người:
- Từ từ suy nghĩ.
Lời này của lão sư nhất định phải hiểu ngược lại, ý nghĩa thật sự chính là, các ngươi nhanh lên!
- Lão sư, chúng ta có biện pháp.
- Ồ? Nói nghe xem.
Đông Tứ nghiêm túc nói ra:
- Ta dùng một chiêu Lục Pháp Phá Không tới ngăn cách đạo lực truyền ra.
Đát Từ bên cạnh nói theo:
- Ta lại dùng một chiêu Bạch Vụ Tụ Linh, lại dán lên một tầng phong ấn.
- Cuối cùng bên dưới Tứ Phương Huyết Hải, lão sư liền có thể đi xuống.
Đông Tứ chắp tay nói ra.
Dạ Côn nghe xong cảm thấy rất cao thâm, không hổ là đệ tử Thiên Tôn, vấn đề khó giải quyết như thế, trong vòng mấy hơi liền nghĩ ra.
- Được, vậy các ngươi bắt đầu đi.
- Lão sư, mời tránh ra một chút.
Dạ Côn đi đến một bên nhìn xem, cũng muốn học tập Pháp Đạo một thoáng, nhưng trực bảo học sinh dạy mình Pháp Đạo, hình như rất mất mặt.
- Lục Pháp Phá Không!
- Bạch Vụ Tụ Linh!
- Tứ Phương Huyết Hải!
- Lão sư, mời!
Dạ Côn biểu lộ là như vậy (? Д?).
Bọn họ thế mà ở bên cạnh mở một đạo vết rách để đi vào.
Đúng là dùng Lục Pháp Phá Không tới ngăn cách đạo lực truyền ra, nhưng ngăn cách chính là đạo của họ, đạo lực ba động của Bạch Vụ Tụ Linh đều được Lục Pháp Phá Không che đậy lại.
Mà Tứ Phương Huyết Hải kia chính là dùng để đào hang, vô luận bộc phát ra uy lực thế nào, bên ngoài đều sẽ không biết được.
- Lão sư?
Đông Tứ nhẹ giọng kêu.
Dù sao yêu cầu của lão sư rất cao, đám học sinh chúng ta cũng không biết nên làm sao cho phải, chỉ có thể nghĩ biện pháp tốt nhất.
- Làm rất tốt, rất sáng tạo.
Đào động đều có thể như thế... Dạ Côn cũng không biết nên nói gì, bất quá đây cũng là một loại phương pháp, học sinh của mình vẫn là rất nhạy bén.
Được lão sư khen như thế, Đông Tứ và Đát Từ đều có chút đỏ mặt, đúng là cảm thấy vô thượng quang vinh.
- Ở phía trên bảo vệ tốt, ta đi một chút sẽ trở lại.
- Vâng, lão sư.
Dạ Côn nhảy xuống, trực tiếp thông đến vực sâu.
Vừa mới đến, Dạ Côn liền cảm giác được có chỗ không đúng.
Nhiệt độ không còn lạnh nữa, mà ở bên trong lại có một cỗ mùi hôi, rất khó ngửi.
Dạ Côn trực tiếp rút ra Hỏa Vân Phần Thiên, liệt diễm lập tức chiếu sáng Thâm Uyên.
Ánh mắt Dạ Côn lộ ra vẻ kinh hãi.
Bởi vì, nguyên bản căn tâm gốc cây kia không thấy!!!
Ngay cả ba con yêu thú bị băng phong cũng không thấy!!!
Dạ Côn quan sát trái phải, chuyện này sao có thể... lớn như vậy, chạy thế nào đi ra?
Chẳng lẽ còn có thể thu nhỏ?
Yêu thú... hình như quả thật có thể thu nhỏ!!!
Đầu óc Dạ Côn có chút ngổn ngang, hiện tại khẳng định mình đã bị lừa.
Nếu như đoán không lầm, Thực Cốt kia hẳn là khắc tinh của Cổ Sâm Thụ, không có Thực Cốt kiềm chế, Cổ Sâm Thụ liền có thể chạy, thuận tiện ở trước mặt mình giả chết một lần.
Nếu như mình không tiến vào, căn bản sẽ không phát hiện.
- Dạ Côn.
Trong vực sâu vang lên âm thanh trầm trọng, đây chính là Cổ Sâm Thụ.
Dạ Côn lập tức nhìn xung quanh.
- Dạ Côn, nếu như ngươi nghe được đoạn văn này, chứng minh ngươi đã biết rõ chân tướng, nhưng nhiều năm như vậy mới hiểu ra, khiến ta có hơi thất vọng.
Dạ Côn im lặng, này cũng quá coi thường ta, Côn ca ta còn cần rất nhiều năm à, ta đã sớm hoài nghi, chỉ là không có chứng cứ mà thôi.
- Kỳ thật ta cũng không có lừa ngươi bao nhiêu, nhiều nhất chẳng qua là mượn tay ngươi giải quyết phong ấn dưới đáy, có thể giúp ta rời khỏi nơi này, thù lao, ta cho ngươi Thần Kiếm, nói cho cùng, đây là giao dịch công bằng, lợi ích hối đoái, không phải sao?
- Bất quá ta vẫn rất xem trọng Dạ Côn ngươi, thế mà có thể dung hợp hai cỗ tu vi, điểm này ngay cả ta đều không nghĩ tới, ngươi còn mạnh hơn cả Nguyên Hạo, chống đỡ Thâm Uyên, xem như là thù lao ngoài định mức, ta cũng không ưa thích nhân loại, nhất là hai vị Thiên Tôn kia.
- Không có việc gì liền đi tiểu trên người ta! Còn nói ta có thể mọc nhanh! Ta hận không thể ăn thịt của bọn chúng! Nghe thấy ngươi nói bọn họ chết rồi, ngươi biết ta cao hứng biết bao nhiêu không? Ta cuối cùng thu được tư do! Hài tử, ta phải cảm tạ ngươi nhiều!
Dạ Côn giận đến tay đều đang run rẩy, các ngươi thế mà khi dễ một người thành thật!
Một khi người thành thật nổi giận, các ngươi sẽ không chịu đựng nổi.
- Được rồi, hữu duyên lại gặp lại, Dạ Côn, rất chờ mong tình cảnh lần sau gặp mặt.