Mọi người tương đối hiếu kỳ đối với thực lực của Dạ Côn, nhưng kỳ quái là, vì sao Dạ Côn lại ở tổ Kiếm Sĩ?
Côn ca là cảm thấy, tổ Kiếm Sĩ có thể dễ hồ lộng qua, có thể ẩn giấu thực lực của mình.
Chỉ nghe Lương Tuấn đột nhiên nói ra:
- Vừa rồi lão sư nói với ta, để ngươi nhường, chúng ta liền có cơ hội thắng.
Lương Tuấn vừa mở miệng, tất cả mọi người đều sợ ngây người, người thành thật, ngươi không cần phải thành thật như vậy đi.
Ngươi đây là dưới con mắt của mọi người, tự đâm ba đao. Không đúng, là thọc sư phụ của mình ba đao.
Một vị lão sư dưới đài che mặt, liền biết con hàng này sẽ có lỗi với mình.
- Vậy nếu như ta không nhường thì sao?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Lão sư đoán được ngươi sẽ không nhường, cho nên liền cho ta mặc vào thứ này.
Chỉ thấy Lương Tuấn giật cổ áo ra, bên dưới áo bào chính là một kiện y giáp bằng tơ bạc, Dạ Côn thậm chí còn có thể nhìn thấy một cỗ sóng ánh sáng chảy dọc tơ bạc, có loại trạng thái này, chỉ sợ cũng là Thiên Huyền trở lên.
Bất quá Dạ Côn rất buồn bực, lão sư ngươi trang bị cho ngươi, ngươi cho ta xem là có ý gì?
- Bởi vì ta không muốn mượn nhờ ngoại lực thắng ngươi, ta muốn quang minh chính đại thắng ngươi, Dạ Côn Học Viện Vô Hư!
Lương Tuấn trực tiếp cởi viện phục, tất cả mọi người nhìn đến trợn mắt hốc mồm.
Tháo trang bị xuống, Lương Tuấn lần nữa mặc viện phục vào, nghiêm túc nói:
- Lần này đã công bình.
Dạ Côn thế nào cảm giác, mình phải tự phế tu vi, mới có thể nói công bằng với y đây?
Bùi Thiên thấy tên học viên này, thế mà ôm ý nghĩ như vậy, cả người liền không tốt, đến cùng là ai tuyển người tới?
Quan Thanh!
Khẳng định là cố ý an bài như vậy!
Dạ Côn hít một hơi thật sâu, người trẻ tuổi bây giờ, luôn xem tự tôn cao hơn tất cả, cảm thấy mặc trang bị là không công bằng.
Côn ca ta cũng rất coi trọng tự tôn, nhưng ngươi nhìn Côn ca ta có tự phế tu vi hay không, không tồn tại.
- Tới đi.
Nhưng không thể không nói, Dạ Côn vẫn rất bội phục người trẻ tuổi kia, người thành thật liền... ngô!
Dạ Côn còn chưa nghĩ xong, chỉ cảm giác thân thể không tự chủ được bay ra ngoài, toàn bộ thân thể đều đang ma sát vớimặt đất, lưu lại dấu vết thật dài.
Quá đột nhiên, tất cả mọi người còn không kịp phản ứng.
Côn ca liền bị đánh bay!
Lương Tuấn kia rốt cuộc là ai? Tốc độ nhanh chóng như thế? Chỉ sợ đã có thực lực Kiếm Hoàng đi.
Bùi Thiên đều lộ ra ánh mắt khiếp sợ, nhưng cũng không có ngăn cản tranh tài.
- Trong học viện của ngươi, thật đúng là ngọa hổ tàng long nha.
Trưởng Tôn Tuấn Hiền từ tốn nói.
Bùi Thiên không có trả lời, chỉ cần có thể thắng, quản y là ai!
- Đại ca!
- Phu quân!
- Côn ca!
Đông Tứ và Đát Từ suýt nữa liền muốn xuất thủ, thế nhưng vẫn kìm được, lão sư khẳng định là đang giả vờ, giả bộ quá giống, máu tươi ở khóe miệng làm thế nào chảy ra được.
Dạ Côn hứ một thoáng, phun một ngụm máu, một thoáng vừa rồi mình cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Đứng dậy, nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Lương Tuấn, lúc này Dạ Côn không cảm thấy, cái biểu tình này đại biểu cho đàng hoàng, loại vẻ mặt này càng giống một loại bệnh trạng, giống như Ba Uyển Thanh vậy.
- Hiện tại biết rồi chứ, ta thắng ngươi, cũng không cần vật gì khác, thế nhưng bọn họ không tin, đúng là rất chán ghét.
Lương Tuấn hướng phía Dạ Côn lộ ra nụ cười thân thiện, tựa như một quyền vừa rồi kia chẳng qua là bắt tay mà thôi.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi lập tức cảm giác không được bình thường, tên Lương Tuấn này rõ ràng là có chuẩn bị.
Dạ Côn lau vết máu nơi khóe miệng, khẽ cười nói:
- Ngươi tựa hồ có thành kiến đối với ta?
- Không, ta không có thành kiến đối với ngươi, chỉ có cực đoan mà thôi.
Giọng nói Lương Tuấn vừa dứt dưới, thân thể liền tan biến tại chỗ, đạt đến một loại tốc độ khủng khiếp, dưới loại tình huống này, hơi thư giãn một thoáng, liền sẽ bị bắt trúng nhược điểm.
Hiện tại Dạ Côn hết sức mâu thuẫn, còn ẩn giấu thực lực nữa không, cái tên này rõ ràng là siêu việt Kiếm Sĩ, làm sao còn không hô ngừng, y đã phạm quy.
Học Viện An Kinh bên này cũng yên lặng, tựa hồ ngầm thừa nhận loại hành vi này, Dạ Côn đều muốn mắng bọn họ không biết xấu hổ.
Khẳng định là cố ý, xem ra là muốn để mình bại lộ thực lực, các ngươi cho rằng ta sẽ ư?
Trong lúc Dạ Côn đang suy nghĩ, một cỗ trùng kích to lớn lần nữa khiến vẻ mặt Dạ Côn ngưng kết, hai tay Dạ Côn ngăn trở, nhưng lực đạo kinh khủng vẫn khiến Dạ Côn trượt về sau, dưới chân lưu lại một vết kéo dài, bên trên đài luận võ đã loang lổ.
Dạ Côn dừng lại ở rìa luận võ đài, ánh mắt trở nên thâm thúy.
Tên này chỉ sợ đã không phải là Kiếm Hoàng.
- Ngươi là ai?
Dạ Côn trầm giọng hỏi.
- Ta là ai? Là người sắp chiến thắng ngươi!
- Có thể trả lời vấn đề của ta không? Ngươi đến cùng là ai, tới đoạt Thần Kiếm?
Dạ Côn chất vấn, cảm giác cũng chỉ có khả năng này.
- Ngươi hiểu lầm, chỉ là trả thù đơn thuần.
- Trả thù? Ta cùng ngươi vốn không quen không biết, trả thù ta cái gì?
Lương Tuấn không có trả lời, mà là ngu ngơ gãi gãi cái ót:
- Chuẩn bị đi chết chưa?
Dạ Côn căm tức nhìn Lương Tuấn, sau đó lập tức hướng phía Bùi Thiên hô:
- Học viên của các ngươi gian lận! Y căn bản không phải là Kiếm Sĩ!
- Vậy do ngươi xui xẻo.
Bùi Thiên từ tốn nói.
Dạ Côn muốn viết phong thư tới mắng Bùi Thiên, sao ngươi có thể không biết xấu hổ đến loại tình trạng này?
May mắn, mình cũng không phải Kiếm Sĩ.
- Dạ viện trưởng, ngươi không thể dùng kiếm.
Bùi Thiên dặn dò một tiếng.
- Y đều muốn giết ta, vì sao không thể dùng?
- Nhưng ta chưa thấy y giết ngươi.
Lời của Bùi Thiên có thể khiến người ta nổi trận lôi đình.
Xem ra Bùi Thiên không thể nào dừng trận chiến đấu này lại, thực lực của mình sắp bại lộ sao?
Phân tích sư lúc này lần nữa tới một đợt qùy liếm.
- Trời ạ! Không nghĩ tới Học Viện An Kinh Lương Tuấn lại là một vị cao thủ ẩn giấu! Từ tốc độ quỷ dị vừa rồi đến xem, ta dám khẳng định, người này có thực lực Kiếm Hoàng!
- Thế nhưng Dạ viện trưởng thế mà không bị thương chút nào, chặn hai lần tiến công lại, có thể suy tính ra, thực lực của Dạ viện trưởng cũng là Kiếm Hoàng trở lên!
- Trời ạ! Dạ viện trưởng mới qua lễ thành nhân đã là Kiếm Hoàng, đây quả thực là chuyện khó có thể tin, có thể sẽ trở thành Kiếm Đế trẻ tuổi nhất toàn bộ Huyền Nguyệt đại lục!
Dạ Côn quay đầu nhìn về phía phân tích sư, phân tích sư thế mà nháy nháy mắt, phảng phất đang nói, vừa rồi thấy ta liếm thế nào.
Còn ẩn giấu thực lực, ẩn giấu con chym, đều bị phân tích sư bộc quang.
Dạ Tần khiếp sợ!
Phong Điền cùng Nguyên Chẩn cũng khiếp sợ!
Côn ca thế mà đã là Kiếm Hoàng!
Dạ Tần không thể tin được, đại ca lại lừa mình, từ nhỏ đến lớn, đại ca đến cùng đã lừa mình bao nhiêu chuyện?
Khó trách đại ca không muốn tu luyện, nguyên lai đã lợi hại như vậy. Hơn nữa cho tới bây giờ còn không có nói với mình.
Phong Điền cùng Nguyên Chẩn nhìn thân ảnh Côn ca, không hổ là nam nhân ưu tú nhất huyện Thái Tây.
Mười sáu tuổi Kiếm Hoàng, hẳn là muốn lên trời rồi.