Ngoài phòng liệt nhật thiêu đốt, khiến cho cái đầu trọc của Côn ca vô cùng bóng loáng trong suốt, tựa như một quả trứng không có vỏ vậy.
Nhìn đám đệ đệ đau khổ tu luyện, Dạ Côn đang nghĩ những chuyện khác.
Đều qua một ngày, cũng không nhìn thấy có người tới đoạt Thần Kiếm...
Còn hai cô nàng kia nữa, chuyện có chút xíu liền giận dỗi đến giờ.
Nghĩ đi nghĩ lại, Côn ca liền nghĩ đến thê tử.
Nếu không nhường các nàng một lần, nam tử hán đại trượng phu co được dãn được.
Không được! Như vậy sẽ giống như là mình sai, rõ ràng là các nàng sai...
- Côn ca, chúng ta lại luyện tiếp, lưng đều sẽ gãy mất, không thể đi được nữa...
Nguyên Chẩn trực tiếp nằm trên bãi cát nóng bỏng, ngụm lớn thở dốc, nếu như tu luyện khó như vậy, xưng hào Kiếm Đế không cần cũng được...
Phong Điền hai tay chống ở trên đầu gối, mồ hôi lớn như hạt đậu chảy xuống, nhỏ trên bãi cát bên liền lập tức bốc hơi.
- Côn ca, tuy nói quyền pháp yêu cầu rất lớn đối với eo, thế nhưng...
Phong Điền còn chưa nói hết lời, Dạ Tần đã trầm giọng nói ra:
- Luyện là được, nói nhảm nhiều như vậy làm gì, chẳng lẽ các ngươi không muốn ở bên ngoài xông xáo ra một mảnh bầu trời à, không muốn liền trực tiếp trở lại huyện Thái Tây, an ổn sống qua ngày được.
Phong Điền cùng Nguyên Chẩn thật sự là hâm mộ Đông Tứ và Đát Từ, xem bọn họ, căn bản cũng không cần tu luyện.
Thậm chí còn hâm mộ Phi Tuyết quét rác, bất quá nói thật, quét thật đúng là rất sạch sẽ, trước kia khẳng định đã làm không ít.
- Đại ca? Đại ca?
Dạ Tần hướng phía Dạ Côn hô hai tiếng, Côn ca đang nghĩ đến thê tử.
- Hả? Làm sao vậy?
Dạ Tần còn không hiểu rõ đại ca sao, nam nhân khẩu thị tâm phi, rất tự ái.
- Không có gì.
- Vậy tiếp tục luyện đi.
Dạ Côn nhẹ nói ra, ngồi ở dưới mái hiên, nhìn lên bầu trời.
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền liếc nhau, hiện tại Côn ca cực kỳ giống Ngô Trì lão sư năm đó.
Bỗng nhiên, hai bóng người đẹp đẽ mặc kình phục màu trắng chạy tới.
- Côn tẩu!
Nguyên Chẩn kinh hô một tiếng, Côn tẩu mặc kình phục màu trắng thật là đẹp phát nổ, Côn ca ta thế mà còn mặt mày ủ rũ, đúng là quá xấu rồi.
Nghe thấy Nguyên Chẩn gọi, Dạ Côn ngẩng đầu nhìn lên, lập tức đứng dậy quát nhẹ:
- Nguyên Chẩn, nói cho ngươi hạ bàn muốn ổn, lỏng lỏng lẻo lẻo, Phong Điền, buổi sáng chưa ăn no sao! Đệ đệ, tẩu tẩu đẹp không...
Dạ Tần:......
Nhìn thê tử tới, Dạ Côn lập tức bày ra bộ dáng nghiêm sư, mọi người đều không còn lời nào để nói.
- Phu quân, chúng ta tới cùng tu luyện.
Diệp Ly nhẹ nói ra, khóe miệng mang theo một tia đường cong, Nhan Mộ Nhi bên cạnh cũng giống như thế.
Trong lòng Dạ Côn cười trộm, cho các ngươi học mẫu thân, liền lạnh một hồi đã không chịu nổi,
Tốt, lần này liền tha cho sự ngu ngốc của các ngươi.
- Xem Côn tẩu các ngươi kia, không sợ nóng bức cùng một chỗ tu luyện, các ngươi còn không biết xấu hổ hô mệt.
Không có so sánh liền không có thương hại, Nguyên Chẩn cùng Phong Điền lập tức im miệng.
- Đệ đệ, ngươi trước hướng dẫn Nguyên Chẩn cùng Phong Điền, tẩu tẩu ngươi vẫn phải bắt đầu lại từ đầu.
- Được rồi đại ca.
Dạ Côn đưa thê tử sang một bên, Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi lập tức quệt mồm.
- Ách...
- Buổi tối hôm nay trở về ngủ đi?
Nhan Mộ Nhi yếu ớt hỏi, hai thê tử đúng là cho Côn ca mặt mũi.
Trong lòng Dạ Côn vui vẻ:
- Dĩ nhiên trở về ngủ, không ngủ cùng thê tử thì ngủ cùng ai.
- Đệ đệ a.
Diệp Ly một mặt u oán.
- Đêm qua ta muốn truyền một vài yếu lĩnh quyền pháp cho đệ đệ, thời gian quá muộn, sợ quấy rầy đến các nàng, liền không có trở về.
Công phu chém gió của Côn ca vẫn không chê vào đâu được.
- Vậy hôm nay lúc ăn sáng, vì sao không ngồi cùng chúng ta.
- Nhìn cái gì, ta đây không phải đang cẩn thận dạy các nàng sao.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi nghĩ thầm, kiểu dạy này của ngươi thật đúng là kỳ lạ, sờ sờ nơi này xoa xoa nơi kia, còn nói xem xem gân cốt các ngươi như thế nào.
Đúng là phục ngươi, đều là thê tử của ngươi, muốn sờ cứ sờ, còn lén lút.
Phi Tuyết trong góc quét tro bụi nhìn đám người trẻ tuổi, cười nhẹ nói:
- Trẻ tuổi thật tốt.
Bỗng nhiên một bóng người đi tới, Phi Tuyết nuốt một ngụm nước bọt, nếu như đoán không lầm, hẳn là... nữ nhân tàn nhẫn!
- Ngươi tới nơi này làm gì?
Đông Môn Mộng cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi.
- Bá mẫu.
- Ai là bá mẫu của ngươi! Ngươi có bệnh sao?!
Đông Môn Mộng đều sợ ngây người, thế mà gọi mình là bá mẫu.
- Ta đều gọi Côn ca, chẳng lẽ còn gọi ngươi đại tỷ à, đó không phải là loạn bối phận sao...
Phi Tuyết nói thế quả thật không có gì sai.
Đông Môn Mộng hít một hơi thật sâu, gần đây tình tình không tốt lắm, lại tra tấn phu quân, chỉ sợ ông ấy sẽ bỏ nhà chạy ra ngoài.
- Đã ngươi không nói, vậy quên đi, thế nhưng ta muốn nói cho ngươi, tuyệt đối đừng động kế vặt.
Đông Môn Mộng lạnh giọng cảnh cáo.
- Bá mẫu ngài yên tâm đi, ta nào có kế vặt gì.
- Bạch Đào Kiếm Đạo đại danh đỉnh đỉnh chạy tới quét rác, không có kế vặt, ta tin sao?
Phi Tuyết nghe xong cũng không có vẻ mặt kinh ngạc gì, chắp tay cười nói:
- Bá mẫu, ta chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, kiếm chút tiền cơm.
- Được, nhà xí bên kia rất bẩn, ngươi đi dọn đi, còn nữa, đừng có để tóc tai bù xù như thế.
Nói xong Đông Môn Mộng liền xoay người rời đi.
Phi Tuyết giơ cái chổi trong tay lên, sau đó lại chậm rãi để xuống, ta nhẫn!