Nhưng mà vấn đề là trang bị quá tốt rồi đi. Thiên Huyền y bào đều xuất hiện. Thiên Huyền pháp khí như thế, đặt ở tông môn khác, đó chính là pháp khí trấn tông, các ngươi lại lấy ra giống như hàng vỉa hè...
Nhưng mà Dạ Côn còn không kịp phản ứng, cha đã lập tức đội thứ gì đó lên đầu mình
- Thú Vương Trụ!
Trương Cẩn nhịn không được kinh hô một tiếng.
Tất cả mọi người nhìn Thú Vương Trụ trên đỉnh đầu Dạ Côn, hoàn toàn bị chấn nhiếp.
Đạo Đức Tử trầm giọng nói ra:
- Nghe nói tài liệu luyện chế Thú Vương Trụ là hài cốt dã thú chi vương chế thành, có thể chấn nhiếp hết thảy dã thú đê giai, nhường chúng thần phục.
Ôi trời ạ, đây không phải là đang gian lận sao?
Không không không! Đây không chỉ là đang gian lận, mà còn đang biến tướng khoe khoang! Đúng là không biết xấu hổ!
Mặc Kim Lũ Y, phối hợp vớiThú Vương Trụ, ngươi có thể yên tâm nằm ngủ trên lưng Ngân Cổ Câu ngủ.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi cũng muốn cho phu quân một chút gì đó, như thế mới có thể thể hiện tình yêu của mình, bằng không làm sao mê hoặc được Côn ca.
Nhưng mà không thể cho a.
- Côn Côn, cầm lấy Túc Diệt Nhận.
Trong tay Đông Môn Mộng đột nhiên xuất hiện một thanh đại đao bốc lên lục hỏa.
Vừa xuất hiện, mọi người liền cảm thấy một cỗ uy áp cường đại bao phủ.
Dạ Minh cũng lấy ra một thanh trường thương bốc lửa:
- Con à, cũng mang theo Xuyên Sơn Thương đi.
Xuyên Sơn Thương màu đỏ vừa xuất hiện, nhiệt độ xung quanh lập tức tăng lên.
Người bên cạnh đã cứng ngắc lại, đậu xanh! Đây là đang khoe khoang! Khoe khoang trần trụi!
- Côn Côn, còn có Quỷ Dương Kỳ.
- Con à, cầm lấy Diệt Bá Tiểu Kiếm.
- Côn Côn, đây là Phá Nhạc Cung.
- Con à, Phá Nhạc Cung phải phối với Bắc Hàn Tiễn mới được.
- Còn có Tịnh Nghiệp Ấn.
- Vô Song Song Kiếm.
- Quỷ Khốc Thuẫn đặt ở trên lưng.
- Phủ lên Thực Cốt Tiên.
Dạ Côn cứ như vậy chết lặng đứng đấy, chphụ mẫu hai người liên tục treo đồ ở trên người mình.
Lúc này hai vai Dạ Côn cắm Quỷ Dương Kỳ, hai tay cầm Vô Song Song Kiếm, cõng Quỷ Khốc Thuẫn, còn có Túc Diệt Nhận, Xuyên Sơn Thương, Phá Nhạc Cung.
Bên hông hoàn toàn treo đầy.
Côn ca ta hiện tại chính là kho pháp khí Thiên Huyền di động, toàn thân từ trên xuống dưới phóng đủ mọi màu sắc, muốn làm Thiên Can đều được.
Người bên cạnh đã xem ngây người, ngươi chơi như vậy, sau này có ai dám chơi với ngươi nữa?
Nhưng mà Dạ Minh hình như vẫn chưa yên tâm, tay phải vừa nắm.
Tầng mây trên bầu trời An Khang châu lập tức ngưng tụ.
Dạ Côn thấy động tác của cha liền lập tức hô:
- Cha, được rồi được rồi... chuyện nhỏ mà thôi.
Dạ Minh hừ lạnh một tiếng:
- Ta xem ai dám khi dễ Côn Côn nhà ta!
Ngươi làm như vậy, sẽ không có ai dám làm bằng hữu với Côn Côn nhà ngươi, động một chút lại triệu hoán Thần Kiếm.
- Tam ca, đừng kích động, chúng ta đều là người tốt.
Dạ Chiếu gạt ra nụ cười hô, đại ca thế mà có thể nhẫn như thế, bảo tàng của Dạ gia còn không nhiều bằng Dạ Côn lúc này.
Dạ Thiếu Long cũng phụ họa nói:
- Đúng vậy đó tam bá, là Dạ Côn tự mình muốn tới.
Trong lòng Dạ Côn thở dài, cha mẹ lại lấy mình ra trang bức rồi...
Mình vẫn còn quá trẻ.
- Côn Côn, sau khi nhảy xuống liền đi thẳng vào trong, lấy đi một ngọn lửa trên người Hỏa Liệt Chu là được.
Dạ Minh vỗ vỗ bả vai nhi tử nói ra.
Khảo hạch này cũng không cần chém giết gì, chẳng qua chỉ lấy đi một vật.
Loại phương thức này không chỉ rèn luyện thực lực, mà còn rèn luyện năng lực phán đoán cá nhân.
Thế nhưng Dạ Côn mặc một thân Thiên Huyền pháp khí, có thể cưỡi Ngân Cổ Câu, nắm Huyền Đế Nghĩ, bảo Hỏa Liệt Chu chắp tay dâng ra hỏa diễm trên người.
Hiện tại Dạ Côn cũng không ngờ, chuyện mình suy nghĩ nát óc, thế mà lại được phụ mẫu giải quyết gọn gàng như vậy.
Trời ạ... cảm giác "vận rủi" vẫn đang chực chờ xung quanh a.
Chẳng lẽ đợi chút nữa nhảy xuống, còn còn kỳ tích phát sinh sao?
Dựa theo tiết tấu này, phía dưới hẳn là không có Thiên Tôn, nhưng nói không chừng cho mình gặp được một quả trứng thần thú ngưu bức thì sao?
Nghĩ đến đây, biểu lộ Dạ Côn liền thống khổ.
Dạ Thiếu Long nhìn bộ dáng của Dạ Côn, hai tay nắm thật chặt.
Mình ngay cả một kiện đều không có! Trên người hắn treo đầy, còn lộ ra vẻ mặt thống khổ kia.
Tên Dạ Côn trời đánh này!
Đúng là không biết xấu hổ!
Du Lương Hiên nhìn Dạ Côn, trên mặt ngoại trừ kinh ngạc tán thán, còn có ghen ghét thật sâu... không sai... chính là ghen ghét...
Có hai thê tử tuyệt thế, phụ mẫu yêu chiều vô biên, trên thân treo đầy bảo vật mà người khác cả một đời cũng không có được.
Vì sao! Vì sao!
Vì sao mình không có được, hắn thế mà đều có được tất cả!
Lão thiên bị mù rồi sao?!
Dạ Côn trước đó còn tưởng rằng một đường đánh tới, nguyên lai không phải, hoàn toàn không còn gì để nói.
- Con biết rồi.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, cảm thấy Thú Vương Trụ trên đầu có chút nặng.
- Phu quân cẩn thận nha.
- Đại ca, mặc dù ngươi lại gạt ta, nhưng vẫn phải chú ý an toàn.
Cha cùng mẫu thân cho trang bị tốt như vậy, đại ca ngươi nhảy xuống, dạo một vòng bên dưới là được.
- Được, ta sẽ lên ngay.
Dạ Côn nhìn người trong nhà cười cười, sau đó đi đến miệng giếng.
Theo Dạ Côn bước đi, mấy món bảo vật trên người hắn va chạm vào nhau kêu cách cách.
Có thể khiến cho nhiều pháp khí Thiên Huyền như vậy đụng vào nhau, phát ra âm thanh như thế, sợ rằng gần như toàn bộ người ở đây đều chưa từng nghe qua.
Bất quá, nghe rất êm tai.
Đạo Đức Tử nhìn bảo vật trên người Dạ Côn, cho dù tâm tình bình lặng như nước cũng xuất hiện gợn sóng.
Bùi Thiên cùng Quan Thanh cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Mà Côn ca loảng xoảng loảng xoảng đi đến miệng giếng, quay đầu hỏi:
- Gỡ xuống một gốc hỏa là được rồi?
Ngươi một thân bảo vật như thế, đừng nói một gốc phát hỏa, bảo bọn chúng làm tiểu đệ còn được, chuẩn xác mà nói, chỉ cần mang theo Thú Vương Trụ là được.
Những thứ khác đều là dư thừa.
Dạ Côn nhìn thấy Đạo Đức Tử gật đầu, thở dài, nhảy một cái.
Mọi người không hiểu rõ, rõ ràng mang nhiều trang bị tốt như thế, lại còn thở dài, đến cùng là vì chuyện gì.
Côn ca ta buồn rầu, phàm nhân các ngươi làm sao hiểu được.
Cái nhảy này, có lẽ Côn ca ta lại phải biến mạnh...
Phải biết, lần trước nhảy hai lần, liền trực tiếp vô địch.
Trong tay Quan Thanh ngưng kết ra một giọt nước, theo Dạ Côn nhảy xuống, phía trên không trung liền xuất hiện một tấm màn nước...
Xuất hiện hình ảnh ngũ quang thập sắc, Dạ Côn thật đẹp ~
Dạ Minh và Đông Môn Mộng cho ra nhiều bảo vật như thế, chủ yếu là chấn nhiếp người, dù sao hai người đều biết Côn Côn nhà mình không đơn giản, một cái viện trưởng sát hạch rất nhẹ nhàng, nhưng mượn cơ hội này, để mọi người biết một chuyện, đừng hòng lấn chúng ta!
Các ngươi làm không nổi!
Lúc này Dạ Côn đang rơi xuống, giếng này thật đúng là rất sâu, hơn nữa càng rơi càng lạnh... cuối cùng không khí đã lạnh buốt.
Nếu không phải trên người có Kim Lũ Y, cả người đều muốn run.
Bành một tiếng!
Hai chân Dạ Côn chạm đất đất, một thoáng không có khống chế lực lượng rơi xuống đất, toàn bộ miệng giếng đều lắc lư.
Mà ở phía trên....
Đó là toàn bộ mặt đất đều đang lắc lư, chuẩn xác mà nói là toàn bộ An Khang châu đều đang nhẹ nhàng lắc lư.
- Có Thiên Huyền pháp khí gia trì, thế mà có thể giúp một đứa bé phá ra uy lực bực này.